Editor: Wave Literature
Trong rừng rậm tối tăm vốn là nơi ẩn náu của những dã thú nguy hiểm, nhưng bá tước Thiêu Mại và Kiều Trị tóc vàng sau khi liên tục đi bộ trong một thời gian dài, cũng không thấy bất kỳ dã thú nào, thậm chí ngay cả động vật nhỏ cũng không có, càng đi về phía Duy Đa Lợi Á, loại tình huống này lại càng rõ ràng, thậm chí ngay cả con thỏ con cũng không có.
“Lẽ nào đều bị những người Duy Đa Lợi Á này ăn sạch rồi sao?”
Kiều Trị tóc vàng nói đùa.
Bá tước Thiêu Mại không nghĩ tới Kiều Trị tóc vàng vẫn còn có tâm tình nói giỡn, bọn họ đã trải qua sinh tử, hơn nữa đến bây giờ còn chưa trốn chạy đến nơi an toàn, ai biết lúc nào sẽ có người Duy Đa Lợi Á nhô ra.
Bá tước Thiêu Mại trái lại không trả lời hắn ta, dường như Kiều Trị tóc vàng cũng cảm giác lời nói đùa này của mình không hợp thời, đi trước tiếp tục dẫn đường, không nói chuyện tiếp nữa.
Có điều khi bọn họ càng ngày càng đi sâu vào rừng, thời gian Kiều Trị tóc vàng dừng lại tìm đường cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng lâu.
Để tránh né những người Duy Đa Lợi Á đó, Kiều Trị tóc vàng cũng không đi con đường mình thường đi, mà lựa chọn nơi vô cùng hẻo lánh, hẻo lánh đến nỗi thậm chí cả hắn ta cũng lạc đường.
Tuy Kiều Trị tóc vàng lạc đường, nhưng hắn cũng không định nói chuyện này cho Bá tước Thiêu Mại, dù sao hai người cùng nhau đào vong cũng tốt hơn so với việc một mình mình cô đơn đào vong nhiều.
Hắn còn biểu hiện vô cùng bình tĩnh giống lúc trước, cũng may cánh rừng trở nên càng ngày càng thưa, đứng lên nhìn qua giống như sắp đi ra.
Kiều Trị tóc vàng cũng không xác định mình đang ở chỗ nào, nhưng lúc này chỉ có thể đi một bước tính một bước, tiếp tục đi thế nào cũng sẽ có khả năng ra khỏi lãnh địa của vương quốc chứ?
Nhưng hắn cũng không biết, hắn không chỉ ra khỏi lãnh địa vương quốc, lại còn đi vào lãnh địa của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, chính xác mà nói là cứ điểm trên mặt đất do các người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ xây dựng.
Rốt cuộc khi Kiều Trị tóc vàng mang theo bá tước Thiêu Mại đi tới sát biên giới cánh rừng, bọn họ hưng phấn thậm chí nhịn không được ôm đối phương.
Bọn họ vốn đang cho rằng đời này đều không ra khỏi cánh rừng này được, nói không chừng còn có thể bị người Duy Đa Lợi Á bắt lại.
“Kỵ sĩ Kiều Trị, lần này ít nhiều nhờ anh, tôi mới có thể giữ được tính mạng, tuy rằng công tước Ước Khắc đại nhân đã lấy thân hy sinh cho tổ quốc, thế nhưng tôi tin rằng quốc vương bệ hạ nhất định sẽ không quên công lao của công tước đại nhân, cũng sẽ không quên công lao của anh!”
Bá tước Thiêu Mại vô cùng hưng phấn nói, ông ta nhìn thoáng qua bốn phía đồi núi hoang vu, đi về phía trước sẽ là một mảnh núi non.
Ông ta hỏi:
“Kỵ sĩ Kiều Trị, ngài biết tiếp theo nên chạy đi đâu sao? Chúng ta đi đến thành trấn của vương quốc gần nhất đi.”
Kiều Trị tóc vàng nghe thấy bá tước Thiêu Mại hỏi, hắn do dự một chút sau đó nói:
“Thật ra tôi...”
Hắn còn chưa dứt lời, phía trước đã phát ra một tiếng vang kỳ quái, âm thanh như là truyền tới từ trong rừng cây ra, biểu tình hai người lập tức khẩn trương, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là có phải người Duy Đa Lợi Á đuổi theo hay không.
Hai người đã không phải lần thứ nhất gặp phải loại tình huống này, “chúng ta chạy tới tảng đá phía bên cạnh đi”, về phần ngựa của bọn họ thì đã không kịp giấu đi.
Âm thanh phía sau rất nhanh liền đến gần, sau đó ngay khi hai người vừa mới ẩn nấp, có tiếng bước chân của bốn năm người đi tới phía bọn họ.
“Vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng người mà, có người đang nói chuyện, hơn nữa hình như là tiếng Duy Đa Lợi Á. (Ngôn ngữ thành phố ngầm) “
“Tiếng Duy Đa Lợi Á là cái quỷ gì? Phía chính phủ giải thích là ngôn ngữ thông dụng của thế giới mặt đất, không phải tiếng Duy Đa Lợi Á.” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Cậu có thể hiểu ý không phải được rồi à, cần gì để ý chi tiết này làm gì nha.” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Các cậu đừng cãi nhau mấy thứ này, chúng ta nhanh tìm kiếm quanh đây một chút, đợi đã! Bên kia có hai con ngựa!”
Mấy người kia dùng ngôn ngữ kỳ quái, sau đó còn tìm được ngựa mà hai người Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại để lại, ở trên lưng ngựa còn có hành lý sót lại của bọn họ.
Trán bá tước Thiêu Mại đã chảy đầy mồ hôi hột, ông ta đang do dự hiện tại có nên nắm chặt thời gian chạy trốn hay không, thế nhưng nếu đối phương cưỡi ngựa đuổi lại đây, ông ta muốn chạy cũng không chạy thoát được, huống hồ cho dù không cưỡi ngựa thì ông ta còn để lại hai con ngựa cho bọn chúng, sớm biết thế phản ứng đầu tiên lúc đó phải là cưỡi ngựa chạy trốn, bởi vì bọn họ thần không biết quỷ không đi đến gần như thế, ông ta lập tức hoảng sợ, kết quả không phản ứng lại, đẩy chính mình lâm vào hoàn cảnh khó xử như vậy.
Bá tước Thiêu Mại có chút hối hận khi nói chuyện phiếm với Kiều Trị tóc vàng, trò chuyện vui vẻ như vậy, kết quả đặt chính mình vào trong nguy hiểm.
Biểu tình Kiều Trị tóc vàng cũng không khác ông ta là mấy, ngưng trọng giống như bê tông đã đông cứ lông mày của hắn ta lại.
Hai người đều bình ổn hô hấp, đến thở cũng không thở một ngụm, bọn họ nghe thấy âm thanh bọn chúng dắt ngựa đi, dường như con ngựa vô cùng bất an thở phì phì, thế nhưng vì có dây cương, khẳng định chúng nó không thể nào phản kháng.
Những người đó nhanh chóng dừng ngôn ngữ kỳ quái nói chuyện.
“Sao lại chỉ có ngựa thế? Không nhìn thấy người Duy Đa Lợi? (ngôn ngữ thành phố ngầm) “
“Có ngựa cậu còn không vui à? Chẳng lẽ không có gì cậu mới vui vẻ, không phải người Duy Đa Lợi Á không ở đây mới càng tốt sao? Chúng ta trực tiếp dắt ngựa của họ đi luôn. (ngôn ngữ thành phố ngầm) “
“Đừng nói nữa, Á Sắt bọn họ vẫn chờ chúng ta, chúng ta nhanh về báo danh thôi, đi theo bọn họ cùng đi chặt cây, hiện tại những người Duy Đa Lợi Á đó đang bận bịu cướp cướp đoạt đoạt ở lãnh địa của công tước, nếu không nắm chặt thời gian, lúc sau để bọn họ phát hiện thì phiền toái. (ngôn ngữ thành phố ngầm) “
Những người đó nói chuyện xong, dường như quyết định muốn rời đi, thế nhưng nghe âm thanh thì không đúng lắm, bọn họ đang đi về phía ông ta.
Lúc này đầu bá tước Thiêu Mại như nổ tung, ông ta lập tức đứng lên, cũng không quay đầu lại mà nhanh chân chạy về phía trước, về phần Kiều Trị tóc vàng, lúc này ai chạy trốn chậm người ấy chết!
Kiều Trị tóc vàng cũng chạy trốn đằng sau Bá tước Thiêu Mại.
Thế nhưng hai người vừa mới bước chân ra, thời điểm chạy trốn đã bị một vài sinh vật kỳ quái chắn đường lui của bọn họ.
Là một đám dã thú nhân, địa tinh còn có kobold.
Khi nhìn thấy đối phương, hai người Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại đều ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy sinh vật kỳ quái đáng sợ như vậy, đối với hai nhân loại như bọn họ mà nói, dã thú nhân địa tinh, còn có kobold đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện quả thực được xưng bằng mấy hình dung từ như kỳ quái và đáng sợ này.
“Hai người này không phải người Duy Đa Lợi Á, bọn họ là NPC!” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Người này hình như là Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại, tôi nhìn thấy ảnh chụp và video của bọn họ trên diễn đàn, hình như kêu như vậy, nếu như tôi nhớ không nhầm.” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Đợi đã, Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại, đó không phải là hai người của công tước Ước Khắc mà Cách Ni Vi Nhân phát lệnh truy nã sao?” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Thật hay giả? Còn có phát lệnh truy nã sao? Vậy chúng ta bắt được phạm nhân bị truy nã, có thể đưa đến chỗ Cách Ni Vi Nhân đổi tiền thưởng không?” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Làm gì có người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ mang người mà thành phố tự do Duy Đa Lợi Á treo giải thưởng đến đổi tiền thưởng chứ, ý tưởng này của cậu rất tốt đấy, có chút thành tích, cậu không sợ cậu vừa mới tới thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, đã bị những thanh đao loạn lạc của Duy Đa Lợi Á chém chết sao?” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
“Cậu nói rất có lý, có lẽ chưa tới đã bị chém chết.” (ngôn ngữ thành phố ngầm)
Trước mặt Kiều Trị tóc vàng và Bá tước Thiêu Mại, những dã thú nhân, địa tinh còn có kobold vừa cười vừa nói chuyện với nhau, còn quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ hai người bọn họ.
Trong mắt Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại thì nhìn qua nhóm người kia còn đáng sợ hơn cả người Duy Đa Lợi Á, quái vật của Duy Đa Lợi Á ít nhất coi như là nhân loại còn có thể giao thiệp, thế nhưng những người này đến gặp cũng chưa từng gặp qua, đợi đã…..
Bá tước Thiêu Mại đột nhiên giật mình, nền giáo dục quý tộc tốt đẹp của ông ta khiến ông ta đã từng đọc được một vài sách tranh về quái vật trong truyền thuyết, ví dụ như những quái vật ở thế giới ngầm, mấy ngàn năm trước đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ mang theo nhóm đại quân ngầm nỗ lực chinh phục thế giới mặt đất, đây là truyền thuyết mà người ở thế giới mặt đất đều từng nghe qua.
Mà trong những truyền thuyết đó, những quái vật đi theo đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ đều có hình dạng như thế này, nói cách khác những người này tới từ thế giới dưới lòng đất sao?
Thế nhưng không thể nào, trong truyền thuyết tất cả lối đi thông từ thế giới ngầm lên thế giới mặt đất đều đã bị phong tỏa mới đúng, tại sao lại có quái vật như vậy?
Bá tước Thiêu Mại không phải nhân viên thần chức, cũng không phải anh hùng cứu vớt thế giới, hiện tại ông ta chỉ cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn, thế nhưng ông ta vừa mới xoay người, bốn dã thú nhân phía sau cũng đã chặn đường của ông ta.
Những quái vật của thành phố ngầm rất nhanh lại bắt đầu thảo luận, bọn họ chậm rãi vừa nói chuyện, vừa tới gần, giống như muốn giữ cho hai bọn họ sống sót, cũng không có tấn công trước, trên thực tế dựa theo số người của bọn họ cùng hình thể này của bọn họ, nếu như bọn họ tấn công, bá tước Thiêu Mại cảm thấy mình đến ba giây đồng hồ cũng không chịu đựng được, nhìn cây rìu trong tay dã thú nhân kia xem, nó còn to hơn cả người ông ta.
Thế giới nhân loại đã từng đánh bại thành phố ngầm là dựa vào lực lượng thánh quang thánh chủ, mà bây giờ bá tước Thiêu Mại thân là một kỵ sĩ, cũng không có loại lực lượng này.
“Tôi là kỵ sĩ tới từ thần quốc Kiều Trị tóc vàng, tôi không biết các người là quái vật đến từ đâu, thế nhưng nếu như các người có thể nghe hiểu lời tôi nói, tôi hy vọng mấy người có thể nhanh chóng lùi lại, cả cánh rừng này đều là lãnh địa của thần quốc chúng tôi, gần đây có quân đội cường đại của chúng tôi, nếu như mấy người bị bọn họ phát hiện sẽ bị xé xác.”
Dường như Kiều Trị tóc vàng còn muốn khai thông với đám dã thú đó, nhưng các người chơi đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ thông dụng của thế giới mặt đất, cùng với mấy người chơi của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á còn có thể dùng tiếng Trung miễn cưỡng khai thông một chút, nhưng cùng với những NPC của thế giới mặt đất này, vậy thì hoàn toàn không thể trao đổi.
Các người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ lại thảo luận một trận, bọn họ quyết định bắt lấy hai NPC này, tuy rằng không biết rốt cuộc có thể đổi tiền thưởng hay không, thế nhưng luôn có loại khả năng bất ngờ gặp gỡ này nha, dù sao bọn họ là trận doanh đối lập với người chơi của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, có khi còn có thể kết đồng minh với hai bọn họ cũng nên, suy nghĩ một chút thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và nhân loại liên minh đánh thành phố tự do Duy Đa Lợi Á liền cảm thấy rất hưng phấn.
Những người chơi này nhanh chóng dùng ngôn ngữ thế giới ngầm bô bô nói, nỗ lực khai thông với Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại, nhưng hai người bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ dưới lòng đất, nhưng cũng không sao, ngôn ngữ cơ thể là dùng chung, mấy người chơi nhanh chóng bắt đầu làm động tác cơ thể kỳ quái.
Sau khi nỗ lực thử mấy phút đều không có bất cứ hiệu quả và phản ứng nào, rốt cuộc sự kiên nhẫn của mấy người chơi cũng bị mài mòn.
“Trước bắt lại rồi nói sau (ngôn ngữ thành phố ngầm) “
Một người chơi nói như vậy, sau đó vươn tay về phía Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại trước mặt, muốn túm lấy quần áo của bọn họ, thế nhưng Kiều Trị tóc vàng rất nhanh liền nâng thanh kiếm dài trong tay lên, thoáng cái đã chém đứt cái tay vươn ra của người chơi dã thú nhân kia, tuy rằng bọn họ là dã thú thân có tố chất cơ thể tốt hơn nhân loại rất nhiều, thế nhưng máu thịt vẫn không thể so sánh với trường kiếm kim loại, tay của người chơi dã thú nhân kia thoáng cái đã bị chém đứt, bay lên thật cao, máu màu đỏ vẩy ra khắp nơi.
Hiển nhiên người chơi dã thú nhân không nghĩ tới hai NPC trước mắt còn dám phản kháng, trong tình huống bình thường, không phải loại NPC có trí tuệ như này sẽ quỳ xuống đất đầu hàng cởi hết trang bị ra sao? Giống như lúc trước Duy Đa Lợi Á chiến đấu với bọn họ, đám kỵ sĩ và bá tước đến từ lãnh địa công tước Ước Khắc này chính là đầu hàng như vậy mà, phần lớn kỵ sĩ của lãnh địa công tước Ước Khắc còn sống đều nộp lên ngựa, vũ khí và trang bị sau đó được người của Duy Đa Lợi Á thả chạy, dù sao người Duy Đa Lợi Á cũng không có hứng thú gì đối với loại chuyện giết chết NPC này, loại NPC giống như thế này có khi còn có kỳ ngộ, nói không chừng giết bọn họ cũng không có chỗ tốt nào, vừa không cho danh vọng vừa không cho tiền tài, bọn họ muốn chỉ là trang bị và làm xí nghiệp, mà mấy thứ này bọn chúng đã cho, không cần thiết khó xử bọn chúng.
Đương nhiên thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng không có ý định khó xử Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại, dù sao theo bọn họ hai NPC này đều liên quan đến kỳ ngộ, NPC có giá trị vô cùng lớn.
Thế nhưng nếu mà dám phản kích, đó chính là một chuyện khác.
Mấy người chơi này nhanh chóng rút vũ khí ra, sau đó miệng kêu loạn, vọt tới phía Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại, hai người mắt thấy tới tình huống hiện tại, khẳng định không có cách nào hòa bình ở chung, bọn họ cũng giơ trường kiếm lên, bắt đầu phản kháng.
Có lẽ là cảm thấy mình sẽ chết chắc, hai người cầm kiếm với tâm thế không lời không lỗ, Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại chiến đấu vô cùng dũng cảm, hơn nữa trình độ chiến đấu cao siêu của bọn họ làm sao đám người chơi nghiệp dư có thể sánh bằng được, đồng thời các người chơi không định lấy tính mạng của bọn họ, cho nên trong quá trình chiến đấu có rất nhiều người chơi bị bọn họ chém thương.
Mười mấy người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ bao vây chiến đấu với hai NPC, cuối cùng vẫn nghiêng về phía các người chơi.
Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại cũng không phải cường giả có năng lượng lớn, có lẽ bọn họ đối với người thường thì có khả năng lớn mạnh, nhưng nếu muốn lớn mạnh đến nỗi một người đánh mười mấy dã thú nhân thì vẫn có chút khoa trương, nếu như đánh mười mấy nhân loại, thì không ai có cơ hội.
Hơn nữa còn là hoàn toàn không sợ chết, không sợ đả thương dã thú nhân, Kiều Trị tóc vàng và bá tước Thiêu Mại lại bởi gì mấy ngày qua đào vong khiến thể lực hao tổn vô cùng nghiêm trọng.
Không bao lâu hai người cũng đã thở hồng hộc mệt mỏi mất sức. Cùng với một dã thú nhân xông tới, dùng rìu của hắn vung về phía vai của Kiều Trị tóc vàng, Kiều Trị tóc vàng đã nhắm mắt lại dự định chờ chết, thế nhưng đột nhiên nghe thấy phịch một tiếng vang lên, tên dã thú nhân định dùng rìu của mình chém đứt bả vai Kiều Trị tóc vàng lại bị dã thú nhân khác đứng bên cạnh lập tức đẩy ra ngoài, tên đâm dã thú nhân kia hô một tiếng với Kiều Trị tóc vàng, nghe không hiểu hắn đang hô cái gì, thế nhưng dã thú nhân kia nhanh chóng ném tới một cái dây thừng, cái dây thừng kia cũng không phải dây thừng bình thường, mà là dây thừng được bện từ tơ nhện, là thứ Kiều Trị tóc vàng chưa từng nhìn thấy.
Nhìn qua thì dã thú nhân kia có thân phận vô cùng cao, sau khi hắn xuất hiện đám dã thú nhân địa tinh và kobold vốn còn đang bao vây, công kích hai người bọn họ bỗng đứng sang bên cạnh.
Mà Kiều Trị tóc vàng cũng chú ý tới, ở gò núi không xa bên kia, có càng nhiều dã thú nhân cưỡi điểu hai chân cổ quái vọt tới đây, mà tên dã thú nhân mới đến này giống như lãnh tụ, làm một động tác buộc chặt với hắn ta, lại chỉ chỉ sợi dây trên đất, sau đó đặt tay lên cổ, làm một động tác giết chết.
Lúc này Kiều Trị tóc vàng xem liền hiểu, tên này là định nhục nhã anh ta, muốn tự anh ta trói mình lại, sau đó để cho bọn họ chém giết sao?
Dù sao Kiều Trị tóc vàng cũng là một kỵ sĩ, mặc dù bây giờ bị người Duy Đa Lợi Á đưa vào tuyệt cảnh, nếu không quá xa vời sẽ từ bỏ mong muốn sống sót, loại phương thức quỳ xuống đất để đối phương chém giết mình như thế này anh ta vẫn không làm được, anh ta rống lên một âm thanh phát ra vô số dũng khí trong nội tâm, vào một giây này anh ta dự định đối diện với đồng quy vu tận, anh ta giơ thanh kiếm của mình lên, bổ về phía thủ lĩnh dã thú nhân, nếu như may mắn, mình có thể chém thương đối phương, sau đó bắt cóc, có khi còn có thể có đường sống, trong đầu anh ta nghĩ như vậy.
Nhưng anh ta vừa mới nghĩ xong, sau gáy đã bị thương nặng, đầu anh ta choáng váng, từ từ ngã xuống, đến khi hình ảnh cuối cùng anh ta nhìn thấy chính là bá tước Thiêu Mại bị một dã thú nhân từ phía sau đánh gục trên mặt đất, mà người đánh vào gáy anh ta cũng là một dã thú nhân.
Hai tay dã thú nhân kia cầm một cái chủy thủ có thiết kế vô cùng kỳ quái, nhưng lại lóe ra ánh sáng quỷ dị, dường như có ma lực bám vào nó, đối phương cũng không lấy mũi chủy thủ công kích anh ta, mà là đuôi chủy thủ đập vào gáy anh ta, trong miệng dã thú nhân kia còn lải nhải nói gì đó, hưng Kiều Trị tóc vàng căn bản nghe không hiểu.
Trước mắt anh ta tối sầm, ngã xuống.
“Bây giờ nên làm gì đây? Á Sắt?”
Thiêu Mại nhìn hai NPC nhân loại té ngã trên mặt đất trước mắt, nhìn Á Sắt hỏi.
Vừa rồi Á Sắt muốn bọn họ tự trói tay mình lại, anh ta còn đảm bảo sẽ không giết bọn họ, thế nhưng hiển nhiên đối phương không hiểu được ý của Á Sắt, định tiến hành phản kích cuối cùng, có điều không sao, đã có được đầy đủ thời gian để những người chơi khác đánh lén bọn họ, trong trò chơi này đánh lén lần nào cũng đúng, tuyệt đối là bạo kích.
“Mang bọn họ về, sau đó trở về hỏi Hạ Lạc Khắc một chút, nhìn xem có nhiệm vụ kỳ ngộ gì không, tôi luôn cảm thấy Hạ Lạc Khắc sẽ cảm thấy hứng thú với hai bọn họ.”
Á Sắt nói.