Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 292: Chương 292: Sự tín nhiệm của Lị La




Editor: Wave Literature

Đối mặt với cửa địa ngục đã đóng, Học Phách rơi vào tự hỏi thật sâu.

Danh từ “cửa địa ngục” này, chính là chỉ lối đi mà Hạ Lạc Khắc đại nhân đã dùng phương pháp đặc thù nào đó mở ra vách tường nối thông với dưới lòng đất, sinh ra một đường đi giống như mặt kính. Tên này là do những người chơi lấy.

Nhưng mà lối đi này không cách nào đi lại, bởi vì sau khi Lĩnh Chủ Hạ Lạc Khắc biến mất không được bao lâu, cánh cửa địa ngục này cũng liền biến mất theo không thấy gì nữa, một lần nữa trở thành vách tường vĩ đại.

Thật hiển nhiên, sự biến mất của Hạ Lạc Khắc đại nhân là có liên quan đến cánh cửa địa ngục này.

Về phần pho tượng và cái hòm mở ra cánh cửa này, Học Phách đã nghiên cứu sau mấy ngày, tin tưởng, trên mặt kia đã không hề còn có ma lực gì, thậm chí ngay cả ký hiệu ma pháp đều đã phai nhạt đi.

Nhưng nói cũng không được, bởi vì lúc trước pho tượng kia cũng không có ma lực hay ký hiệu ma pháp gì, nhưng dưới sự thúc giục của Hạ Lạc Khắc đại nhân, lại bắt đầu chuyển động, thậm chí đục thủng vách tường, mở ra một cánh cửa trước mắt.

Nhưng mà thời gian lưu lại cho Học Phách suy xét đã không còn nhiều lắm, bởi vì một đám người do An Đức Lỗ dẫn đầu tới Lâm Đông Thành, bị đám người chơi “Bán tin mật” dẫn đến nơi này.

Bởi vì do diễn đàn, tất cả hướng đi của những người chơi đều không có gì riêng tư đáng nói, huống chi tất cả những việc người chơi làm đều là một kiểu nhiệm vụ bất ngờ, tất cả hành động của bọn họ đều vì chạy ban thưởng của nhiệm vụ, thật hiển nhiên, “ban thưởng” mà thành chủ An Đức Lỗ cấp cho còn nhiều hơn.

An Đức Lỗ tỏ vẻ: “Ta đây vì liên minh thương nhân!”, mang người lấy pho tượng và cái hòm cực lớn mà Hạ Lạc Khắc đã dùng đến đi, những phóng viên kia điên cuồng dùng dụng cụ ghi hình ma năng tiến hành quay chụp.

Học Phách mặt không tỏ vẻ gì nhìn bọn họ rời khỏi nơi này, chỉ còn lại một đám dã thú còn có hứng thú với thăm dò, cùng với đội ngũ dọc đường đi theo An Đức Lỗ, chờ cốt truyện mới của những người chơi.

Làm sao bây giờ? Học Phách không khỏi nghĩ đến như vậy.

- --

Bình Quả mang theo dã thú về tới thôn trang của mình, tuy rằng nơi đó đã bị người đào đến lồi lõm mấp mô, đã hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, nhưng cho dù nói như thế nào, nơi đó vẫn là nhà của bọn họ.

Tuy rằng thành chủ An Đức Lỗ của Lâm Đông Thành đưa ra lời mời với bọn họ, nhưng Bình Quả tuyệt đối không muốn nói với ông ta, dù sao ông ta chính là độc thủ phía sau màn.

Đương nhiên một điểm này, trừ bỏ hy vọng làm tiêu đề trang đầu của các phóng viên ra, những người khác của Lâm Đông Thành không phải thật tin tưởng, hoặc là nói, không hề để ý?

Tin tức di sản có liên quan tới đại ma đầu La Cơ Lãng Khai Mễ bị thành chủ An Đức Lỗ Lâm Đông Thành mang đi nhanh chóng lan truyền ra trên diễn đàn người chơi, trong những người chơi cũng có vài quan điểm khác nhau.

Một quan điểm trong đó cho rằng: Đây là một nhiệm vụ bất ngờ của trò chơi, mặc dù nói trước mắt An Đức Lỗ là nhân vật phản diện nhìn không đáng yêu cũng không mê người, nhưng Y Lợi An Nộ Phong làm đại nhân vật phản diện một vạn năm đều có thể một khi tẩy trắng trở thành con trai của trời, An Đức Lỗ cuối cùng có nhảy ra trở thành đại anh hùng hay không cũng nói không chắc được.

Còn có quan điểm thuần túy chính là thưởng thức nhân vật phản diện sau lưng làm âm mưu này của An Đức Lỗ, thậm chí định nghiên cứu phương pháp có thể làm người bán tin mật nhảy sang trận doanh khác không.

Đương nhiên quan điểm chính là tiến hành khiển trách những người chơi bán đứng thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ này, tỏ vẻ bọn họ thế mà lại không hề có một chút lòng hổ thẹn, lại làm ra chuyện vì một chút thù lao nhiệm vụ liền bán đứng chủ thành bán đứng lão Hạ.

Theo tin tức không ngừng lan truyền trước những người chơi, nhanh chóng liền truyền đến chỗ Lị La đang chạy tới thôn trang dã thú thăm dò tình huống.

“Sau khi Hạ Lan Khắc biến mất không bao lâu, thành chủ tên là An Đức Lỗ dẫn người mang di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ đi, là thế phải không?”

Ở trên một nơi trú quân ngoài trời, Lị La mới vừa xuất phát không bao lâu, từ chỗ những người chơi nghe được tin tức mới nhất.

“Đúng vậy, An Đức Lỗ quá mức ghê tởm! Chúng ta đề nghị, hiện giờ lập tức quay đầu, trước cướp sạch Lâm Đông Thành, sau đó nửa đường cướp giết An Đức Lỗ. Tuy rằng lão Hạ đã vĩnh viễn rời chúng ta mà đi, nhưng con giận này cũng không thể nuốt xuống, thuận tiện, chúng ta đề cử cô tới làm lĩnh chủ mới của chúng ta.”

Một địa tinh trên đầu lơ lửng mấy chữ màu xanh “Mai Xuyên Khốc Tử nói rất chân thành.

Lị La nhìn không hiểu bốn chữ “Mai Xuyên Khốc Tử” này, nhưng vẫn nghe hiểu lời anh ta nói.

Một đám người chơi phía sau cũng ào ào gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

“Đúng vậy! Để vui vẻ trước trận chiến, chúng ta đi Lâm Đông Thành đi, lần trước cầm thật nhiều đồ, quá sảng khoái!”

“Vụ này chúng ta cần phải tìm về!”

“Đánh Lâm Đông Thành, cướp của ông ta!”

Không biết có phải là ảo giác của mình không, quản gia Nhuyễn Nê Quái nhìn cảnh tượng phẫn nộ tập thể của nhóm tôi tớ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ trước mắt, so với quan tâm tới tung tích và an nguy của Lĩnh Chủ, bọn họ dường như càng để ý chuyện đi tập kích Lâm Đông Thành hơn.

Lị La cũng không bởi vì lời những người chơi nói mà bị quấy rầy đến, cô dừng lại một chút, sau đó nói với những người chơi:

“Đi, đi thành phố ngầm của mấy người.”

“Chờ một chút, Lị La tiểu thư, không phải chúng ta đi điều tra chuyện Hạ Lạc Khắc đại nhân mất tích sao? Nơi Hạ Lạc Khắc đại nhân mất tích cũng không phải ở Vĩnh Hằng Quốc Độ.”

Nhìn thấy Lị La định lên xe ngựa địa ngục, xoay người đi về phía Vĩnh Hằng Quốc Độ, Y Phù Lâm lập tức sốt ruột.

Lị La không nhanh không chậm giải thích:

“Có thể vì thời gian cô đi theo Hạ Lạc Khắc còn hơi ngắn, cho nên cũng không phải rất hiểu ngài ấy. Lấy hiểu biết của tôi về ngài ấy, mặc dù sự việc có vẻ mất kiểm soát, nhưng tất cả đều trong sắp xếp của ngài ấy. Pho tượng và hòm dễ dàng bị người mang đi như vậy, nói rõ mấy thứ kia không có tác dụng gì, chỗ kia đoán chừng cũng không còn quan trọng nữa. Hạ Lạc Khắc rất có thể đã sớm biết di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ là gì, thậm chí anh ta biến mất không thấy gì nữa, đều là chuyện trong dự liệu của anh ta.”

Y Phù Lâm hơi sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ Lị La với dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt thế mà lại sẽ nói ra lời nói tín nhiệm Hạ Lạc Khắc, nhưng mà cô nhanh chóng hỏi:

“Nhưng mà vì sao Hạ Lạc Khắc đại nhân lại không đề cập trước một chút chứ? Hoặc là thoáng làm chút sắp xếp?”

“Không biết.”

Lị La nói rõ ràng:

“Chờ sau khi anh ta xuất hiện, cô có thể tự hỏi anh ta một chút, có lẽ chính anh ta định tạo thành tình huống hỗn loạn như vậy, nhưng mà hiện giờ chúng ta phải đi về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.”

“Từ đã, cô nói chờ sau khi Hạ Lạc Khắc đại nhân xuất hiện? Lị La tiểu thư đã có biện pháp gì sao?”

Hắc Long Cẩu Đản ở bên cạnh hưng phấn hỏi, đồng thời còn lầm bầm lầu bầu:

“Tốt quá, tôi muốn uống trà hoa cúc đẫm máu mãi không hết, chơi game máy tính không ngừng, tôi còn muốn có phòng riêng, máy tính riêng, tải đầy toàn bộ trò chơi vui vẻ...”

Hắc Long Cẩu Đản giống như tiến vào trong trạng thái vọng tưởng.

“Lị La tiểu thư, cô thật sự có biện pháp gì sao?”

Y Phù Lâm cũng mong đợi hỏi.

“Không có.”

Lị La nói chuyện vẫn đơn giản như vậy:

“Tôi chỉ nghĩ nếu như anh ta lại đột nhiên mất tích, tôi liền đào trung tâm thành phố ngầm của anh ta bán lấy tiền bồi thường tổn thất cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.