Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 49: Q.3 - Chương 49: Chỉ oán đế vương gia




Trời đã sáng hẳn, mới vừa vào đầu thu, đến gần buổi trưa mặt trời cũng ít đi mấy phần sắc bén, ánh mặt trời đầy đất, chiếu lên nền đất chỗ sáng chỗ tối khiến hoàng cung nguy nga như được cầu vồng bao phủ, máu tanh ẩn ở trong bóng tối rốt cuộc cũng bị chôn vùi trong ánh mặt trời lấp lánh.

Chắc do cuộc bức vua thoái vị hôm qua, trên hành lang chín khúc, cung nữ nội thị đều rất ít. Bích Ngô đỡ Tiểu Thất đi qua đình đài, cả đường trầm mặc trở lại Tử Nhiễm cung, đỡ Tiểu Thất ngồi lên giường xong, nàng lẳng lặng đứng ở một bên, không tính mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Tiểu Thất lim dim hai mắt, điều lý hơi thở một lát, có thể thuốc Bắc Thiên Vũ mới vừa cho nàng uống phát huy dược hiệu, nàng cảm thấy nơi ngực tựa hồ không còn khó chịu mấy, đã có chuyển biến tốt hơn vừa rồi nhiều. Nàng ngước mắt liếc nhìn Bích Ngô đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi hoảng hốt, đột nhiên nhớ đến mình tới hoàng cung này vậy mà đã hơn bảy năm rồi, bảy năm thời gian nói ngắn cũng không ngắn, những ký ức ở hiện đại đều từ từ bị bao phủ rồi, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng chưa từng xuất hiện lại. Thật ra thì mình tới thời không này tựa hồ chưa từng nghĩ tới rốt cuộc phải sống tiếp thế nào, thiên hạ Thái Bình, dân chúng an vui, nàng từ trước đến giờ cảm thấy mình còn chưa vĩ đại, lao tâm lao lực như thế, có thể chăm sóc tốt mình đã là may mắn, nàng cũng chưa bao giờ muốn phụ trách hoặc cống hiến gì. Nhưng, có một ngày nàng thật ngồi lên vị trí này, vì giữ được thiên hạ này nhất thời bình yên, nàng thật bắt đầu hiểu được hy sinh thế nào, bỏ xe bảo vệ tướng thế nào, lấy đại cục làm trọng thế nào, lần lượt gặp nguy hiểm, lần lượt không còn cách khác, thì ra nàng cũng có thể tính toán từng bước như thế, nhưng rốt cuộc đã chán nản cực kỳ, khoảnh khắc bay ra khỏi Hãn Tinh lâu, trong lòng trừ khủng hoảng ra cư nhiên cảm thấy tất cả kết thúc như vậy cũng tốt. Cho đến một khắc hắn ôm lấy nàng, trong giây lát đó trí nhớ lại trở về chiến trường Nam Lĩnh, dán vào lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng lại ngoài ý muốn cảm thấy an bình bình thản. Có lẽ hắn không biết vào thời khắc đó nàng đã tuyệt vọng như thế nào.

"Công chúa?" Bích Ngô thấy Tiểu Thất vẫn nhìn chằm chằm vào mình ngẩn người, rốt cuộc không nhịn được mở miệng kêu.

Tiểu Thất hơi sững sờ, nhưng cũng không tránh tầm mắt của Bích Ngô, nhìn thẳng nàng: "Chuyện cho tới bây giờ, vì sao tỷ còn gọi ta như vậy?"

Bích Ngô không chút kinh ngạc, cúi đầu, lông mi có chút rung rung, nói thật nhỏ: "Muốn ta gọi thế nào?" Trong thanh âm có chút thê lương không tầm thường.

Tiểu Thất rốt cuộc không nhẫn nại được, không chơi đoán đố với nàng nữa, nói thẳng: "Chẳng lẽ tỷ không biết tỷ là trưởng công chúa Kỳ quốc!"

Bích Ngô ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Tiểu Thất, trong mắt đột nhiên thoáng qua bực tức, kích động nói: "Không biết! Ta không biết! Ta cho tới bây giờ đều không biết Kỳ quốc có một trưởng công chúa!"

"Bích Ngô!" Tiểu Thất níu chặt cánh tay hơi kích động của nàng, một hồi lâu mới do dự nói, "Tỷ. . . . Hận ông ấy?"

"Hận?" Bích Ngô ngẩn ngơ, mê mang lắc lắc đầu nói, "Hai mươi mấy năm qua, ta chưa bao giờ hận ông ấy, từ nhỏ ông ấy đã nhận ta làm đồ đệ, dạy ta võ công, dạy ta biết chữ, ta cũng không khác với mấy ám vệ trong Ẩn Tinh các, ta cảm kích ông ấy, nếu không có ông ấy, chúng ta cũng chỉ là cô nhi lưu lạc bên ngoài, chúng ta tôn ông ấy làm sư, kính ông ấy như cha, chỉ là. . . ." Bích Ngô lộ ra một nụ cười khổ sở, tiếp tục nói, "Chỉ là đột nhiên có một ngày ông ấy gọi ta vào Ngự Thư Phòng, nói cho ta biết cơ quan bí ẩn trong Ngự Thư Phòng, sau đó. . . Sau đó còn nói ta là nữ nhi của ông ấy, ta là trưởng công chúa Kỳ quốc, muốn ta bảo vệ bí mật, bảo vệ thế lực ngầm cuối cùng của Kỳ quốc, nếu có một ngày Tiêu Dật không còn lòng thần phục, cũng có thể. . . . Cũng có thể. . . ." thanh âm Bích Ngô nghẹn ngào, giọng nói càng chậm chạp, "Ngươi biết đó là lúc nào không? Là hai năm trước, mãi cho đến hai năm trước, ông ấy cảm thấy ta hữu dụng rồi, ông ấy mới nói cho ta biết. Nếu lúc ông ấy nói có chút áy náy, có lẽ ta thật không hận nổi, dù sao ông ấy vẫn dưỡng dục ta hơn hai mươi năm, ông ấy chỉ quên nói cho ta biết, ông ấy là. . . . Cha của ta, mà ta cũng chỉ không biết cách gọi đó thôi. Nhưng ông ấy lại không chút áy này, ông ấy nghĩ những chuyện đó đều nhỏ nhặt, một khắc kia ta thật sự vô cùng hận ông ấy, ta chạy ra, ta nói ta vĩnh viễn cũng sẽ không giúp ông ấy." Nước mắt của nàng rốt cuộc chậm rãi rơi xuống, rơi vào trên hai bàn tay nắm lấy nhau của hai người, Bích Ngô khẽ dừng một lát, đột nhiên vô lực ngồi chồm hỗm xuống, lẩm bẩm nói, "Nhưng hôm sau, ông ấy. . . . ông ấy đã chết, ông ấy đã chết, vì vậy tất cả hận cũng không thể nào giữ lại, vì vậy trong đầu vĩnh viễn đều chỉ nhớ rõ hình ảnh nghiêm nghị lúc ông ấy dạy võ cho ta, hình ảnh kiên nhẫn lúc ông ấy nắm tay ta dạy ta viết chữ, vì vậy rốt cuộc hiểu được thật ra trong mấy ngàn người đó ta vẫn có chỗ khác biệt."

"Bích Ngô!" Tiểu Thất từ từ ngồi chồm hỗm ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng gọi tên của nàng, sâu xa nói, "Tử vong. . . . Thật sự là một chuyện thật vĩ đại, nó có thể triệt tiêu toàn bộ chuyện khổ sở đau lòng, ta chỉ còn nhớ rõ ông ấy tốt thế nào."

"Phải . . . Đúng vậy. . . ." Bích Ngô rù rì nói, tay động động, đột nhiên u oán lên tiếng lần nữa, "Nhưng dù sao chúng ta đều là nữ nhi của ông ấy, không phải. . . . Không phải công cụ để ông ấy bảo vệ thiên hạ."

Tiểu Thất vô lực tựa đầu vào trên đầu gối cong lên, trầm mặc một thời gian, mới nói thật nhỏ: "Chỉ mong kiếp sau đừng tiếp tục sống ở nhà đế vương!"

Bích Ngô ngẩn ra, lầm bầm lặp lại: "Đừng tiếp tục sống ở nhà đế vương! Đừng tiếp tục sống ở nhà đế vương!"

Hai người cứ ngồi dựa vào lưng nhau, tâm thần hoảng hốt, vì vậy ai cũng không có chú ý, màn cửa nhẹ nhàng lắc lư, thị nữ ngoài cửa khẽ thở nhẹ, đã có một người nhanh chóng đi ra khỏi Tử Nhiễm cung.

Bên ngoài Tử Nhiễm cung, mặt Xuân Y kính cẩn chào Tiêu Dật, nói: "Vương Gia! Nương nương mời Vương Gia qua một lát!"

Tiêu Dật lạnh lùng liếc nàng một cái, cũng không có dừng lại, giống như không nghe được lời của nàng, tiếp tục đi lên trước vài bước mới ngừng lại, quẹo cua lách đến Dục Lê cung.

Trong ngoài Dục Lê cung, đều không giống như ngày thường, nha hoàn nội thị đứng đầy phòng, chỉ một mình Dục thái phi đứng ở cửa, xa xa thấy Xuân Y dẫn theo Tiêu Dật tới đây, lại cố trấn định ngồi xuống, tay không tự giác đưa ra, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lúc ngẩng đầu nữa, Tiêu Dật đã tiến bước tới. Dục thái phi để ly trà xuống, nói: "Mời Vương Gia ngồi!" Quay đầu rồi phân phó Xuân Y nói, "Bưng một ly Bích Loa Xuân thượng hạng cho Vương Gia !"

Xuân Y cúi cúi thân thể, đang muốn rời đi, lại nghe được thanh âm cực kỳ lạnh nhạt của Tiêu Dật: "Không cần! Bổn vương hỏi mấy câu liền đi!"

Trong bụng Dục thái phi chấn động, vốn nàng muốn mời Tiêu Dật tới, nhưng hắn nói mấy câu thế, lại đổi khách làm chủ rồi, nàng không biến sắc nháy mắt với Xuân Y, Xuân Y hiểu ý, lúc đi ra còn khép cửa lại.

Dục thái phi có mấy phần kiêng kỵ, tự biết ở trước người này cũng không giấu được bao nhiêu, nên cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Vương Gia, hôm nay triều cục mới ổn định, tin tưởng Vương Gia sẽ không quên ước định ban đầu của chúng ta chứ?"

Tiêu Dật vừa nghe nói thế, ánh mắt lạnh lẽo bức người bắn thẳng về phía Dục thái phi, thần sắc tối tăm nói: "Bổn vương thấy không tuân theo ước định ban đầu là nương nương người chứ?"

Ánh mắt Dục thái phi lóe lên một cái, cố tỏ không hiểu nói: "Tại sao vương gia nói thế?"

Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tăng thêm vài phần ý lạnh: "Ngày đó ở Nam Tích, sợ rằng nương nương tự cho là thông minh nên đã khắc một chữ 'Bắc' trên đầu mỗi mũi tên, nhưng còn có một việc nương nương chưa từng biết, đó chính là Bắc Liêu tôn kính Thương Ưng, cho nên phàm là binh khí Bắc Liêu đều sẽ có khắc một hình đầu ưng. Mấy người ngày đó chỉ sợ là của nương nương phái đi!"

Dục thái phi hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, rồi lại cố gắng đứng vững bước chân, cố gắng trấn định nói: "Dù những ngững người kia là ta phái đi, vậy ta cũng vì tốt cho Vương Gia, ta chưa bao giờ hạ lệnh bảo bọn họ đoạt mạng của ngươi, cũng chỉ giữ ngươi ở lại Nam Tích thôi, bây giờ Vương Gia thấy ba vạn nhân mã đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ không cảm thấy lúc đó ngồi yên xem hổ đấu mới là cử chỉ sáng suốt sao? Bằng không ba vạn nhân mã này không chừng là dùng để đối phó ngươi đó!"

Tiêu Dật lạnh lùng cười một tiếng, cất bước đi về phía cửa, nói: "Chỉ tiếc Bổn vương luôn luôn không thích bị người mưu hại!"

"Tiêu Dật!" Dục thái phi đột nhiên đi về phía trước một bước, quát lên, "Ngươi phẫn hận như thế cũng chỉ bởi vì Ninh Tiểu Thất oán ngươi!"

Bước chân đi về phía cửa của Tiêu Dật chậm chạp chốc lát, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Lúc đầu ta đã nói, ta có thể dùng phương thức ngươi muốn bảo vệ Trần gia chu toàn, ngươi cũng phải cho ta thứ ta muốn, nhưng mà chuyện giữa ta và nàng, không cho phép ngươi nhúng tay! Là nương nương quên ước định ban đầu, hôm nay đừng trách ta!"

"Tiêu Dật, ta quyết không để cho nữ nhi ta bước theo gót ta, vĩnh viễn đi sau nàng, ngươi cho rằng không có chuyện gì à, nha đầu Tiểu Thất này không oán ngươi sao?" Lúc này Dục thái phi lại thật bình tĩnh, giọng mang ba phần khinh thường nói, "Nha đầu này, ta thấy nó lớn lên, đừng thấy nó bình thường không để ý gì cả, bộ dạng cực kỳ lạnh nhạt, nhưng nó giống y mẫu thân nó. Tâm tính cực cao, từ khi ngươi đồng ý điều kiện đó, ngươi và nó nhất định chỉ có thể như vậy. Hôm đó cho dù ngươi chạy tới đúng lúc, nó nhìn thấy Kiêm Gia mang thai sao lại không oán, nếu không oán, đó là bởi vì nó chưa bao giờ để ngươi ở trong lòng."

Mấy chữ cuối cùng giống một thanh đao bén nhọn đâm vào ngực hắn, ác ý khuấy đảo, hắn đột nhiên che ngực, cúi đầu thở hổn hển.

Dục thái phi đưa lưng về phía hắn, không phát giác gì, tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn bồi thường, làm sao ngươi bồi thường? Cũng chỉ là. . . . Nhưng lúc ấy tay nó cầm di chiếu, vốn có thể làm nữ hoàng, nhưng cũng chẳng thèm ngó tới, ngươi cho rằng nó sẽ quan tâm. . . ."

"Đủ rồi!" Tiêu Dật rốt cuộc cúi đầu rống giận một câu, dùng sức kéo cửa ra, bất chấp tất cả xông ra ngoài.

"Dật!" Kiêm Gia ngoài cửa ngơ ngác hô tên của hắn, sắc mặt hơi biến thành tái nhợt, sững sờ hỏi, "Ước định giữa chàng và mẫu phi là gì?"

Dục thái phi hung hăng trừng mắt liếc Xuân Y, Xuân Y vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Nương nương, nô tỳ. . . . . ."

"Dật!" Kiêm Gia đột nhiên kéo chặt cánh tay Tiêu Dật, đau thương nói, "Ngươi nói cho ta biết giữa hai ngừai rốt cuộc có ước định âm thầm gì?"

Tiêu Dật nhắm mắt lại, lúc mở ra lại mang theo một loại quyết tuyệt nói: "Ngươi thật muốn biết?" Thấy Kiêm Gia gật đầu một cái, hắn rốt cuộc chậm rãi nói, "Ta cho ngươi có một đứa bé để bảo vệ Trần gia chu toàn, mà mẫu phi ngươi thì thay ta lấy di chiếu."

"Di chiếu?" Kiêm Gia không dám tin lẩm bẩm nói, "Là cho Tiểu Thất. . . . . ."

"Uh!" Tiêu Dật lạnh nhạt nói.

Kiêm Gia buông tay của hắn, từ từ lui về phía sau mấy bước, không hiểu nói: "Vậy. . . . Vậy vì sao chàng không tự lấy?"

Tiêu Dật vừa định mở miệng, trong nháy mắt liếc cái bụng hơi nhô lên của Kiêm Gia, rốt cuộc nói thật nhỏ: "Nếu ta ra tay, mặc kệ là ngoài sáng trong tối ta cần phải xung đột với nàng, đến lúc đó. . . . Ta không thể mất đi. . . . Nàng."

"Hoá ra là như vậy ! Chàng muốn ta là bởi vì thế!" Kiêm Gia lui về phía sau từng bước từng bước, ngước mắt thấy Dục thái phi khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, nàng chợt vừa khóc vừa cười, nước mắt chậm rãi từ gương mặt chảy xuống, nàng nức nở nói, "Thì ra đối với mẫu phi mà nói, ta cũng chẳng qua là công cụ để bảo vệ gia tộc người!"

"Không! Không phải vậy!" Dục thái phi hốt hoảng đi về phía nàng, cố gắng kéo nàng, làm dịu, "Mẫu phi biết con thích hắn, mẫu phi mới ra hạ sách này, Gia Nhi. . . ."

"Không! Không phải như thế!" Kiêm Gia hất tay Dục thái phi đưa qua, bi phẫn nói, "Cho dù ta thích hắn! Ta cũng không muốn bắt đầu thế! Mẫu phi, tại sao người phải làm như vậy! Tại sao?" Kiêm Gia vừa lắc đầu, vừa lui ra, quay người lại rốt cuộc lảo đảo chạy về phía trước rồi.

Nhìn bóng dáng của Kiêm Gia càng chạy thì càng xa, Dục thái phi cả giận nói với Xuân Y: "Còn không mau đuổi theo!"

Xuân Y vội vàng đáp một tiếng, bước nhanh đuổi theo hướng Kiêm Gia biến mất.

Dục thái phi nghiêng đầu đột nhiên liếc về ánh mắt từ đầu đến cuối tỉnh táo của Tiêu Dật, rốt cuộc bi thương nói: "Vương Gia cần gì phải nói cho Gia Nhi, ngươi không lo lắng đứa bé trong bụng của nó sao?"

Tiêu Dật nhìn bóng dáng từ từ chạy xa, xoay người lại đi vể hướng khác, chỉ để lại một câu ôn hoà lời nói: "Ngày đó ta đã nói tình hình có thể xảy ra hôm nay với nương nương, là nương nương nhất định phải cưỡng cầu, không chịu đổi phương thức khác! Huống chi chuyện này nàng sớm muộn gì cũng biết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.