Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature
Phượng Hoàng khổng lồ dang rộng cánh của mình, toàn bộ nham thạch bao trùm trên người Phượng Hoàng đều bị rơi xuống hết, cả hang động đã bắt đầu rung chuyển lên.
“Cậu chết chắc rồi! Hạ Lạc Khắc!”
Cục trưởng trấn nhỏ xa xôi nhảy về sau một bước, tuy hoàn toàn không biết vì sao cục trưởng này phải nhảy, có lẽ chỉ cảm thấy vào thời điểm này nhất định phải nhảy về sau một bước mới càng có sức thuyết phục hơn chăng.
Ông ta bày ra một trục cuốn tranh cũ kỹ, mở ra nhắm ngay Phỉ Ni Khắc Tư trước mắt: “Phỉ Ni Khắc Tư! Dựa theo ước định xa xưa! Tổ tiên chúng tôi và chúng tôi đã bảo vệ ngài mấy ngàn năm! Bây giờ ngài đã giải trừ phong ấn! Ngài nhất định phải chấp nhận nguyện vọng của chúng tôi!”
Cục trưởng hô to: “Tôi... còn có 1000 nguyện vọng!”
Thân hình Phỉ Ni Khắc Tư bốc lửa nhẹ nhàng cúi xuống, trục cuốn tranh trên tay cục trưởng đột nhiên cháy nóng lên, ngọn lửa cực nóng làm cho Cục trưởng cục canh gác trấn nhỏ xa xôi không thể không ném trục cuốn tranh xuống.
Cục trưởng kinh ngạc nhìn Phỉ Ni Khắc Tư, đang lúc ông ta cho rằng Phỉ Ni Khắc Tư định từ chối nguyện vọng của ông ta thì Phỉ Ni Khắc Tư lại nói: “Nguyện vọng của ông, tôi đã nhận được rồi.”
“Thật tốt quá! Nguyện vọng thứ hai của tôi...”
Cục trưởng chỉ về phía Hạ Lạc Khắc: “Giúp tôi giết cậu ta! Phỉ Ni Khắc Tư!”
Phỉ Ni Khắc Tư nhảy cao lên, vỗ cánh của nó, bay một vòng quanh hang động, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Lạc Khắc rồi lao mạnh xuống.
Phượng Hoàng khổng lồ, kéo theo lửa nóng cháy, cơ hồ trong khoảnh khắc sẽ nhấn chìm Hạ Lạc Khắc trong đó, nhưng tổn thương do ngọn lửa gây ra vẫn kém so với cú va chạm của Phượng Hoàng, sau khi “Ầm!” một tiếng vang lên, Phượng Hoàng còn mang theo cả Hạ Lạc Khắc đi cùng, mở ra một cái hố lớn trên mặt đất, một chim một ác ma cứ thế đâm sầm vào sâu trong núi lửa.
Cục trưởng không đi xem kết cục của thượng vị ác ma chuyên xen vào việc của người khác kia, chuyện quan trọng hiện tại của ông ta là giải quyết hết tất cả những người gây cản trở ở đây, bao gồm Anh Đào đã là kẻ vô dụng, Phái Đại Tinh còn có các thành viên tự xưng là Dong Binh Đoàn - “Tên này không ai lấy”, phải xử lý hết tất cả những người này.
Sau đó cục trưởng định mượn sức mạnh của Phỉ Ni Khắc Tư, tìm kiếm 72 Đại Ác Ma khác, rồi đánh bại những kẻ coi thường mình, dần dần trở thành một vị thành chủ, đem 72 Đại Ác Ma của mình ngụy trang thành người bình thường, sau đó giả vờ bất ngờ lại có được người vợ sắp cưới đã từ hôn của mình, chính mình sẽ hô lên: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng ức hiếp thiếu niên“. Sau đó không ngừng trở nên mạnh hơn...
Ông ta đã mơ mộng ra cốt truyện hơn một ngàn vạn chữ của đỉnh cao tương lai của bản thân mình.
Nhưng ngay lúc ông ta định hạ lệnh giết sạch những người đó thì lại thấy lũ nhóc con vốn bị khí độc làm choáng váng nói không được mà động đậy cũng chẳng xong kia hiện tại đều vô cùng hưng phấn.
“Cốt truyện cũng quá tàn khốc rồi, kết quả cả trấn nhỏ xa xôi đều là nhân vật phản diện à!”
“Quá trâu quá trâu, có thể nào lão Hạ bị nện chết không hả?”
“Bị nện chết thì đã đổi thành chủ mới rồi chứ, Học Phách làm thành chủ thì thế nào?”
Khoan đã, vì sao những người này đều không trúng độc chứ?
Đám người chơi kia đang mải mê nói chuyện, thì phù thủy Học Phách, mèo đen Ba La còn có Hắc Long Cẩu Đản đã đi tới, trong đó phù thủy Học Phách cầm một phần tài liệu, nói với đội trưởng đội canh gác trấn nhỏ xa xôi trước mặt: “Căn cứ vào điều lệ của Liên minh thương nhân ủy thác cho Dong Binh Đoàn - “Tên này không ai lấy”, chúng ta phải dựa theo khế ước tiêu diệt những tên cướp đã cướp bóc hàng hóa của Liên minh thương nhân! Ngay bây giờ ngồi xuống ôm đầu đầu hàng, nếu không thì phải chết!”
“Chúng ta chờ mấy ngàn năm mới có cơ hội để trở mình! Chắc chắn sẽ không đưa tay chịu trói đâu! Hỡi dân làng dũng cảm trong trấn nhỏ! Phỉ Ni Khắc Tư cùng tồn tại với chúng ta! Tấn công! Waaaaah!”
Cục trưởng Địa Tinh hò hét, xung đột chính diện hết sức căng thẳng.
Cùng lúc đó, trong cái hố bị Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư rơi xuống tạo ra, không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, còn có nham thạch nóng chảy phun trào ra, nhiệt độ cả hang động kịch liệt tăng cao, nhưng người ngựa hai nhóm đang đánh nhau. Hiện tại đều không để ý nhiều như vậy, không chỉ vậy, theo dòng nham thạch nóng chảy xuất hiện, còn có dung nham trinh thám và dung nham chiến sĩ không ngừng sản sinh, hơn nữa bắt đầu tấn công các người chơi.
...
Trong đám người hỗn loạn, Á Sắt đang kéo hai chân Anh Đào ra khỏi vòng chiến, trong miệng còn đang thì thầm tự nói: “Tôi là Anh - La Cơ Lãng Khai Mễ - Đào...”
Về phần Phái Đại Tinh, bởi vì dáng người Địa Tinh có vẻ nhẹ nên đã được người khiêng đi rồi.
Anh Đào là dã thú, không thể khiêng nổi nên chỉ có thể lôi đi như vậy, trong quá trình hành động, va chạm vào một vài tảng, những thứ này đều thuộc loại bất khả kháng, Á Sắt cũng không còn cách nào khác.
“Á Sắt! Cẩn thận!”
Một tiếng hò hét truyền đến, Á Sắt khẩn trương cúi người ngã nhào vào người Anh Đào, liền thấy một quả cầu lửa bay sượt qua người anh ta, va chạm vào người một người chơi khác cách đó không xa.
Ngay từ đầu chiến đấu, Á Sắt đã nhận được nhiệm vụ đưa Anh Đào thoát khỏi vòng chiến, còn những người chơi khác nhận được nhiệm vụ lôi Phái Đại Tinh đi, nhân tiện nhắc tới, lại còn thuận tiện tịch thu luôn cả máy quay ma năng mà Phái Đại Tinh dùng để quay chụp nữa.
Số lượng người chơi chiếm ưu thế lớn hơn rất nhiều so với cư dân của trấn nhỏ xa xôi, nhưng sau khi dung nham sản sinh ra tiểu quái cũng tham gia chiến đấu thì rõ ràng vất vả hơn không ít.
Nhưng chiến đấu vẫn chưa kéo dài được bao lâu thì lại xuất hiện một tiếng nổ mạnh, mặt đất của hang động dưới chân các người chơi bị nứt ra, đầu Phượng Hoàng màu đỏ rực giống như bị thứ gì đó đội lên, thần tốc vọt lên khỏi hang, hơn nữa còn nhanh chóng đập vỡ nóc hang bay ra ngoài.
Càng lúc càng nhiều nham thạch nóng chảy xuất hiện, hơn nữa đã xảy ra nổ mạnh.
“Mau đi ra ngoài! Núi lửa sắp phun trào rồi!”
Càng lúc càng nhiều người bắt đầu lớn tiếng la lên, những người chơi đang chiến đấu với cư dân trấn nhỏ xa xôi, lập tức co cẳng chạy, tuy còn có những người chơi khác muốn chặn đường truy kích, nhưng trước mặt các người chơi đột nhiên lại xuất hiện hệ thống thông báo:
(Hắc Hỏa Sơn sắp phun trào, xin nhanh chóng thoát khỏi Hắc Hỏa Sơn)
Nhắc nhở như vậy liên tục lặp lại.
Về phần hậu quả của việc không rời khỏi, chắc chắn là chết chắc rồi, đáng sợ nhất là trang bị cũng không còn. Các người chơi như ong vỡ tổ khẩn trương chạy, mỗi người vẫn tiếp tục chiến đấu với cư dân trấn nhỏ xa xôi bên cạnh mình.
Cả Hắc Hỏa Sơn, bóng đoàn người chạy ra đen kịt. Mà trên bầu trời Hắc Hỏa Sơn, không biết từ lúc nào, một chiếc Phi Không Đĩnh đã chắn ngang trên không trung.
“Bên trái thành tàu 45° có đá bay!”
Một người chơi đang đứng trên tháp canh, vô cùng chuyên nghiệp hét xuống dưới, phía bên trái hướng đi của Phi Không Đĩnh, đang có một làn sóng những tảng đá được bọc lửa phun ra, đánh úp về phía Phi Không Đĩnh.
Vưu Đạt điều khiển bánh lái cấp tốc chuyển hướng, cả Phi Không Đĩnh xiêu xiêu vẹo vẹo làm động tác né sang một bên.
Đá bay rơi sát cạnh Phi Không Đĩnh, phát ra tiếng gào rít.
Không ít người chơi dựa vào mép thuyền, nhìn cảnh tượng núi lửa đồ sộ phun trào phía dưới, còn có chi chít các người chơi và cư dân trấn nhỏ xa xôi đang chạy trốn.
“Tiếp tục lên cao, chúng ta vẫn đang trong phạm vi của đá bay.”
Ma Thằng Lý Công sau khi nhìn Hắc Hỏa Sơn vài lần, liền hét lên với Vưu Đạt, Vưu Đạt nhanh chóng kéo cần điều khiển, hơn nữa liên tục kéo một cái cọc bên cạnh như đang kéo máy bay bay lên.
Phi Không Đĩnh liên tục lên cao.
Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La cũng đang trên Phi Không Đĩnh, hai người bọn họ đã sớm được Hạ Lạc Khắc sắp xếp ở đây, chủ yếu phụ trách phối hợp với các người chơi nã pháo, nói đúng ra, là nạp năng lượng cho ma năng pháo.
Một người là Hắc Long dư thừa ma lực, một người là Ba La một trong 72 ác ma, loại chuyện nạp năng lượng cho ma năng pháo vẫn có thể làm được, tuy không khoa trương như Hạ Lạc Khắc nạp liên tục cho mười mấy người chơi hơn mười cỗ pháo, nhưng một người nạp hai ba cỗ pháo cũng không thành vấn đề.
Móng vuốt mèo đen Ba La ôm chặt lấy lan can trên sàn tàu Phi Không Đĩnh, nó không thể bay, trước kia nó không có bất cứ một thực thể nào, muốn bay thế nào thì bay, nhưng bây giờ bị Hạ Lạc Khắc dùng phương pháp đặc thù nhốt trong cơ thể mèo đen, nếu rơi xuống, thật sự sẽ nát bươm, đến lúc đó chết cũng không xong, thân thể cũng chẳng còn, cũng đừng đề cập đến thê thảm biết bao nhiêu.
Về phần Hắc Long Cẩu Đản, cũng giống như mèo đen Ba La, ôm chặt lan can, mặc dù nó có cánh, nhưng gần đây đã không còn hiệu nghiệm, bởi vì mỗi ngày đều ngồi trước máy tính trong thời gian dài, ít rèn luyện, hơn nữa các người chơi lại điên cuồng cho ăn, làm cho thân thể hiện tại của nó có chút không khỏe mạnh, toàn bộ thân thể tròn vo, cánh cũng nhấc không nổi chứ đừng nói bay.
Tuy Hạ Lạc Khắc đã chú ý đến vấn đề này, hơn nữa không ngừng sử dụng đủ loại biện pháp, thúc giục Hắc Long Cẩu Đản đi rèn luyện thân thể, nhưng cho tới bây giờ Hắc Long Cẩu Đản cũng không phải loại người có thể bị thúc giục đi rèn luyện cơ thể.
“Vẫn chưa tìm thấy lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc sao meo meo?”
Mặt mèo Ba La đã bị gió trên cao thổi méo mó, nhưng nó vẫn cố gắng nheo mắt nhìn Phượng Hoàng và Hạ Lạc Khắc cùng từ trong núi lửa bay ra, nhưng dù là Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư, hay là Hạ Lạc Khắc, đều đã biến mất không nhìn thấy trong đám tro bụi khổng lồ bay ra từ núi lửa.
“Chỗ kia kìa! Tôi nhìn thấy chim phượng hoàng rồi!”
Người chơi trên tháp canh đột nhiên hô: “Mẹ kiếp! Xong đời rồi! Chết! Toàn bánh lái!”
Tiếng kêu la của người chơi kia vừa truyền tới, trong đám tro bụi thật dày, có một bóng đỏ rực cấp tốc xuất hiện, đâm thẳng về phía Phi Không Đĩnh, trong miệng phát ra tiếng kêu lớn.
Trước tiên Vưu Đạt lấp đầy bánh lái, toàn bộ Phi Không Đĩnh xoay xoay cơ hồ nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng Phượng Hoàng đỏ rực kia vẫn lao xuống Phi Không Đĩnh.
Nhưng Phượng Hoàng còn chưa va vào Phi Không Đĩnh, đã bị một bóng khác bên cạnh xông đến, sau đó cả thân chim đều mất thăng bằng, rơi xuống ngay sát Phi Không Đĩnh.
“Lão Hạ quá trâu!”
“Quá trâu rồi!”
“Phượng Hoàng ở đâu? Tôi muốn cho nó một quả pháo!”
“Con mẹ nó pháo Italy! Mau đẩy ra!”
“Waaaah!”
Các người chơi hô.