Editor: Wave Literature
Công tước Ước Khắc muốn biến tất cả con dân của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á thành nô lệ.
Đây cũng không phải là chuyện nói suông là làm được, đầu tiên, ông ta có hiệp nghị với Duy Đa Lợi Á.
Đứng đầu Duy Đa Lợi Á, cũng là “Thị trưởng” trong miệng công tước Ước Khắc, được xưng là công tước Lị La, trước không quan tâm đây có phải là danh hiệu hay không, nhưng tùy ý ra tay với lĩnh chủ trên địa bàn của người ta, cũng phải mượn nhiều cớ đó.
Đến lúc đó đủ loại lý do tuyên chiến đều xuất hiện, thậm chí còn có khả năng tạo thành mạng lưới bao vây.
Công tước Ước Khắc chắc chắn không muốn thử cảm giác phải giằng xé trong vòng vây, cho nên ông ta đang cần một lý do bất kỳ để có thể tuyên chiến.
Bị nhục nhã, hiển nhiên chính là một lý do thích hợp nhất.
“Các người đi xuống trước đi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Duy Đa Lợi Á.”
Công tước Ước Khắc ổn định lại cảm xúc của đám kỵ sĩ bị vũ nhục này trước, sau đó tiếp tục nói thêm: “Truyền tin tức kỵ sĩ bị vũ nhục đến các vương quốc, rồi phái một đợt kỵ sĩ, đi sau cảnh cáo Duy Đa Lợi Á một lần, còn lại cậu biết làm thế nào rồi đó.”
“Tôi hiểu rồi, công tước Ước Khắc đại nhân!”
Phụ tá kia rất nhanh tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lui xuống.
Công tước Ước Khắc một mình ngồi ở phía sau bàn lộ ra tươi cười âm ngoan, ông ta nhìn vào góc phòng, nơi có một nữ bộc mặc y phục bảo thủ ngồi trên ghế nhỏ giặt quần áo.
Nữ bộc chảy nước mắt khuất nhục.
- --
Á Sắt không rõ lắm với yêu cầu nhiệm vụ, bởi vì là nhiệm vụ kỳ ngộ nên không có bất cứ gợi ý nào, kể cả mô tả phần thưởng cũng vậy, v.v... Anh Đào chỉ yêu cầu anh ta đi theo, sau đó đến bưu cục, quán trà, còn có mấy chỗ ăn chơi trên trấn nhỏ, tỷ như trung tâm giải trí cho trẻ em, trung tâm thương mại, nhà trẻ, v.v...
Đến bưu cục đương nhiên là muốn xác nhận tình huống cụ thể của phong thư kia xem ai là người gửi và nhận thư, hệt như Sừ Hòa nói, lá thư này được đưa đến đây vào mấy ngày trước, cũng không có ghi tên người nhận, thật giống như tự nhiên xuất hiện, về sau thì bị Sừ Hòa phát hiện ra rồi.
Xác nhận xong chuyện này, Anh Đào khẳng định một điểm: “Người đưa phong thư này tới bưu cục, khẳng định là người của trấn nhỏ xa xôi! Không chỉ có vậy, người này còn chưa rời khỏi trấn nhỏ!”
Nghe được kết luận này của Anh Đào, lúc ấy Á Sắt có chút ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Hỏi xong Á Sắt liền có chút hối hận, đột nhiên hỏi một NPC về cốt truyện này, mặc kệ nghĩ như thế cũng thấy có chút thừa thãi.
Nhưng Anh Đào vẫn rất nghiêm túc giải đáp vấn đề của Á Sắt: “Hỏi rất hay, căn cứ theo sự điều tra của tôi, lá thư này được đưa đến bưu cục không quá năm ngày, mà căn cứ theo tình huống lá thư này không có đề tên người gửi và người nhận rồi đột nhiên xuất hiện tại bưu cục, cho nên nhất định là người của trấn nhỏ xa xôi đưa đến bưu cục! Về phần tại sao người này còn chưa rời đi, chắc có lẽ hiện tại đang là thời gian hoạt động của núi lửa? Dường như còn không có người cố ý đến lấy? Cho nên người của trấn nhỏ đưa thư đến bưu cục chỉ có thời gian 5 ngày, căn bản không kịp thu thập gì đó trong nhà để rời đi, về phần tại sao phải thu dọn đồ đạc, cái này là trực giác của tôi, nhất định anh ta còn chưa rời đi! Đây chính là trực giác của tôi!”
Tuy ngay từ đầu Anh Đào đã nói là trinh thám, nhưng về sau không biết tại sao lại nói là trực giác, nhưng Á Sắt cũng không lo lắng gì nhiều, có lẽ đây chính là thiết lập của NPC đi.
Sau một ngày điều tra ở bên ngoài, cũng không có bất luận thu hoạch gì, cả trấn nhỏ xa xôi đều không có ai biết chuyện bản nhật ký này, chuyện lá thư, thậm chí ngay cả chuyện thương đội Lâm Đông Thành đến đây lúc nào, cũng không biết rõ luôn.
Lúc bị hỏi, bọn họ chỉ có thể vừa cố gắng nhớ lại vừa trả lời: “Bên chỗ chúng tôi núi lửa trong thời kỳ ngủ say, cho nên dưới tình huống du khách nhiều vô số, đột nhiên có thêm 2500 người quả thật sẽ không có ai chú ý đến.”
Đại khái chính là câu trả lời giống như vậy, cực hiển nhiên, việc điều tra của Anh Đào lâm vào bế tắc, nhìn qua manh mối cũng sắp gián đoạn rồi.
Anh Đào càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, quyết định trước cứ nhâm nhi một ly trà hoa cúc đẫm máu cho tỉnh táo lại đã, mà đến thời gian tan tầm, Anh Đào cũng không bảo Á Sắt tăng ca, còn bảo Á Sắt cứ về trước đi.
Á Sắt lắc lư theo NPC cả một ngày, ngay cả phần thưởng là gì cũng không biết, mấu chốt nhất là tình huống còn không có bất cứ tiến triển gì, ngược lại còn bị cụt manh mối.
Đây sẽ không phải là một nhiệm vụ kỳ ngộ giả đấy chứ?
Những người chơi khác, cũng nghĩ như vậy, bọn họ đứng ở bên ngoài canh gác nhao nhao thảo luận.
Những người chơi này một phần là thành viên của bang hội Liên minh Tiên phong, nhưng đại bộ phận người chơi đều cảm thấy có hứng thú với cốt truyện của trò chơi. Bọn hắn đang cố gắng thúc đẩy cốt truyện phát triển, tìm kiếm thêm nhiệm vụ kỳ ngộ, đương nhiên, nếu như có thể kiếm được thêm bộ trang bị tốt gì đó thì càng không thể tốt hơn được nữa.
Các người chơi nhìn thấy Anh Đào định tan tầm, cũng tính rời đi theo, nhưng ở phía sau, đột nhiên có mấy người chơi hô lớn: “Trong văn phòng có người! Anh Đào ở trong văn phòng!”
Các người chơi rất nhanh đều bị hấp dẫn chạy đến, quả nhiên thấy sau khi Anh Đào và Á Sắt rời đi không lâu, không biết vì sao trong văn phòng đột nhiên xuất hiện một địa tinh.
Nếu không phải có người vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm văn phòng mà nói, có thể sẽ không ai chú ý tới điều này.
Á Sắt mới vừa rời đi không lâu, liền làm đầu tàu gương mẫu chạy về, thấy địa tinh kia đang ở trong phòng làm việc, trên tay cầm bản nhật ký kia, hơn nữa bản nhật ký kia còn đang bị đốt!
“Mẹ kiếp! Hắn muốn hủy diệt đạo cụ kỳ ngộ của chúng ta!”
Không biết là ai kêu to, rất nhanh đã có người chơi xông tới, có người nhanh chân vọt tới đánh vào gáy tên địa tinh kia, nói đúng ra, là đánh về phía quyển nhật ký đang bị đốt kia.
Cực hiển nhiên, quyển nhật ký này chính là điểm mấu chốt, tuy không biết vì sao địa tinh này phải làm như vậy, nhưng chắc chắn anh ta biết đến sự tồn tại của quyển nhật ký này, thậm chí có khả năng biết chuyện thương đội Lâm Đông Thành đã đi nơi nào!
Nghĩ đến đội hộ vệ trên người mặc trang bị hoàn mỹ đã phản bội Lâm Đông Thành, ánh mắt các người chơi liền đỏ lên, căn bản không hề ngăn cản đội viên đội canh gác đang chen lấn tới chỗ địa tinh kia.
“Bắt sống!”
“Đừng giết hắn! Thẩm vấn hắn!”
“Nhanh cứu lấy bản nhật ký!”
Một đám người chơi la lên, nhưng một giây sau, làn da của địa tinh kia đột nhiên đỏ sậm lên, dưới sự vây quanh của các người chơi liền nổ mạnh.
“BOOM!”
Anh Đào vốn còn mù mịt không biết có chuyện gì đang xảy ra, lúc nghe thấy các người chơi kia muốn thiêu lụi cuốn nhật ký, trong đầu Anh Đào ong lên một tiếng sau đó mới phản ứng kịp!
Có đột phá! Thật không hổ là ta mà!
Anh Đào nghĩ vậy, sau đó nhanh chóng xông tới cầm cuốn nhật ký kia, nghiên cứu nghiêm túc một hồi, cực hiển nhiên, đột phá nằm ngay trên cuốn nhật ký!
Nhưng anh ta đã nghĩ quá đơn giản rồi, anh ta nào có thể đột phá được bức tường người phía trước đâu.
Một đám người chơi này ùa đến, Anh Đào ngay cả nửa biện pháp cũng không có, thậm chí anh ta còn nhịn không được mà vung ly trà hoa cúc đẫm máu trong tay ra ngoài, với ý định tạo ra một đường đi, nhưng những người chơi bị tạt nước sôi này lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chen chúc vào bên trong.
Sau đó đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, một làn sóng nhiệt đẩy Anh Đào ra ngoài.
Anh Đào bị va vào vách tường, cảm thấy toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, chờ đến lúc anh ta từ từ đứng lên được, văn phòng trước mắt đã biến thành một đống hoang tàn, mà bởi vì có những người chơi này ở bên trong, cản trở vị trí của Anh Đào, cho nên Anh Đào mới không bị thương bất cứ chỗ nào.
Còn về phần các người chơi thì có chút thảm, cả hiện trường một trận kêu rên.
“Mẹ kiếp! Sao lại nổ thế? Trang bị của tôi! Trang bị của tôi!”
“Quá thảm, may mà tôi chạy chậm, chẳng thế trang bị của tôi cũng xong đời rồi.”
“Nhanh đi tìm bản nhật ký kia!”
“Còn tìm cái con khỉ ý, đã nổ thành như vậy rồi, có vở nào mà lành cho nổi!”
Những người chơi may mắn còn sống liền la lên như vậy.
Bên tai Anh Đào đều là tiếng ong ong, có đồng nghiệp nâng anh ta lên, bên tai truyền đến tiếng nói mơ hồ: “Anh Đào! Anh Đào! Xảy ra chuyện gì vậy?! Anh không sao chứ?!”
Anh Đào hoảng hốt một phen, mới phản ứng kịp, anh ta nhìn đồng nghiệp, rồi lại quay sang nhìn các người chơi, lúc này trong lòng liền hiểu...
Là con dân của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đã cứu mình!