Editor: Wave Literature
Liên quan đến việc xây dựng lãnh thổ, các người chơi mỗi lúc đều thảo luận trên diễn đàn, mà lãnh địa Trảo Căn Bảo có được, tự nhiên cũng rất quan tâm đến việc xây dựng lãnh địa.
“Nơi này xem như là thành trì của chúng ta, muốn đào một dòng sông xung quanh để bảo vệ thành, chỉ có một cây cầu gỗ đi qua, ở phía sau là trụ sở của các NPC, đương nhiên người chơi chúng ta cũng có thể nhận một chỗ làm trụ sở.”
Âu Thực Mâu đang chăm chú hết sức vào tấm bản đồ, chỉ tay nói.
Tấm bản đồ kia là do bọn Trảo Căn Bảo quy hoạch khi vừa vào lãnh địa, do sự chuyên nghiệp của nhân viên, tấm bản đồ này có sự chính xác rất cao.
Chủ yếu là rất mỹ quan, không chỉ có bản đồ mà còn có la bàn 3d, bày ra cách đó không xa, các người chơi ở trên có lẽ đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Mặc dù la bàn không quá hữu dụng tới việc xây dựng lãnh địa.
Nhưng đối với các người chơi mà nói, sự thưởng thức thì quan trọng hơn sự thực tế một chút.
“Chờ chút, tất cả bắt đầu xây dựng lãnh địa ở đây sao? Đây là khu bình nguyên, hẳn là nên để làm nông, xây dựng phòng ốc trong rừng cây thì sao? Hoặc là xây trên cây?”
Rất nhanh, có người đưa ra ý kiến của mình, nhưng Âu Thực Mâu phản bác:
“Trước đó ta đã nghĩ qua, nhưng thăm dò NPC ở tiểu thị trấn Thiểm Kim, bọn hắn cảm thấy không an toàn nếu xây dựng phòng ốc trong rừng cây gập ghềnh, bọn hắn không muốn tới lui. Nói cho cùng, chúng ta ở đâu không quan trọng, nhưng nếu không có NPC ở lại, chúng ta kiếm ai mà thu thuế? Chẳng lẽ thu thuế chính mình sao?”
Sau khi Âu Thực Mâu nói xong, không ít người chơi gật đầu đồng ý, trong trò chơi này, các người chơi đã phát hiện những NPC thường ngày có hành vi rất phù hợp với hiện thực, bọn hắn không chỉ ăn cơm, đi ngủ, thậm chí đi nhà xí, càng không muốn vì việc lãnh địa mà ảnh hưởng việc nộp thuế cho lãnh chúa của bọn hắn.
Sau khi bọn hắn công hiến lãnh địa cho công tước Ước Khắc, trước khi lãnh địa công tước Ước Khắc phổ biến thể chế nộp thuế trong thời gian ngắn sụp đổ, vì không có thuế quan, cho nên những người dân lãnh địa công tước Ước Khắc thời gian qua rất thoải mái, tuy nhiên nữ vương Lị La không thể cứ mãi mãi để các người dân thoải mái như thế, vẫn phải nộp thuế.
Mà nộp thuế đương nhiên do các người chơi đảm đương.
Hiện tại thật vất vả với lãnh địa của mình, cái gì cũng phải vì mình mà nộp thuế, không thể vì NPC mà nộp thuế được.
Chuyện liên quan đến xây dựng lãnh địa, nội bộ công hội đã thảo luận nhiều lần, sau khi thảo luận lần này, cuối cùng cũng có quyết định triệt để.
Sau đó chính là chuyện muốn bắt đầu xây dựng lãnh địa, đủ loại ngành nghề đều cần các người chơi phối hợp, xây dựng phòng ở cũng không giống các trò chơi khác, nhấp chuột, ấn bàn phím là được, các người chơi có thể thật sự muốn xây dựng từng viên gạch, cũng may sau khi chơi vài tháng, rất nhiều người chơi đã trở thành bậc thầy xây dựng.
Nếu như cho bọn hắn vào công trường, bọn hắn đều trở thành những công nhân thuần thục.
Thậm chí có người ngoài việc tìm việc làm,
Trên công trường, đảm đương việc đốc công, bị người chơi trên diễn đàn phát hiện.
Đương nhiên không thể mỗi người chơi đều có thiên phú như vậy, mấy tháng liền ngắn ngủi làm đốc công, công nhân thuần thục, hơn hết xây dựng một căn phòng không hề khó, bọn hắn nhanh chóng hành động, mua sắm vật liệu đương nhiên giao cho nhân viên quản lý công hội và thổ hào.
Nhuyễn Nhuyễn.
Giao cho thổ hào có lẽ rất yên tâm, bởi vì thổ hào căn bản là chướng mắt điều đó, tiền mua vật liệu xây dựng, nếu như giao cho thành viên khác của công hội, không chừng sẽ có hiện tượng tham ô.
Phải biết rằng trò chơi này không giống hệ thống công khai giá, mà là các người chơi tự mình giao dịch, nhưng đều có thể mặc cả.
Giống như tình huống công hội của Trảo Căn Bảo vậy, trong thành phố tự do Duy Đa Lợi Á có lẽ rất nhiều, tuy nhiên tình huống của lãnh địa tại thế giới ngầm thì không thể lạc quan.
Các người chơi Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất vẫn còn đang cố gắng phấn đầu vì lãnh địa, đương nhiên bọn hắn vừa lo lắng, vừa vui vẻ sảng khoái.
Lo lắng việc nhiệm vụ lãnh địa không thể tiến triển, mà vui vẻ hứng khởi vì mỗi ngày đều có thể nhận được ma thạch, đương nhiên số người vui sướng này chỉ có 1000 mỗi ngày mà thôi, trên công trường mỗi ngày chỉ cần 1000 người Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, nhiều hơn nữa thì thua.
Hạ Lạc Khắc vẫn chú ý đến công trường dù là có động tĩnh hay thay đổi gì.
Mèo đen Ba La và Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư hiện tại dường như ở lại công trường.
Dựa vào Hạ Lạc Khắc đại nhân mà nói:
“Trước khi biết được mục đích thực sự của hắn, hai người các người ở lại đây.”
Thực ra, nếu như với mèo đen, Mèo đen Ba La rất muốn tố cáo vị thượng vị ác ma này ngược đãi mèo.
“Bọn hắn không chừng chỉ đang xây dựng sân chơi mà thôi, vì sao mà mỗi người đều không muốn cho ai biết âm mưu, âm mưu của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất đã đủ nhiều, ta cảm thấy những người ở công trường này rất thuần khiết. meo”
Mèo đen Ba La ngồi bên cạnh công trường, quay người về phía Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư oán trách, đây là ngày thứ 3 của hắn tại công trường, nói thật hắn rất muốn trở về đại sảnh ấm áp của lãnh chúa, ít nhất còn có thể nhìn thấy Hắc Long Cẩu Đản chơi đùa, mình còn có thể dùng máy tinh xem phim nữa.
Nhưng bây giờ ở công trường chỉ có thể nhìn các người chơi Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất đi tới đi lui mỗi ngày, mỗi ngày đào mỏ, thật sự quá nhàm chán.
Mèo đen Ba La cũng không phải ngày nào cũng lười biếng như vậy, mấy ngày trước, hắn rất chăm chú hoàn thành nhiệm vụ Hạ Lạc Khắc đại nhân giao cho hắn, mỗi ngày đều hóa thân thành sương đen đảo quanh công trường, nhìn xem có kẻ nào tình nghi hay không.
Nói thật, chỉ những người có ý tạo phản Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất hoặc là phản kháng Hạ Lạc Khắc đại nhân, hắn liền phát hiện mấy tên, đồng thời báo cáo cho Hạ Lạc Khắc đại nhân, còn những người chơi đỉnh đầu có ký tự lục sắc của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất có nhận trừng phạt hay không, đây không phải chuyện Mèo đen Ba La quan tâm.
Mặc dù hắn cảm thấy mình cống hiến rất nhiều trên công trường, nhưng liên quan đến bí mật thực sự của công trường, Mèo đen Ba La vẫn không biết được.
“Ai biết, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là điều tra ở đây, muốn về thì tranh thủ đi.”
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư nhìn qua thì cảm xúc có chút không tốt, nó phất cánh bay lên, có vẻ là đi thám thính.
Mèo đen Ba La liếm móng của mình, nằm làu bàu oán trách, tuy nhiên hắn nhanh chóng dừng lại, ánh mắt để ý phía trước.