Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 91: Chương 91: Phát hiện mới của người chơi




Ban đầu phiến đá màu xanh, do ánh sáng ma pháp từ đèn đường chiếu xuống nổi lên màu xám.

Cái bóng kéo dài của móng vuốt đang giương ra, kèm theo một con chuột nho nhỏ nhanh chóng lướt qua trên đường phố.

Trong Lâm Đông Thành, các người dân hướng đến sự bình an của thể giới dưới lòng đất, kèm theo màn đêm phủ xuống, ánh sáng từ đèn ma pháp trong nhà đã tắt, hôn trán người nhà một cái, mang theo tâm tư bình thản, hưởng thụ màn đêm buông xuống...

Mùi nướng cháy, vẫn còn đủ loại mùi kỳ quái khác, cùng huyên náo thế giới lòng đất về đêm.

“Xâu nướng! Xâu nướng! Xâu nướng giun đực tươi ngon mới! Còn dính đất! Không phải đực không chát miệng không lấy tiền!”

“Những thứ này không giảm giá được sao? Khâu lại đồ dùng kì quái, thật sự không thể bớt nữa sao? Không phải ăn, ta vá trên người hắn.”

“Thôi nào ~ đến đây ~ tài liệu học tập của chúng ta dễ nhìn ~ đến học một tí đi mà ~”

“Không được, không được, tổn thương thân thể.”

Dưới ánh đèn ma pháp, đủ loại quán nhỏ hai bên đường phố, yêu tinh, người sói, quái thú các loại sinh vật kì quái trên thế giới lui tới, chủ quán đang bán các loại gạch men thương mại.

“Ô Lạp kéo kéo kéo kéo.”

Một kiểu tóc yêu tinh tạo từ máy sấy, cưới trên chim hai chân nhuộm đủ thứ màu sắc, kèm theo tiếng hét chói tai, gào thét xuyên qua đường phố hỗn loạn.

Một quái thú cưỡi con bọ cánh cứng nhỏ, miệng cũng hô hoán “Ô Lạp Ô Lạp Ô Lạp!” bị chim hai chân truy đuổi ở phía sau.

Làm cho dân chúng xung quanh mắng cho một trận.

Một quái thú già nhảy dựng lên, tay cầm cái bình, hướng về phía hai tiểu tử chim bão tố và trùng bão tố đập phá bên ngoài, trong miệng còn quát lớn:

“Bọn trẻ bây giờ! Chút tốc độ cũng không có! Giống như phân chó vậy! Mùa thu năm đó ta cưới bọ cánh cứng bẫy trùng bão tố, sử dụng tuyến tiền liệt để bẻ cong đường đi, một xe Sử Lai Mỗ không mất một cái nào, yêu tinh chết tiệt phía sau ăn một quả rắm từ ta! Thật rác rưởi!”

Quái thú già kia quát mắng xong, run rẩy đi về cửa hàng của mình, cửa hàng bên trên một quái thú trẻ nói:

“Mở Đất Thổ! Nhanh chóng đưa Sử Lai Mỗ đi!”

Một người thân hình cao lớn, toàn thân phủ giáp màu đen, hắn đi xuyên qua đám người, đi qua quái thú già, ngồi xuống ở cửa hàng của quái thú già, đưa tay ra cùng với giọng nói khàn khàn:

“Một bàn dịch nhờn Sử Lai Mỗ.”

Quái thú già, đi vào bếp sau thao tác ở giữa bếp, không lâu sau mang ra một vật đang mở to đôi mắt to, Sử Lai Mỗ nhỏ run lẩy bẩy, quái thú giá nhuần nhuyễn cắm ống hút lên bụng Sử Lai Mỗ nhỏ.

Sử Lai Mỗ nhỏ nhắm chặt hai mắt, phát ra âm thanh đáng yêu:

“Mẹ ơi.”

Người kia cúi đầu, nhìn vào cặp mắt đáng yêu của Sử Lai Mỗ.

“Tiệm ta ăn như thế đấy, hút một chút thôi đừng hút cả, chừa lại một nửa, hắn vẫn có thể mọc lại với một ít nước.”

Quái thú trẻ bên cạnh xưng hô là “Mở Đất Thổ” nói như thế.

Người cao lớn kia gật đầu nhẹ, sau đó lấy ra một cái gang tay mang theo, nắm vuốt ống hút, xoẹt một cái---

Hút vào rất nhanh.

Sử Lai Mỗ nhỏ kia bị hắn hút thân thể bị kéo dài ra, nhanh chóng hút xong 1 nửa, đồng thời vẫn còn hút tiếp.

“Không----!”

Con Sử Lai Mỗ kia cáu kỉnh thét lên, sau đó thò tay ra, lấy đi cái ống hút trên người, nhảy dựng lên dùng nấm đấm sền sệt đấm vào người tên to lớn kia một đòn nghiêm trọng.

Thô bạo nói ra một âm thanh hoàn toàn trái ngược với âm thanh đáng yêu ban nãy:

“Thằng già này, chết tiệt ngươi không hiểu tiếng thông dụng dưới lòng đất à, ta hút lão già nhà ngươi mau để ta hút hắn, không làm, từ chức, công việc này không làm được, ngày nào cũng gặp đồ nhà quê ngu ngốc.”

Sử Lai Mỗ kia trên bàn nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía sau nhà bếp, bên trong truyền đến một âm thanh cãi nhau ầm ầm.

Sử Lai Mỗ nhỏ mau mau kéo lấy rương hành lí đi ra ngoài, lúc đi ngang tên cao to kia, còn cật lực gắt gỏng:

“Ôi--xì”

Sau đó hùng hổ rời đi.

Khi Sử Lai Mỗ kia rời đi, Hạ Lạc Khắc mặc áo khoác, vừa lúc đi qua bên cạnh hắn, sau đó nhìn vào người to cao thần bí ngồi trong cửa hàng.

Hạ Lạc Khắc đi tới, ngồi đối diện với hắn.

“Lâu rồi không gặp.”

Hạ Lạc Khắc nói tiếp:

“Tại sao muốn hẹn gặp ta ở đây? Ta nghĩ ta sẽ chọn, ví dụ như lầu tháp cao nhất Lâm Đông Thành, hoặc là một con hẻm nhỏ chẳng hạn.”

“Hạ Lạc Khắc đại nhân.” Một vật giấu ở bên trong áo choàng phát ra âm thanh khàn khàn, lắc lắc đầu của hắn, bộ mặt núp trong bóng tối, hướng về phía Hạ Lạc Khắc, nói:

“Ta đến gửi lời của vị kia.”

Hạ Lạc Khắc nhíu mày, đang chờ người trước mặt nói tiếp.

Người cao lớn kia cũng trầm mặc, sau khi hai người đối mặt vài giây, Hạ Lạc Khắc giơ hai tay lên mời:

“Tiếp tục? Vị kia đã nói gì?”

“Ta là quá khứ, bây giờ, vinh quang vĩnh hằng.

Ta từ Địa Ngục triệu hoán mà tới,

Là người kháng cự sự vĩnh hằng của thần,

Đem thánh giáo ngăn trời oán hận,

Rời Thiên Quốc chạy về phía...”

Người cao lớn kia khàn giọng, có cảm giác âm thanh đầy tính sử thi.

Vẫn chưa nói xong, Hạ Lạc Khắc giơ tay lên, kiểm tra một chút áo choàng người trước mặt kéo ra.

Lộ ra bên trên ba con vật xếp cùng một chỗ, chuột hamster trắng đen xen lẫn.

Con hamster thứ nhất bên trên móng vuốt đang nắm cổ của mình, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là nó phát ra, vì áo choàng bị xốc lên bất ngờ, âm thanh kia im bặt dừng lại, mắt trợn tròn nhìn Hạ Lạc Khắc phía trước.

Con hamster ở giữa, hai móng vuốt nhỏ đang ôm một quả quý, đặt ở hàm răng to lớn phía dưới gặm không ngừng, đồng thời cho ngập cả miệng, sau khi áo choàng bị kéo ra, nó cũng sửng sốt ngay lập tức, miệng nhỏ từ từ ngừng lại, nhìn Hạ Lạc Khắc.

Về phần con hamster dưới cùng, hai cái chân nhỏ run rẩy, nhắm tịt mắt lại không biết chịu được bao lâu.

“Bớt nói những lời kia lại, đi thẳng vào vấn đề đi, vị kia nhà các ngươi gửi lời gì?”

Hạ Lạc Khắc nói.

Hai con hamster phía trên thành thạo nhảy xuống, ba con hamster tròn vo chui vào một chỗ, từ trái qua phải theo thứ tự ngồi xuống.

Con thứ nhất bên phải cứ như hút khí heli nói:

“Đại nhân chúng ta hỏi thăm ngài một chút tại sao ngài mất tích.”

Con ở giữ thả quả ra, nói ra âm thanh tương tự:

“Ngài dạo này đang làm gì? Mở thành dưới đất thật rồi à?”

Con bên trái cũng nói:

“Sử Lai Mỗ dịch nhờn đâu? Nói xong cho ta hút một chút được không?”

Hạ Lạc Khắc khoanh tay một chỗ, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Vậy phiền các ngươi trả lời, ta không phải mất tích, mà là ra ngoài một chút làm công tác chuẩn bị. Còn thành dưới đất, ta chưa mở, làm sao ta mở thành dưới đất đây?”

Hạ Lạc Khắc mở tay ra, mặt vô tội.

Hamster trái phải lấy ra một chồng văn kiện sau lưng, trên đó viết (báo cáo điều tra có liên quan đến Hạ Lạc Khắc đại nhân), móng vuốt nhỏ đập vào mặt bàn hỏi:

“Có đúng không, nhưng chúng ta đã nắm giữ những chứng cớ liên quan, (chưa từng quý nhất) (chỉ có quý hơn) (bí mật vườn hoa) các tài liệu hợp đồng của các cửa hàng này, cũng có tên và hơi thở ma pháp của ngài.”

Mặt khắc hai con hamster cùng vỗ bàn kêu lên:

“Không sai!”

“Phịch, phịch, phịch.”

Hạ Lạc Khắc cực nhanh dùng ngón tay gõ lên trán của ba con hamster, sau đó lấy báo cáo điều tra cất đi, đứng dậy, đi ra ngoài.

Để lại ba con hamster bên trong nhìn nhau:

“Chúng ta làm gì ở đây vậy?”

“Ngươi là ai?”

“Sử Lai Mỗ dịch nhờn của ta đâu?”

Và Hạ Lạc Khắc đã biến mất trong đám người.

“Là kẻ thù lớn của ngài sao? Hay là bạn thơ ấu của ngài? Từ trên trời rơi xuống à? Phụ nữ sẽ nuôi những sinh vật đáng yêu sao? Oa, Hạ Lạc Khắc đại nhân, ta phát hiện cuộc sống trước kia của ngài cỏ vẻ đặc sắc nha.” Âm thanh từ Bố Lỗ nói bên trong tai của Hạ Lạc Khắc.

“Vì sao lại cảm thấy ta có quan hệ với phụ nữ?” Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói:

“Hơn hết công việc bảo một phải được thực hiện một chút, ta rời đi một ngày, những người chơi Vương quốc Vĩnh Hằng tạm thời giao cho ngươi quản lí, không có gì đặc biệt thì không cần tìm ta, nếu như có người chơi phiền phức, để Học Bá ra mặt, tùy ý dùng nhiệm vụ tân trang một chút, ngươi làm được không?”

“Không vấn đề, Hạ Lạc Khắc đại nhân.”

- ------

Học Bá đứng trong phòng của mình, trước mặt hắn là từng cái yêu cầu hồi sinh hoặc chữa trị yêu tinh bị thương không ngừng gửi đến.

Những yêu tinh này, hôm nay tỏ ra đặc biệt hưng phấn.

Giống như kiểu hôm trước và hôm qua, ngày nào yêu tinh cũng quấy rối mình, hỏi đủ thứ chuyện, động thủ muốn đá mình, sợ soạn khắp nơi, thậm chí yêu tinh có ý muốn lục tung mọi thứ.

Hôm nay chỉ có vài người.

Đa số bọn hắn tỏ vẻ rất vội vàng, toàn thân bị thương hoặc là kéo theo thi thể đồng bọn, yêu cầu chữa trị hoặc hồi sinh, rời đi không bao lâu, lại có một nhóm tới yêu cầu hồi sinh.

Sẽ còn bên ngoài hô hào:

“Tập hợp! Tập hợp! Đợt thứ 3 Cẩu Đầu Nhân khai hoang sào huyệt! Tranh thủ thời gian tập hợp! Bọ cánh cứng 10 phút sau sẽ xuất hiện!”

“Cỏ! Bọ cánh cứng không chạy?! Là do đói à? Ai có thịt nhện trộn đất à! Tranh thủ lấy ta ăn! Ta đã ăn xong!”

“Chờ ta chút, ta ăn cơm trước đã! 10 phút sau ta quay lại, đại đội chờ ta tí!”

“Đợi một tí khi chúng ta đánh, đều muốn học thuộc kỹ năng những Cẩu Đầu Nhân, ai chạy sai vị trí, lần sau đừng tới khai hoang, không muốn làm gánh nặng của mọi người!”

“Thật là phê, sào huyệt Cẩu Đầu Nhân các ngươi cũng tìm được à?”

...

Học Bá nhíu xương mày, những yêu tinh này, đang làm gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.