Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 436: Chương 436: Manh mối của giáo sư Bồi Căn




Editor: Wave Literature

“Đã chết? Manh mối lại bị cắt đứt sao?”

Hạ Lạc Khắc nghe Bố Lỗ báo cáo, hỏi.

“Không, những người chơi Dị giới tìm được manh mối mới, đó là hộp mèo.”

Bố Lỗ nhanh chóng nói, hơn nữa trước màn hình máy tính của Hạ Lạc Khắc nhanh chóng bắn ra một bức hình, trong bức hình là một bài post trên diễn đàn, một đoạn video clip 3 phút do người chơi thu lại, trong clip là một cái hộp, trong hộp để một con mèo bông, mà trọng điểm là trên người con mèo bông kia.

“Đây là một con mèo bông đã bị yểm ký hiệu ma pháp.”

Mèo đen Ba La ở bên cạnh, đầu tiên nhìn con mèo bông trong video, liền nhận ra ngay.

Mà vẹt trên vai Hạ Lạc Khắc, cũng gật gật đầu, nói: “Dễ nhận thấy đã có người dùng ký hiệu ma pháp để điều khiển con mèo bông này, có thể là tên nhóc nhàm chán nào đó, chơi game trong nhà đã làm hay không?”

Một con mèo và một con vẹt ở bên kia thảo luận, Hạ Lạc Khắc cũng không trả lời bọn chúng, mà hỏi: “Con mèo bông này bây giờ ở đâu?”

“Bởi vì nó là bằng chứng được phát hiện ở hiện trường nên đã bị đưa về cục canh gác Lâm Đông Thành rồi.”

Bố Lỗ nói.

Hạ Lạc Khắc cầm áo khoác đang chuẩn bị rời đi thì Bố Lỗ đột nhiên lại nói: “Hạ Lạc Khắc đại nhân, trên thực tế trong diễn đàn có một tin tức rất khiến tôi để ý, tôi cảm thấy ngài nên xem một phen.”

Bố Lỗ nói xong, trên màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện một video clip khác, trong clip kia là cảnh quay lúc đám Á Sắt mới vừa nhìn thấy ông chủ chuột đồng.

Trong video clip, ông chủ chuột đồng nhắc đến từ “Năm vị khách“.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, tuy tôi biết tôi hỏi như vậy không hay lắm, nhưng vẫn đi theo bên cạnh bọn họ, chắc chắn không phải ngài đúng không?”

Bố Lỗ rất nhanh hỏi.

Nhưng Hạ Lạc Khắc lắc lắc đầu: “Không, tôi không làm chuyện như vậy, nhưng tôi có thể đoán sơ sơ được ai làm. Bố Lỗ, tìm xem Học Phách ở đâu, bảo anh ta đến văn phòng của tôi.”

Sau khi Hạ Lạc Khắc phát ra mệnh lệnh không bao lâu, Bố Lỗ cũng có chút kinh ngạc trả lời Hạ Lạc Khắc: “A, Hạ Lạc Khắc đại nhân, Học Phách không hề có trong Hội những người mạo hiểm của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ hay là thành cổ Lâm Đông Thành, trong phạm vi hoạt động của nhóm người chơi cũng không nhìn thấy anh ta, hôm nay anh ta bỏ bê công việc chăng?”

Hạ Lạc Khắc sờ sờ cằm, sau đó lộ vẻ suy tư nói: “Có vẻ thú vị đấy, không cần tìm Học Phách nữa, có lẽ anh ta cũng mất tích luôn rồi.”

“Không thể nào? Chẳng lẽ là Học Phách theo dõi bọn Á Sắt?”

“Nói theo dõi có chút khoa trương, nhưng rất có khả năng Học Phách cũng đang điều tra việc Giáo sư Bồi Căn mất tích, nói không chừng thỉnh thoảng anh ta có thể theo dõi bọn họ, nhưng tình huống thực sự phải tìm được Học Phách mới biết được.”

Hạ Lạc Khắc nhún vai, sau đó rời hỏi đại sảnh Lĩnh Chủ, chỉ là theo biểu cảm mặt nhăn mày nhó trên gương mặt anh thì xem ra tâm tình Hạ Lạc Khắc không được tốt lắm.

- --

Đại sảnh thành chủ Lâm Đông Thành.

Hạ Lạc Khắc ngồi trước mặt Ni Cổ Lạp Tư, mà ở giữa bọn họ, chính là con mèo rối lấy từ đội canh gác Lâm Đông Thành về.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, con rối này, thật sự có liên quan đến vụ án Giáo sư Bồi Căn mất tích sao?”

Ni Cổ Lạp Tư nghiêm túc hỏi.

“Ừm? Làm sao thành chủ Ni Cổ Lạp Tư lại biết được?”

Hạ Lạc Khắc nhướng mày một cái, không ngờ rằng Ni Cổ Lạp Tư lại biết chuyện giáo sư Bồi Căn mất tích.

“À, thực ra tôi cũng vừa mới nhận được tin tức từ đội canh gác bên kia, bởi vì có người chơi đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đến đội canh gác báo nguy, đưa ra vài ám hiệu kỳ lạ, nói là có liên quan đến việc giáo sư Bồi Căn mất tích. Mà theo năm tên tội phạm kia tình nghi, à, tôi là muốn nói, người chứng kiến đầu tiên tại hiện trường sự việc cung cấp lời khai thì bọn họ là vì tìm kiếm giáo sư Bồi Căn đã mất tích.”

Ni Cổ Lạp Tư nhanh chóng giải thích, còn Hạ Lạc Khắc cũng nhanh chóng gật gật đầu.

“Thì ra là như vậy, tình huống cũng như thành chủ Ni Cổ Lạp Tư ngài thấy rồi đấy, bởi vì có vài nguyên nhân nên Giáo sư Bồi Căn mất tích nhưng trước khi ông ta mất tích, đã từng viết thư cho nhóm phù thủy Học Phách của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ của tôi, ông cũng biết Học Phách chính là đệ tử mà giáo sư Bồi Căn tâm đắc nhất, chuyện này đương nhiên tôi không thể mặc kệ, cho nên tôi mới bảo con dân của tôi ra ngoài hỗ trợ tìm người, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện hôm qua.”

“Đúng vậy, thật sự là chuyện khiến người ta khổ sở, tuổi trẻ như thế cũng vì sự cố mà chết cháy rồi...”

Ni Cổ Lạp Tư gật gật đầu, vẻ mặt sầu bi.

“Bây giờ vẫn dựa theo sự cố mà xử lý à?”

Hạ Lạc Khắc ngây ra một lúc.

“Đúng, dù sao ở một nơi đầy những vật liệu nguy hiểm dễ cháy, cư nhiên mở một nhà hàng lửa trần là chuyện vô cùng nguy hiểm, phát sinh sự cố hoả hoạn cũng là chuyện rất bình thường, tôi đã hạ lệnh điều tra toàn bộ những tai nạn hỏa hoạn ngầm ở Lâm Đông Thành, hơn nữa còn yêu cầu các bộ phận có liên quan tăng cường giám sát và trừng phạt.”

Nhìn thấy Ni Cổ Lạp Tư nói như vậy, Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, sau đó chỉ về phía con mèo rối trên bàn nói: “Vậy cứ dựa theo sự cố mà xử lý đi, đúng rồi, con mèo rối này có thể cho tôi được chứ?”

- --

Ni Cổ Lạp Tư đương nhiên sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Hạ Lạc Khắc, ông ta hào phóng liền giao con rối kia cho Hạ Lạc Khắc.

Còn Hạ Lạc Khắc rất nhanh liền phát hiện ra bí mật của con rối. Không khó nhìn ra, đây là một máy quay ma năng ngụy trang. Mà hai tròng mắt con rối kia, là đá kim tinh để lưu trữ video.

Hạ Lạc Khắc mang con mèo rối về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, sau đó trong đại sảnh Lĩnh Chủ đưa ma lực của mình vào con mèo rối, không bao lâu sau liền hiện ra một bức hình.

Giáo sư Bồi Căn mơ hồ xuất hiện trong hình ảnh, khuôn mặt đầu lâu của ông ta lộ vẻ nôn nóng.

“Nếu con có thể nhìn thấy tấm hình này, Học Phách, cho thấy rằng con đã tìm đúng manh mối rồi, thầy không thể nói quá nhiều, thầy cũng không có cách nào nói cho con biết thầy đang ở đâu, bởi vì thầy cũng không biết mình đang ở đâu nữa, trong khoảng thời gian này thầy gặp một vài sự việc không thể diễn tả bằng lời được, nhưng con có thể tìm được cách tìm đến thầy.”

Giáo sư Bồi Căn nhìn xung quanh một chút, sau đó dùng cái miệng đầu lâu của ông ta nói mấy chữ không có tiếng vào màn hình, sau đó hình ảnh liền đột ngột dừng lại.

Mà một viên đá kim tinh khác, sau khi nhận ma lực, hình ảnh hiện ra toàn là mảnh mèo.

Đúng vậy, theo đúng nghĩa đen, mảnh mèo.

“Ừm... Đây là ý gì, rõ ràng có thể nói thẳng, vì sao còn phải nói thần ngữ? Hơn nữa xem xét thực tế ông ta không có môi, chúng ta căn bản không có cách nào biết được giáo sư Bồi Căn đang nói gì.”

Sau khi xem xong video clip, Bố Lỗ dùng giọng điệu điên cuồng tiến hóa nói.

Nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không nói gì, chỉ cúi đầu trầm tư một phen, sau đó ánh mắt chớp lóe: “Tôi biết.”

“À?! Hạ Lạc Khắc đại nhân, vậy mà ngài cũng có thể biết được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.