Editor: Wave Literature
Đương nhiên thời gian hòa bình tươi đẹp vẫn luôn rất ngắn ngủi.
Vào ngày thứ năm chính thức khai chiến, Phái Đại Tinh đã sắp không còn đủ tiền để tiếp tục sinh tồn ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nữa, chờ đợi đại quân Ma Căn đã lâu, cuối cùng, quân cũng đã đến dưới thành.
Đó là vào một buổi sáng bình thường, Phái Đại Tinh ăn đất và uống nước ngầm như bình thường.
Mặt đất truyền đến âm thanh rung động. Trực giác Phái Đại Tinh nói cho anh ta biết, có thể là động đất. Nhưng xung quanh phát ra tiếng kêu la nên anh ta biết không phải như vậy.
“Mau nhìn phía trước kìa! Đại quân quái nhân đến!”
“Quái vật Mã Đức công thành cuối cùng đã đến đây?!”
“Mau xông lên! Mau xông lên!”
Các con dân thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nhìn qua vô cùng hưng phấn, không ai có vẻ lo lắng hay sợ hãi gì cả.
Ngược lại những phóng viên phỏng vấn thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ thì hốt ha hốt hoảng bắt đầu thu dọn đồ đạc của bọn họ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành phố ngầm sắp sửa rơi vào lửa chiến này.
Phái Đại Tinh cũng thu dọn đồ đạc theo sau các phóng viên, một số phóng viên khác mải mê nói chuyện:
“Lần này thu hoạch rất phong phú nhé! Tên địa tinh truyền kỳ Á Sắt kia, vậy mà lại yêu một yêu tinh tên Vũ Trà đấy!”
“Ài? Tôi lại nghe đồn Á Sắt và Hi Nhĩ Ngõa Na Tư yêu nhau chứ.”
“Hi Nhĩ Ngõa Na Tư là ai?”
“Mấy tin này của các cậu thì có là gì chứ! Cái tên Hắc Long các cậu có biết không, chỉ ngồi trước cửa lấy tiền, vậy mà mười ngày mới cắt móng tay một lần đấy!”
“Cái gì?! Mười ngày mới cắt móng tay một lần á? Thật sự là tin sốt dẻo mà!”
Động tác Phái Đại Tinh chậm lại, rốt cuộc ý nghĩa khi mình trở thành phóng viên là gì? Vì sao nghe mấy tin tức này, tôi lại không hề cảm thấy thú vị chút nào...
Ánh mắt Phái Đại Tinh dần sắc bén lên, mình phải đưa tin về trận chiến này! Trang đầu tiên của bản tin!
Trong lòng anh ta đã ra quyết tâm như vậy.
Rất nhanh anh ta ném hành lý sang một bên, chạy ra bên ngoài hang động, giống như chạy về phía thanh xuân của anh ta vậy.
Lúc anh ta bị mấy tên canh gác có ký hiệu màu xanh trên đỉnh đầu đứng ở cửa hang động để phòng ngừa các phóng viên chạy tán loạn khắp nơi, đè cho ngã trên mặt đất, anh ta kêu to: “Tôi muốn gặp Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc! Tôi muốn làm phóng viên tiền tuyến ở chiến trường! Tôi muốn đưa tin chiến đầu lần này lên trang nhất! Cho tôi cơ hội này đi!”
Ngay sau khi anh ta gào xong, lúc ấy liền có một dã thú xông lên, tát một cái lên mặt anh ta, tức giận quát: “Láo xược! Cậu cho rằng lão Hạ là người cậu muốn gặp là gặp được à?!”
Sau khi quát xong, anh ta cười với các đồng nghiệp bên cạnh nói: “Mẹ kiếp, cái tát của NPC phối hợp với lời kịch khí phách như vậy, thật quá tuyệt vời, nhiệm vụ như vậy có thể làm hằng ngày được không nhỉ?”
“Tôi có ma thạch, tôi có thể cho ma thạch...”
Phái Đại Tinh hô lớn.
Người chơi dã thú kia lại nâng bàn tay lên, nhưng bây giờ không đánh xuống nữa, nét mặt anh ta thay đổi vài lần, sau đó vừa nhẹ nhàng kéo Phái Đại Tinh tới, vừa nhu hòa nói: “Thân ái, chậm một chút đã… Bên dưới chân có cục đá kìa, lão Hạ đang ở đại sảnh Lĩnh chủ, chúng ta qua đó nói.”
...
Cuối cùng Phái Đại Tinh dùng 50 ma thạch, để đổi lấy cơ hội được ở lại thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ tiến hành phỏng vấn trận chiến.
Còn những phóng viên khác, đều đã lục tục rời khỏi thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ, bọn họ đã có được tin tức cơ bản nhất, về phần nói về tình hình chiến đấu, chỉ quan sát từ xa rồi ghi lại, nếu may mắn, gặp được một tên lính bỏ trốn có thể phỏng vấn tình hình chiến đấu một chút, thì cũng tốt lắm rồi.
Dù sao không có ai trong bọn họ muốn áy náy với cái mạng nhỏ của mình cả.
Tuy Phái Đại Tinh có được cơ hội ở lại, nhưng cũng không ai nói cho anh ta biết phải làm thế nào cả, thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ cũng không có ai giúp anh ta, dù sao họ còn bận đánh giặc mà.
Tất cả đều phải dựa vào bản thân mình thôi.
Phái Đại Tinh lấy ma thạch ra, kéo một nhóm năm người bên cạnh lại, anh ta nhớ trong đó có một người tên là Á Sắt, cùng tên với kỵ sĩ địa tinh tối tăm kia, anh ta nói: “Tôi là phóng viên tòa soạn báo Lâm Đông Thành, hiện tại tôi phải đưa tin chiến đấu của thành phố ngầm này, các người có thể bảo vệ tôi tạm thời được không? Tôi chấp nhận dùng tiền để thuê.”
Tổng cộng Phái Đại Tinh chỉ có 10 ma thạch, nhưng anh ta cảm thấy 10 ma thạch thuê năm người có vẻ quá ít, dù sao cũng là chuyện liều mạng.
Phái Đại Tinh nói tiếp: “Hai người là được rồi, chỉ cần hai người trong các người bảo vệ tôi là được rồi.”
“Cái gì?!”
Dã thú trên đỉnh đầu có mấy chữ Hi Nhĩ Ngõa Na Tư lập tức quát to lên, Phái Đại Tinh hoảng sợ, anh ta vội vàng chữa lại: “Không, một người là được rồi. Có ai đồng ý giúp tôi không?”
“Vừa rồi cậu mới nói là nhóm các người, bây giờ lập tức lại thành một người hai người, bọn tôi rất khó làm, đừng nói nữa, 10 ma thạch này đưa cho bọn tôi, bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cậu.”
Dã thú đỉnh đầu có mấy chữ “Nhiên Thiêu Hung Mao” nói.
Cho tới bây giờ Phái Đại Tinh cũng không ngờ rằng mình có thể gặp được chuyện tốt như vậy, 10 ma thạch thuê được năm vệ sĩ, hơn nữa còn là dã thú! Nhìn trang bị của bọn họ, cũng không phải loại trang bị tồi, nếu nói ra, căn bản sẽ không ai tin nổi chuyện này.
Phái Đại Tinh sợ bọn họ đổi ý, lập tức đưa 10 ma thạch cho bọn họ.
Nếu phải đưa tin chiến đấu, mà núp ở phía sau thì chắc chắn không làm được gì, nên Phái Đại Tinh liền theo năm người nhóm Á Sắt cùng đi về phía tường thành, dọc theo đường đi, càng lúc càng nhiều dã thú, địa tinh, người đầu chó còn có yêu tinh, tụ tập về bên nhóm Á Sắt.
Những người này đương nhiên đều là thành viên của bang hội Liên minh Tiên Phong, sắp sửa bắt đầu chiến đấu, đánh đơn lẻ một mình chắc chắn sẽ không an toàn bằng hành động tập thể.
Phái Đại Tinh bị vây trong một đám người chơi hưng phấn, Mai Xuyên Khốc Tử lại còn thuận tiện nói sơ qua một lần bọn họ nhận được nhiệm vụ bảo vệ Phái Đại Tinh, những người chơi khác đều vô cùng hâm mộ.
Đi tới cửa thành thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ, nơi này là một vị trí phòng thủ mà các người chơi của Liên minh Tiên Phong phụ trách, Phái Đại Tinh đi lên tường thành cao lớn, sau đó liền nhìn thấy đại quân quái nhân đen kịt ngay trước mặt.
Đại quân quái nhân vác một lá cờ ngọn lửa màu đỏ chói, đó là cờ của Vĩnh Hằng Chi Hỏa.
Đội quân quái nhân phía trước, lộn xộn kẻ giơ khiên, người cầm gậy răng sói to đùng, hoặc là giáo dài, búa quái nhân, mỗi người bọn chúng đều có vũ khí khác nhau, trang phục khác nhau, hiển nhiên là đến từ những bộ lạc khác nhau.
Có thể tập hợp nhiều bộ lạc quái nhân như vậy cùng một chỗ, quả thực có thể gọi là kỳ tích.
Phái Đại Tinh nhìn một mảng lớn chi chít quái nhân ở dưới, da đầu có chút run lên, nhiều quái nhân như vậy, số lượng chắc phải vạn người trở lên.
“Vẫn nên khiếu nại với Ủy ban ác ma đi thôi? Nhiều quái nhân như vậy, tôi thấy có chút kỳ quái?”
Phái Đại Tinh vừa nói vừa bắt đầu rùng mình, hắn đề nghị với dã thú bên cạnh.
“Khiếu nại? Ông nói tìm dịch vụ khách hàng khiếu nại sao?”
Một người chơi dã thú trừng to mắt hỏi, rất nhanh liền có người bên cạnh nở nụ cười.
“Có phải cậu hơi nhập vai quá không vậy, người ta nói là tìm Ủy ban ác ma mà khiếu nại... Con mẹ nó, đây có thể nào là manh mối bất ngờ của nhiệm vụ hay không? Thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ bị hàng loạt quái nhân vây đánh, trong nguy hiểm một sớm một chiều, tôi anh dũng vượt qua gian nan hiểm trở, tìm được cái Ủy ban ác ma kia, sau đó Đại Ác Ma ngang nhiên ra tay, cứu vớt thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ, lão Hạ vì bảo vệ thành mà chết, Lĩnh chủ của chúng ta biến thành một đại ác ma hùng mạnh trong Ủy ban ác ma kia!”
Dã thú nói chuyện kia rất nhanh nhìn về phía bạn chơi.
“Sao? Kịch bản này của tôi có quá khoác lác không hả!”
“Chắc cậu không phải là biên kịch trò chơi nằm vùng chỗ bọn tôi đấy chứ?”
“Cái gì mà đùa vui? Lão Hạ chết trong trận chiến hả? Chơi bài thúc giục à?”
“Nếu Lão Hạ chết, tôi không chơi trò chơi này nữa, tôi chỉ một lòng hướng về phía ông xã lão Hạ của tôi mà thôi.”
“Cứ chờ đó, bây giờ tôi liền đi giết lão Hạ, để trò chơi dành ra một chỗ trống, cho người bên ngoài khóc la ầm ĩ muốn chết.”
Các người chơi đầy nhiệt tình thảo luận vấn đề có liên quan đến Lĩnh chủ có chết hay không.
Phái Đại Tinh cũng đã ở đây mấy ngày, đương nhiên hiểu lão Hạ chính là chỉ Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, đó có thể là biệt danh mà các con dân của thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ gọi Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, có lẽ là vậy.
“Mẹ kiếp! Đùa cái gì vậy?! Khoa trương như vậy à?!”
Ngay lúc Phái Đại Tinh nghe những người chơi này nói chuyện phiếm, muốn tìm kiếm một vài tin tức cơ bản, thì nghe một người chơi yêu tinh hét lên rất to.
Phái Đại Tinh nhìn theo hướng ngón tay yêu tinh kia chỉ, giữa đội quân quái nhân, năm cỗ pháo màu đen khổng lồ, ống pháo dài khoảng hơn mười thước, đang được mấy chục tên quái nhân cùng nhau đẩy về phía cửa lớn của thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ.
“Kia là cái gì? Búa công thành sao?”
“Búa công thành cũng không cần phải năm cái nhiều vậy chứ?”
“Đập bể tường thành, cậu có phải kẻ ngốc không vậy.”
“Không đúng, chắc là pháo rồi?”
“Không thể nào, ống pháo sao dài vậy được? To như vậy? Đây là tàu chở pháo để dỡ xuống và sử dụng cho pháo hỏa bộ binh sao?”
“Tàu chở pháo thì còn được, cậu sắp chọc tôi cười chết rồi đấy.”
Một đám người chơi líu ríu nói xong, sắc mặt Phái Đại Tinh đã càng lúc càng trắng bệch, anh ta hô lớn: “Ma năng pháo! Là năm cỗ ma năng pháo!”
Phái Đại Tinh vừa hô vừa quay đầu chạy xuống dưới tường thành, sợ chạy chậm một chút thì mạng cũng chẳng còn.
Các người chơi cũng bị lời của Phái Đại Tinh dọa sợ, lại nhìn thấy Phái Đại Tinh chạy trốn trước, không ít người cười châm biếm. Phản ứng của NPC trò chơi này cũng quá chân thật rồi.
Ngay lúc nhóm người chơi nói đùa, nhóm quái nhân phía dưới đã đẩy ma năng pháo lên khoảng cách đủ gần rồi.
Một thượng vị ác ma toàn thân mặc áo giáp đứng phía sau năm cỗ ma năng pháo, trên người anh ta hội tụ ma lực màu xanh lam, hơn nữa không ngừng truyền vào trong ma năng pháo.
Người kia không phải ai khác, chính là Ma Căn!
Mặt Ma Căn đều bị ma lực màu xanh làm phản chiếu làm cho đổi màu, nhìn năng lượng hội tụ càng lúc càng nhiều vào ma năng pháo, sắc mặt anh ta càng dữ tợn hơn.
“Chết đi, thành phố ngầm Vĩnh hằng Quốc Độ!”
“Ầm!”
Đạn ma năng pháo màu xanh lam phóng ra trong tiếng nổ vang.