Editor: Wave Literature
Trước cửa tiệm rèn tại Vương quốc Vĩnh Hằng.
“Binh binh bang bang… binh binh bang bang!“.
Bên trên bếp lò lớn trong tiệm rèn, những tên yêu tinh xanh lục đang vung búa lên đập vào kim loại, dùng ma thuật để đẩy nhanh quá trình rèn kim loại.
Có thể thấy những người này đều để trần, mồ hôi tuôn như mưa.
Đằng sau những người chơi này là cố vấn của bọn họ, thợ rèn Tân Ba.
Là một thần dân kỳ cựu của Vương quốc Vĩnh Hằng, vốn chỉ là đến làm tạm thời, nhưng bởi vì hắn đã làm rất tốt nên được Hạ Lạc Khắc cho làm nhân viên chính thức. Không chỉ vậy, hắn còn giới thiệu được cho em trai của mình, Mộc Pháp Sa.
Lúc này, hai anh em đang ngồi trò chuyện bên lò luyện, giống như những người chơi khác đang liên tục trò chuyện với nhau.
“Hôm nay Mạc La Tư đi quay phim? Ngươi có đến xem không?”
Tân Ba quay người qua, đặt thanh kim loại trong tay mình vào lò luyện, làm nóng nó rồi đem thanh sắt còn đỏ bỏ vào bên trong miệng mình, phát ra tiếng kêu xèo xèo và còn có cả khói trắng xanh.
“Ta có đi xem nhưng ở dưới mặt đất có quá nhiều nhện nên ta chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời đi“.
Mộc Pháp Sa run rẩy một chút rồi sợ sệt mà nói như vậy.
“Ngươi có biết tại sao lại có nhiều nhện như vậy không? Bởi vì chúng đã bắt được con gái của Nữ hoàng nhện. Theo kinh nghiệm của ta, con nhện kia sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Nữ hoàng, và cảnh tượng lúc đó sẽ rất là hay ho.
Tân Ba lắc đầu và nhớ lại.
Mộc Pháp Sa bày ra bộ mặt thán phục. Kể từ khi tới Vương quốc Vĩnh Hằng, bên trong hắn là con người rất thích được phiêu lưu mạo hiểm. Tuy nhiên lá gan của hắn lại nhỏ, hắn quá nhút nhát nên không dám mạo hiểm như những người chơi dũng cảm ngoài kia.
Mục Pháp Sa chậm rãi gọt con dao gỗ của mình. Kể từ khi người chơi trong Vương quốc Vĩnh Hằng tăng lên thì công việc thợ mộc của hắn dần bị lãng quên. Phần lớn thời gian hắn cùng với những thợ mộc khác dạy nấu ăn cho những người chơi của Vương quốc Vĩnh Hằng.
“Nghe nói bọn chúng đang làm một bộ phim ngắn, không biết có ra gì không”
Mộc Pháp Sa tò mò nói.
“Ngươi cảm thấy rất hứng thú với nó sao? Dù sao ta cũng không thấy hứng thú bọn chúng sẽ làm ra cái gì“.
Tân Ba nở nụ cười.
Nói vậy, Mộc Pháp Sa hướng về phía các người chơi, nhìn bằng ánh mắt khao khát:
“Thật đáng ao ước được là một nhà thám hiểm”
“… Tên ác ma đến từ địa ngục kia, ta theo mệnh lệnh của Thánh Chủ đến đây để tiêu diệt ngươi!“.
Một người toàn thân ánh lên ánh hào quang thần thánh, hét lên với Mạc La Tư.
Mà Chiêm Mỗ Tư đang mặc một chiếc áo choàng dài đẹp trai cầm trên tay thanh kiếm, như thể hắn không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng thần thánh kia. Hắn chạy lên, lao đến đem thanh kiếm chém về phía con người kia, máu tươi bắn tung tóe, người kia liền ngã xuống.
“Tốt, cảnh này đến đây được rồi. Chuẩn bị để tiếp tục cảnh chiến đấu với rồng“.
Áo Tư Tạp đứng lên, phất phất tay và hét lên với những người đang xếp hàng chờ đợi:
“Các người cũng đi đi thôi, phần còn lại cũng không cần đến đâu“.
“Đừng, để tôi cũng được xuất hiện đi, tôi đã xếp hàng rất lâu rồi”
“Diễn viên quần chúng cũng là người mà, không giết thêm nhiều tên nữa làm sao biểu hiện được sự anh dũng của Mạc La Tư chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ít nhất cũng phải như vậy chứ, ta nguyện ý làm một gốc cỏ để cho hắn cắt này“.
“Chết cười, các ngươi vì được quay phim những lời này cũng nói được sao“.
Những người chơi của Vương quốc Vĩnh Hằng khi nói ngôn ngữ bình thường hiếm có thể hiểu được huống gì những lời nói đùa kia. Mạc La Tư đối với những gì bọn họ nói thật sự là nghe không hiểu, mặc dù Mạc La Tư rất hiếu kỳ tìm được những tên này ở đâu, hơn nữa còn có ánh sáng thần thánh bao quanh. Nhưng vì thấy chúng nói chuyện thuần thục như vậy, Mạc La Tư muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Hắc Long Cẩu Đản được một người chơi dẫn tới. Hắn ôm canh tay, mặt mũi đầy khó chịu nhìn lên nhóm người chơi rồi nói:
“ Là các người đã đến nhờ Đại nhân Hạ Lạc Khắc để ta đi diễn kịch phải không? Các ngươi không biết mỗi ngày ta có biết bao nhiêu việc phải làm à?”
Hắc Long Cẩu Đản mặc dù trong giọng nói đầy bất mãn nhưng những người chơi cũng không lấy làm e ngại gì với hắn. Họ thậm chí còn không sợ sự uy hiếp của Hạ Lạc Khắc huống hồ gì phải sợ Hắc Long Cẩu Đản?
Bọn chúng chỉ coi đây là một cuộc nói chuyện NPC thông thường.
“Xin chào, xin chào …”
Những người chơi này không sợ không có nghĩa là Mạc La Tư cũng không sợ. Hiện giờ hắn đang sợ muốn chết nhưng đối phương là một con rồng đen đang sống sờ sờ, cho dù là nhỏ thì ánh sáng phát ra từ thân thể hắn cũng không phải một tên yêu tinh có thể chống lại.
Nhưng không còn cách nào, đã đi đến bước này mà hắn lại cùng những tên kia có thể cười nói bình thường, lại còn không ngại ngần. Hắc Long Cẩu Đản cũng không hẳn là quá khó để những người chơi đối phó. Nếu như bản thân mình không nghe lời bọn chúng, làm không tốt cũng có thể sẽ bị xử lý không chừng. Hắn ta chỉ muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, không muốn vì việc này mà gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Các người chơi nhìn thấy Hắc Long Cẩu Đản giọng đầy ai oán như vậy liền điên cuồng xuýt xoa xoa dịu hắn làm cho hắn cảm thấy rất khoái chí.
“Chuẩn bị bắt đầu quay“.
Áo Tư Tạp hét lên.
...…..
Một con rồng đen khổng lồ bay tới, tiếng gầm của nó vang vọng cả núi rừng.
Mạc La Tư vẫn mặc chiếc áo choàng đẹp trai kia, bò trên tảng đá lớn, hét vào Hắc Long Cẩu Đản:
“Tới đây, con rồng đen độc ác kia. Ta không sợ ngươi đâu, ta sẽ dùng máu của ngươi để tắm!”
Mặc dù lời nói của Mạc La Tư có phần run rẩy nhưng cuối cùng cũng diễn đạt được trôi chảy câu thoại.
Tên rồng đen to lớn nhảy xuống trước mặt Mạc La Tư, tiếng gầm gừ vang vọng bên tai Mạc La Tư, Mạc La Tư liền khuỵu chân quỳ xuống.
“Cắt! Cắt”
Áo Tư Tạp hét lên và tức giận nhìn Mạc La Tư.
“Ngươi làm gì vậy? Đây là lần thứ ba rồi. Tại sao ngươi lại quỳ xuống chứ?”
Áo Tư Tạp vừa nói xong thì tên rồng đen to lớn lúc nãy liền thu nhỏ trở về hình dạng ban đầu, hắn biến thành bộ dạng to lớn như vậy là đều do dùng ma thuật mà ra.
“Ta chịu không được…”
Mạc La Tư lộ ra vẻ mặt cầu xin nói.
“Khi con rồng đen đó hét lên thì ta không còn chút dũng cảm nào nữa“.
Những người kia nghe Mạc La Tư nói đều biết đây không phải là nói đùa, một người trong số đó liền đề nghị:
“ Như vậy không được rồi. Mạc La Tư không có cách nào vượt qua được sự sợ hãi của hắn. Chúng ta đổi kịch bản đi thôi!”
Áo Tư Tạp nghĩ một chút rồi hét lên:
“ Đổi kịch bản! Quỳ xuống đánh Hắc Long“.
Mạc La Tư trở về phòng với cơ thể vô cùng mệt mỏi của mình. Phía sau hắn là đám người chơi vui mừng cười đùa.
Những người chơi đó đang cười nói thu dọn máy quay phim cùng các đạo cụ khác, trở về lãnh thổ của mình.
Mạc La Tư cuối cùng cũng liếc nhìn qua đám người đó, cơ thể anh ta như sắp rã ra. Cùng với Hắc Long Cẩu Đản quay phim cả ngày xem ra cũng xong rồi. Còn nói gì mà đánh tên rồng đen đó, có mà bị tên đó chơi lại thì đúng hơn.
Chợt nghĩ đến thôi toàn thân hắn đã run rẩy rồi, cũng may là đã quay phim xong.
Mạc La Tư thở dài nói:
Bằng cách này, chắc có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân của mình..
...…
“Ta xuống đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi. Hai ngày nay đã thức trắng đêm rồi, đừng hành hạ cơ thể mình quá”
“À đúng vậy, đạo diễn cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi ạ”
Áo Tư Tạp nghe các người chơi nói chuyện, không có biểu hiện gì là bị bệnh nhưng nhìn nét mặt của bọn chúng đang giả vờ cười đùa ngoài kia, biết không phải thật sự là đang khỏe mạnh gì hết, nên mới cố tình nói như vậy.
Đâu phải cười trên nỗi đau của người khác đâu.
Tuy nhiên đối với Áo Tư Tạp, quay phim chụp ảnh không có gì làm hắn cảm thấy cực khổ mà ngược lại, đây lại là công việc vô cùng hạnh phúc. Nhìn hắn ta ở trường quay la hét lớn tiếng, nhìn thì có vẻ là tức giận nhưng cũng bởi vì hắn dành sự yêu quý của mình vào đó thôi.
Trong thế giới thực, hắn đang học đạo diễn phim và truyền hình nhưng đạo diễn ở đó tốt như vậy, đừng nói là điện ảnh, một đoạn quay ngắn hắn cũng không có tiền làm. Nhưng trong thế giới trò chơi, yêu tinh, rồng đen, linh mục, nhện khổng lồ,… những thứ này đều có sẵn.
Hắn thậm chí cảm giác như đang quay bộ phim Chúa tể của những chiếc nhẫn.
Thực tế, hắn đã viết được một kịch bản và đã nghĩ ra tên cho nó “Vòng tay vương gia”
Nhưng bây giờ hắn phải đi chuẩn bị hoàn thành công việc cuối, chỉnh sửa đoạn phim vừa rồi.
Nhưng trong thế giới ngầm này, không giống như thế giới thực, nếu muốn chỉnh sửa phim thì phải đến gặp kỹ sư ma thuật, Vưu Đạt.
Áo Tư Tạp đem toàn bộ viên đá vàng của mình đi về phía Hội trường Kỹ thuật Pháp thuật.
...
“Đại nhân Hạ Lạc Khắc, những người chơi đã quay xong phim, tôi đã bỏ nó ở màn hình chính trên máy tính của Ngài rồi“.
Bố Lỗ nói với Hạ Lạc Khắc phía bên trong đại sảnh.
Lúc Vưu Đạt đang giúp Áo Tư Tạp chỉnh sửa lại đoạn phim, Bố Lỗ đã sao chép lại cả bản chưa sửa và bản đã sửa bỏ vào màn hình chính máy tính của Hạ Lạ Khắc.
Hạ Lạc Khắc gật đầu nhẹ ngồi xuống, thấy cả hai bản đã sửa và chưa sửa của bộ phim ở trên bàn.
“Yêu tinh dũng cảm”
“Yêu tinh dũng cảm”
“Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?”
Hạ Lạc Khắc nhấn mở đo và bắt đầu xem.
[Tôi là Mạc La Tư, một chiến binh yêu tinh đơn độc…]
“Hả? Đây không phải là giọng của Mạc La Tư sao?”
Hạ Lạc Khắc sững sờ một chút, Bố Lỗ đã nhanh chóng nói:
“Nghe như những người chơi đã lồng tiếng vô vậy Đại nhân Hạ Lạc Khắc“.
“Thì ra là vậy“.
Hạ Lạc Khắc gật đầu, sau đó tiếp tục xem. Thời gian video cũng không dài, bản chưa sửa là một tiếng còn bản đã sửa thì chỉ nửa tiếng.
Sau khi Hạ Lạc Khắc xem xong liền nhanh chóng gật đầu:
“Chà chà, thật ra cũng không tệ. Chúng ta có thể dùng tới miếng đất đã mua trong khu phố cổ rồi”
“Hạ Lạc Khắc đại nhân? Người tính…”
“Không có gì, chỉ là mở một rạp chiếu phim“.