Gần Gũi Quá Mức

Chương 2: Chương 2




Edit: Bánh

- ---------

Tôi hoảng hốt, Văn Sở Dự chính là tình yêu của đời tôi, là cảnh đẹp trong tôi, là thần Venus sống lại từ trong truyện thần thoại, đi đến trước mặt tôi, ôm tôi, hôn tôi.

Gương mặt của cậu ấy đang phóng đại ngay trước mắt, hơi thở nóng rực cũng phả trên mặt tôi, tiếng nước dính nhớp vang lên.

Còn tôi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ đang báng bổ thần linh vậy.

Người kia bỗng hé mắt, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, bờ môi kia cũng rời khỏi môi tôi một centimet.

“Lúc hôn thì phải nhắm mắt.”

Tôi rất nghe lời, sau đó, cánh môi ướt sũng của cậu ấy dừng lại trên mí mắt tôi.

Tôi nghe thấy tiếng nói khẽ vang lên ngay bên tai, Văn Sở Dự nói, ngoan quá.

Sau đó hơi thở của tôi lại bị người ấy chiếm lấy.

Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi hôn, hai đứa chúng tôi rất hay hôn nhau, nhưng lại không phải người yêu.

Nụ hôn đầu của tôi là cho cậu ấy, vào đêm 30 Tết.

Hôm đó, tôi xem gala Tết xong, camrt hấy không chịu nổi cảnh trong nhà chỉ có một mình cô độc, thế là liền chạy đi chơi, còn vô cớ gọi điện thoại gây sự, bắt cậu ấy cũng phải chạy ra, hẹn nửa tiếng sau gặp nhau tại công viên cạnh sân bóng rổ rồi cùng nhau chơi bóng.

Tôi chỉ lo nói cho xong phần mình rồi ngắt máy, thật ra thì tôi đã tự chuẩn bị lý do là do mình đang say nên mới thế. Cậu ấy sẽ không tới đâu nhỉ, vì đâu ai rảnh đi chấp nhặt với một con ma men.

Nhưng không ngờ cậu ấy tới thật.

Khi cậu ấy thở hồng hộc mà vươn tay ra vỗ vai tôi, tôi đang ngồi bên cạnh sân bóng, dùng đống tuyết đã lẫn lộn với bùn đất nhão nhoét để đắp một con người tuyết.

Cậu ấy đạp quả bóng rổ mà tôi lót dưới mông, nói, chơi bóng nào.

Nhà cậu ấy không ở gần công viên, tối đêm 30, làm gì còn xe để mà gọi, hình như là Văn Sở Dự vừa nhìn bản đồ vừa chạy xe tới.

Sân bóng ngoài trời không bật đèn vào đêm giao thừa, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ được bố thí từ mấy ngọn đèn nê ông được trang trí theo kiểu Trung để ở bên cạnh.

Nhưng tất nhiên là chút ánh sáng đó không thể nào đủ để chiếu sáng cả sân bóng, càng không đủ để soi sáng cho chúng tôi rồi.

Tôi chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của người kia, nghe được âm thanh quả bóng va chạm.

Bóng tối bủa vây tầm mắt tôi, khơi gợi sự sợ hãi trong tôi, cũng mang lý trí của tôi đi mất. Tôi liều mạng chạy qua giành bóng, quả nhiên, sau một hồi dây dưa, không biết là ai vướng phải ai trước, cả hai đứa té ngã cùng một lúc.

Cậu ấy đè lên trên người tôi, cơn va chạm khiến tôi hoa cả mắt.

Hình như đầu chúng tôi ở gần nhau lắm, vì tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ấy.

Lúc tôi hoàn hồn, môi chúng tôi đã chạm vào nhau.

Lúc đầu, Văn Sở Dự còn có chút chần chờ, nhưng đến khi tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy, nịnh nọt mà chủ động đưa đầu lưỡi ra, người kia mới yên tâm mà vươn tay vuốt ve sau gáy tôi, trao đổi nước bọt với tôi.

Thế là chúng tôi hôn nhau như thế, hôn đến khi không còn cảm thấy cơn đau đớn do té ngã nữa, hôn đến lúc khô nóng khó nhịn, dục vọng bành trướng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu ấy cũng buông tha cho hai cánh môi đã sưng đỏ của tôi. Văn Sở Dự chống khuỷu tay xuống ngay bên cạnh đầu tôi, mân mê vành tai của tôi, hỏi tôi có hiểu được hai đứa bọn tôi vừa làm cái gì không, rồi nói rằng chỉ có người yêu mới có thể hôn nhau như thế, giờ chúng tôi đã hôn rồi, thế nên chúng tôi có thể là người yêu của nhau.

Đại não của tôi tê dại, một nỗi đau như bị kim đâm trải dài khắp toàn thân, có thể là vì mặt đất quá lạnh khiến tôi khẽ run rẩy.

Tôi trả lời lại một cách khó khăn: “Nhưng mà con trai thì không thể yêu nhau.”

Động tác vuốt ve nơi vành tai tôi bỗng dừng lại.

Tôi liền dùng giọng điệu thương lượng để tiếp tục: “...... nhưng mà chúng ta có thể làm bạn chịch.”

Cậu ấy im lặng một hồi lâu, sau đó mở miệng nói mình không cần.

Gương mặt kia đang gần trong gang tấc, nhưng xung quanh tối quá, tôi cố gắng thật lâu, cũng không thể thấy rõ vẻ mặt lúc đó của cậu ấy.

~

“Tạ Trạch Vũ.”

“Cục cưng.”

Cậu ấy dùng ngón tay lau khóe môi ướt sũng của tôi, rồi lại nhéo má tôi.

“Mở mắt, chúng ta ra ngoài thôi, ra ngoài chơi bóng.”

Tôi và Văn Sở Dự tới sân thể dục chơi bóng còn chưa được vài phút, lớp trưởng đã đến kêu hai đứa tôi vô.

Trên đường về lớp, tôi hỏi là do ai méc có đúng không, lớp trưởng nói không phải, hôm nay chủ nhiệm lớp chúng tôi đích thân đến phòng máy điểm danh, phát hiện bọn tôi cúp tiết.

Lớp trưởng vô cùng tận chức tận trách, đưa chúng tôi đến phòng giáo viên rồi lại vỗ vai tôi, nói câu bảo trọng, sau đó liền bỏ của chạy lấy người.

Văn Sở Dự bảo rằng, lát nữa vào trong chỉ cần tỏ vẻ hổ thẹn, thái độ nhận sai đủ thành khẩn, mấy lời thề thốt kiểu lần sau em sẽ không tái phạm nữa đủ oanh liệt thì mọi chuyện sẽ ok, thầy cô sẽ không làm khó dễ gì đâu.

Tôi gật đầu bảo được, nhưng thật ra là nghe tai trái chui qua tai phải. Vì mấy thứ tưởng chừng như đơn giản kia, cậu ấy làm được, tôi thì chưa chắc.

Ai ai cũng thích tính cách của Văn Sở Dự, tích cực, luôn hướng về phía trước, lại biết ăn nói, rất dễ được lòng bạn bè thầy cô.

Còn tôi thì không được như thế.

Kết quả là giáo viên chủ nhiệm không la rầy gì bọn tôi, mà là dùng lý lẽ giảng giải cho chúng tôi hiểu chuyện, còn nhắc tới cả nội quy của trường học.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, trong nội quy trường, ngoại trừ “Cấm bỏ học không lý do”, vẫn còn một điều nữa, đó là cấm học sinh nam và học sinh nữ gần gũi quá mức.

Lý do rất đơn giản: Trường học là nơi để học, không phải là nơi để yêu đương.

Thầy cô sẽ nạt một đôi nam nữ đi song song với nhau, nhưng sẽ không bao giờ chú ý tới hai bạn nam hoặc hai bạn nữ đang quàng vai bá cổ.

Bởi vì cùng một giới tính sẽ không có tình yêu, đó là tư tưởng của cả toàn nhân loại.

Mười phút trước thôi, tôi còn mới ôm Văn Sở Dự, hôn lưỡi cùng với cậu ấy, tuy chúng tôi không yêu đương, nhưng như thế thì có được tính là gần gũi quá mức không nhỉ?

Chắc là không đâu. Nội quy trong trường học chỉ quy định “bạn học nam và nữ”, còn hai đứa bọn tôi đều là nam.

Đây không phải là vi phạm nội quy, mà chỉ là một điều trái với những lề lối quy tắc của đời thường mà thôi.

Nhưng nội quy không cấm, mà không cấm tức là không có tội.

Thế liệu có phải tôi có thể yêu đương với cậu ấy trong trường học không, có thể tùy ý làm bậy, có thể trốn trong một góc tối tăm dơ bẩn nào đó, hôn cậu ấy, làm tình với cậu ấy không?

Tôi sẽ đè người kia lên tường, nâng chân cậu ấy lên, buộc Văn Sở Dự phải cúi đầu xem thằng em của tôi sẽ cắm vào trong thân thể của mình như thế nào. dương v*t của tôi sẽ ra vào bên trong Văn Sở Dự, đâm đến mức cái bụng nhỏ kia phồng lên từng khúc, còn cậu ấy thì sẽ không chịu nổi trận làm tình mãnh liệt như thế, chỉ có thể xin tha trong cơn mơ hồ.

Lúc tôi còn đang bận ngây ngẩn, Văn Sở Dự đã nhận lỗi xong bằng cái miệng dẻo quẹo đó, còn nói cô giáo xinh đẹp đừng giận tụi em. Cô giáo cười mắng cậu ấy, vung tay lên, bỏ qua cho bọn tôi lần này.

Nhưng việc này không thể kết thúc nhanh như thế được, bọn tôi còn phải viết đơn cam kết, không cần quá dài, tan học phải đem lên nộp.

Cái kiểu miệng mồm ngọt sớt dỗ dành người khác đó của Văn Sở Dự khiến tôi vừa nhìn đã thấy bực, chỉ muốn ấn đầu cậu ấy xuống cho bú cu mà thôi, cái miệng kia ríu rít như thế, làm chuyện khác chắc chắn cũng sẽ rất nhanh nhẹn nhỉ.

Hơn hai mươi phút nữa mới tan học, các bạn khác đã đến phòng máy, trong lớp chỉ còn tôi và cậu ấy.

Tôi lấy một tờ giấy tờ trong cặp sách, lấy bút viết ba chữ BẢN CAM KẾT thật to, rồi lại viết tiếp: Hôm nay em đã nhận ra được một sai lầm.

Đúng vậy, tôi đã nhận ra được một sai lầm.

Tôi ném bút qua một bên, xoay người ôm cổ Văn Sở Dự, cắn lỗ tai của cậu ấy, nói thật nhẹ nhàng: “Văn ca, tớ suy nghĩ cẩn thận rồi, hai đứa con trai cũng có thể yêu đương.”

Tôi sợ yêu đương với cậu ấy, sợ hãi chuyện trở thành người yêu của cậu ấy, vì chúng tôi là đồng tính, mà đồng tính luyến ái là bốn chữ khiến tôi sợ hãi từ trong tận xương cốt.

Tôi không chịu yêu đương một cách thoải mái với cậu ấy, chỉ biết tự lừa mình dối người mà mượn cái danh bạn học để đi làm càn, đi hôn nhau với Văn Sở Dự.

Nhưng hôn với yêu, có khác gì nhau chứ.

“Chúng ta yêu đương đi.”

Cậu ấy nói được thôi.

Chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn nhợt nhạt, là do tôi chủ động.

Giờ chúng tôi là người yêu rồi.

Hai chữ người yêu không những chỉ có mỗi tình yêu, mà còn là rất nhiều sự ỷ lại.

Người yêu là có thể gửi gắm sự tồn tại của mình trong trái tim của người kia.

Yêu nhau ngoại trừ hôn môi, còn có lên giường.

Tôi nhỏ giọng hỏi cậu ấy có muốn ngủ với tôi không, cậu ấy đỏ mặt rồi đồng ý, còn muốn kéo tôi đi WC.

Tôi đạp cho Văn Sở Dự một đạp, ngăn hành động điên cuồng của người kia lại. Tuy tôi dám hôn cậu ấy trong trường học, nhưng thế không có nghĩa là tôi dám làm tình tại nơi này.

Thật vất vả mới chờ tới lúc tan học, chúng tôi cởi cái áo khoác có in tên trường ra, nhét vào trong ba lô, rồi lại tùy tiện leo lên một chiếc xe buýt, tùy tiện chọn một trạm dừng chân.

Chúng tôi không biết nơi này, nơi này cũng không biết chúng tôi.

Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua gel bôi trơn và bao cao su rồi ôm cậu ấy đến khách sạn gần đó để thuê phòng, không thèm để ý đến ánh mắt hoảng sợ cùng ghê tởm của chị gái ngay quầy lễ tân.

Chúng tôi vừa vào phòng đã hôn nhau, tôi vừa hôn vừa đẩy cậu ấy lên giường, ngồi lên trên người cậu ấy, cúi đầu để lại nơi cần cổ kia những dấu hickey.

“Văn ca, tớ muốn chịch cậu, thấy sao hả.”

Cậu ấy chỉ cười mà không nói lời nào.

Im lặng là đồng ý nhỉ.

Lúc tôi chuẩn bị duỗi tay móc thằng em của cậu ấy ra, cậu ấy lại lột quần tôi ra được một nửa, dùng ngón tay có bọc một cái bao cao su chọt vào trong mông tôi.

Eo tôi nhũn ra chỉ trong nháy mắt, đổ rạp trên người cậu ấy, tôi trừng Văn Sở Dự, hỏi: “Cậu làm cái gì đó.”

Thằng ôn con này mở bao cao su từ lúc nào vậy, sao tôi lại không biết?

Cậu ấy hôn lên trán tôi, ngón tay lại chậm rãi moi móc trong lỗ nhỏ.

“Cục cưng, cậu kêu tớ một tiếng ca, tất nhiên là tớ không thể bạc đãi cậu rồi.”

Văn Sở Dự đè tôi xuống, quần của tôi cũng bị lột sạch, dưới eo tôi lạnh căm căm.

Tôi than lạnh, bảo cậu ấy tăng nhiệt độ máy điều hòa lên. Cậu ấy lại lột luôn cả áo của tôi ra, cúi đầu mút vú của tôi, còn lẩm bẩm cái gì mà làm thêm tí nữa là sẽ hết lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.