“Ổ cây cỏ! Anh em mau ngưng chuyển rương lại! Đợt quái đầu tiên đến rồi! Nếu không phòng thủ được thì nhiệm vụ sẽ trực tiếp thất bại! Cũng đừng nghĩ đến phần thưởng nữa.”
Âu Thực Mâu đang cố gắng xách rương, muốn là sẽ đem rương về Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, nhưng Cẩu Đầu Nhân bên cạnh, đỉnh đầu có chữ Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh, lôi kéo anh ta tranh thủ thời gian mà chạy.
Ở phía trước doanh trại Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, các người chơi liên tục được Hạ Lạc Khắc lãnh chúa triệu hồi đê bổ sung cho chiến tuyến.
Duy trì một lỗ hổng bên cánh, đây chính là nhiệm vụ của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất.
(Tên nhiệm vụ: Bảo vệ khu số 10)
(Chi tiết nhiệm vụ: Quân đoàn Cổ Thần đột kích, các dũng sĩ Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thế giớ lòng đất có thể được cứu hay không đều phụ thuộc vào các người.)
(Nhắc nhở nhiệm vụ: Lâm Đông Thành cung cấp rất nhiều trang bị, vũ khí. Các người chơi hoàn toàn có thể ký vào sổ để mua những vũ khí, trang bị này, nếu hy sinh trong chiến tranh sẽ không bị trừ danh vọng, nên đừng tự áp lực bản thân. Hỡi bằng hữu, hãy cố gắng chiến đấu.)
Về phần mục tiêu nhiệm vụ, liên tục được nhắc nhở, mục tiêu trước mắt là-----
(Ngăn cản đợt tấn công thứ nhất của quân đoàn Cổ Thần.)
Hai người Âu Thực Mâu và Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh, rất nhanh tìm được Bắt Rễ Bảo chen trong đám người, sau đó ba người liều mạng tiến vào cuộc chiến, trong quá trình chen vào, có rất nhiều tiếng ồn ào bên tai các người chơi.
“Toàn bộ những người mang lá chắn giấy lên hàng đầu tiên đi! Nhanh lên! Không thấy đợt quái đầu tiên sắp đến rồi à!”
“Dự tính như thế nào, kia có phải là đợt quái số lượng nhiều vô cùng không?
“Chúng ta không phải cũng rất đông sao, tôi chả thấy gì ngoài gáy của các người cả, để tôi đứng đầu cho! Tôi muốn nhìn thấy đợt quái đầu tiên!”
“Phác thảo sao! Đừng ai giành với tôi, tôi muốn đứng hàng đầu!”
“Hàng đầu là của tôi! Chết tiệt, máu tôi đang sôi sục, ảo tưởng về thiên binh vạn mã, không nghĩ đến hiện thực trong game!”
“Quá yêu kém nhưng chân thật! Nam nhân hy sinh đều là thiếu niên! Tôi muốn xông pha chiến đấu vào trận địa!”
“Nếu không phải vì chim hai chân không hồi sinh được, tôi cũng sẽ cưỡi chim hai chân khi có một đợt kỵ binh.”
“Khảm cát sao? Nhất định phải chờ sao? Chẳng phải chúng ta trực tiếp xông lên là sẽ xong việc sao?”
“Ổ cây cỏ, rất hợp lý đó!”
“Chờ chút, các cậu chết quá xa sẽ không cần trang bị về được đâu.”
“Lão hạ chăm lo cậu mấy tháng, vậy mà cậu vì mấy cái trang bị trở nên nhút nhát, chém.”
“Sợ quả bóng à! Không thấy làm nóng
“Xông lên ------!”
“Quaaaaa---!”
Một đám người chơi kêu loạn cả lên,sau đó đội hình thật vất vả mới xếp được lại bắt đầu lộn xộn lên, có một số người bắt đầu xung phong về phía trước.
Thịt bò viên nhìn tình hình trận đấu, ban đầu vẫn cảm thấy chế giễu trong lòng, thậm chí suy nghĩ rằng không muốn phân một ít người để hỗ trợ phòng thủ, lỗ hổng nhỏ như thế, điều động hai ngàn người là hoàn toàn đủ.
Nhưng anh ta chưa kịp cười, liền nghe thấy âm thanh hò hét tấn công, âm thanh “Quaaa” là vang dội nhất, sau đó hơn một ngàn Goblin, yêu tinh, Cẩu Đầu Nhân liền bắt đầu xung phong.
Bọn họ thật sự bắt đầu công kích quân đoàn Cổ Thân đông nghịt ấy sao.
Đám người này.... điên hết rồi sao?
....
Bên trong trận địa Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất.
Tạm thời lập nên mô đất đơn sơ trên tường thành.
Gặt Lúa cầm pháo thần công ma năng trong tay, với gương mặt vừa gặp ác mộng, quay qua hỏi Cẩu Đầu Nhân Không Mộng Không Ngủ bên cạnh:
“Cái này sử dụng như nào? Nhất định phải Cẩu Đầu Nhân mới dùng được à? Tôi muốn xung phong vào trận địa!”
“Tôi cũng không muốn cầm đâu! Nhưng tôi nhận được nhiệm vụ, biết phải làm sao!” Không Mộng Không Ngủ buồn bã nói:
“Vừa rồi có người bảo ấn vào nút này, sau đó truyền ma lực...”
“Tôi sẽ cố gắng!”
Gặt Lúa nói như thế.
Một trăm Cẩu Đầu Nhân cầm pháo thần công ma năng trong tay, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng tại mô đất tạm thời trên tường thành.
Sau đó dựa vào nhắc nhở nhiệm vụ, điều chỉnh pháo đến góc bắn cao nhất.
Ở chiến trường đường lối rộng rãi bên dưới, các người chơi tấn công tán loạn cũng đã sắp tiếc xúc với quân đoàn Cổ Thần.
“Tất cả nghe lệnh!”
Ở trên tường thành, các người chơi Cẩu Đầu Nhân cầm pháo thần công ma năng trong tay, ngay tại lúc do dự thời điểm bắn pháo, một người chơi đỉnh đầu có chữ Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đi tới, hét lớn:
“Nghe khẩu lệnh của tôi, chuẩn bị truyền ma lực vào!”
“Chờ chút! Ổ cây cỏ! Gas tỷ đừng chỉ-----”
“Bắn---!”
Tiếng của Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đã phát lên:
“Đùng----!”
“Đùng----!”
Một trăm miêng pháo thần công ma năng, hoặc trước hoặc sau liên tục bắn ra.
Thông qua việc cầm nắm pháo thần công ma năng, lấy ma lực làm năng lượng, bắn ra từng đạn pháo ma năng, trong thông đạo trên trời lòng đất, quét một độ cong bình thường, sau đó hướng về phía tuyến đầu rơi xuống.
Trước sau tổng cộng một trăm viên đạn pháo ma năng, gần như là nhắm vào các người chơi tiên phong, dần dần rơi xuống.
“Đùng---!”
“Đùng---!”
“Đùng---!”
....
Bắt Rễ Bảo đang tấn công đại đội, một viên đạn pháo từ trên trời giáng xuống, rơi ở nơi cách Bắt Rễ Bảo mười mấy mét.
Các người chơi đang tấn công, bị đạn pháo nổ tung văng ra ngoài.
Trong đó có người hô to:
“Mau nằm xuống---! Quân địch bắn pháo----!”
Gần như khi tiếng người kia vừa dứt, thì lại có mười mấy viên đạn pháo rơi xuống các người chơi bên trong chiến tuyến không hụt phát nào.
Bắt Rễ Bảo tính nằm xuống đất, tim của anh đập “Thịch thịch thịch” cực nhanh, chưa bao giờ nghĩ trò chơi trực tuyến này, lại còn có thể gặp được tình huống chiến tranh như thật.
Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh lập tức bắt lấy Bắt Rễ Bảo., chỉ vào cái hố bom trước mặt hô:
“Nhanh! Nằm vào hố bom kia!”
Bắt Rễ Bảo đi theo Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh liền nhanh chóng nhảy vào bên trong hố bom.
Âu Thực Mâu bên trên cũng chạy tới một cái hố bom khác, Âu Thực Mâu nhìn xung quanh mình không ngừng bị đạn pháo nổ tung quét sạch mọi thứ, còn có các người chơi bị nổ tan tành thành các mảnh gạch men, lúc ấy anh ta chửi”
“Cây cỏ! Tấn công quân đồng minh à!”
Vừa dứt lời, một phát đạn pháo chuẩn xác rơi ngay vào hố bom Âu Thực Mâu đang nằm.
Tại trận địa, đạn pháo ngày càng trút xuống, kèm theo tiếng các người chơi chửi rủa:
“Chết tiệt tôi bị thương!”
“DMM, tấn công quân đồng minh à!”
“Ổ cây cỏ, máu tôi chảy đầy dưới đất!”
“Nhớ ngày này! Lão tử bị đánh trúng!”
“Quân đồng minh! Là quân đồng minh! Ngừng bắn! Đồ ngu---!”
Xung quanh Bắt Rễ Bảo, là một cánh đồng Tu La, đánh bom quét sạch vẫn còn đang diễn ra.
Ở tại trận địa nơi Cẩu Đầu Nhân cầm pháo thần công ma năng trong tay, có người chơi vừa mới hồi sinh, hai tay để trần, liền cầm lấy cây kiếm ngắn, không nói tới hai câu, xông lên chém giết điên cuồng những người chơi Cẩu Đầu Nhân quân mình.
Bất kể là chiến tuyến ở chiến trường, hay là hỏa lực của hậu phương, đều đã trở nên hỗn loạn.
Nhưng quân đoàn Cổ Thần mặc kệ các người có trở nên hỗn loạn hay không, bọn họ vọt lên, một mảng đen kịt, trong nháy mắt tấn công các người chơi, đạn pháo ma năng rơi xuống bao phủ tất cả người chơi, nổ tung một mảng đen kịt thành lỗ hổng nhỏ, sau đó lại bị càng nhiều quái vật lấp vào.
“A------!”
Bắt Rễ Bảo nằm trong hố bom, bị tình cảnh đẫm máu trước mắt kích thích máu trong người sôi sục, anh kêu gào cầm lấy kiếm ngắn, đứng lên.
Các người chơi trước mặt không ngừng bị quân đoàn Cổ Thân tiêu diệt hết, những quái vật da đỏ, và quái thú mặt chuột thân người, một số ít cự nhân cao to xấu xí liên tục đè ép.
Bắt Rễ Bảo giơ lá chắn lên, nhìn đám quái vật ngày càng đông phía trước bỗng nhiên chạm vào lá chắn, anh nhắm mắt lại vung kiếm ngắn chém về phía trước.
Sau đó Bắt Rễ Bảo bị dìm ngập trong biển quái vật.
.....
Hạ Lạc Khắc đứng tại cổng dịch chuyển bên cạnh, nhìn tiên phong không ngừng bị giảm bớt, nếu như không cân nhắc vấn đề hồi sinh các người chơi, đại khái là sau 10 phút, 1000 người chơi đều muốn viết di chúc ở đây rồi.
Quân tiếp viện quái bùn nhão run rẩy hỏi:
“Vậy, thưa Hạ Lạc Khắc lãnh chúa, chúng ta hãy đóng cổng dịch chuyển lại trước, sau đó đến trận địa của Chi hỏa Vĩnh Hằng thành dưới đất...”
“Không cần, ngươi cứ đi đến trận địa Chi hỏa Vĩnh Hằng trước đi.” Hạ Lạc Khắc nói, quay trở về cổng dịch chuyển, liên tục có người chơi mới từ trong cổng dịch chuyển chạy đến, trực tiếp đến Lâm Đông Thành cung cấp trang bị:
“Cổng dịch chuyển cứ mở ra như thế, đúng, giúp ta xin lại hai vạn trang bị với Lâm Đông Thành, số lượng của quân đoàn Cổ Thần nhiều hơn so với ta nghĩ.”
Nói xong, Hạ Lạc Khắc biến mất trong cổng dịch chuyển.