Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 46: Q.3 - Chương 46: Kiếp này vô duyên đành hứa hẹn




"Lâm Thừa Ân. . . . . ."

Trong trời đất hỗn độn bóng tối đột nhiên nứt ra một vết nhỏ, có một dòng ánh sáng ấm áp theo thanh âm kia chiếu vào trên người hắn, hắn giống như đã đứng ngàn năm trong bóng tối, chỉ vì chờ đợi thanh âm êm ái của nữ tử này gọi tỉnh hắn. Hắn rốt cuộc phấn khởi giãy giụa, ánh mắt mông lung hướng tới nữ tử bên cạnh.

"Lâm Thừa Ân. . . . . ."

Lại thêm một tiếng kêu gọi nhẹ nhàng, trong thanh âm kia như có lo lắng, như có áy náy, như có sầu não không nói ra, tim của hắn không khỏi rung động, mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt thắm thiết nhìn về nữ tử trước mắt, trong nháy mắt giống như xuyên qua vũ trụ hoang sơ, luân hồi mấy kiếp mấy đời. Phía sau của nàng là thiên quân vạn mã, nhưng, hắn chỉ thấy được nàng, trong ngàn vạn phồn hoa, trong mắt của hắn cũng chỉ chứa mỗi mình nàng. Chỉtrong nháy mắt, hắn cảm thấy mình đã đợi ở đây ba đời ba kiếp.

Kiếp thứ nhất, nàng đều đứng ngoài hồng trần, gió phất qua mặt, ống tay áo tung bay, nàng than nhẹ hát nhẹ, tròng mắt uyển chuyển, tỏa ra tình duyên cả đời. Hắn bị nhốt trong xe tù, vẫn thản nhiên, vậy mà thoáng nhìn lướt qua, rốt cuộc cảm thấy nghèo túng, ánh mắt xẹt qua, lại để hụt mất dây tơ tung bay bên nàng.

Kiếp thứ hai, nàng đứng giữa vạn người, trời đất vừa hình thành, sấm sét vang dội, nàng tràn đầy kiêu ngạo, lạnh lẽo bức người, đi về phía số mạng đã định. Hắn quỳ trong nghìn vạn người, kính cẩn thong dong, ngửa mặt mà nhìn, bỗng nhiên lĩnh ngộ tôn ti là gì, ánh mắt dây dưa, vòng qua nàng bóng dáng cô đơn lười ángc của nàng.

Kiếp thứ ba. Nàng rốt cuộc rơi vào bên cạnh hắn, giơ tay đưa cho hắn một ly rượu, ánh mắt lành lạnh, nhàn nhạt hỏi, Lâm Thừa Ân, ngươi cam nguyện sao?

Lâm Thừa Ân, ta làm sao không biết !

Lâm Thừa Ân! Nếu có một ngày có thể, ta sẽ thả ngươi tự do!

Khi đó, hắn chưa từng nghĩ đến làm bạn bên cạnh nàng, cam tâm tình nguyện sao? Một nửa là bất đắc dĩ, một nửa thì ngay cả chính hắn cũng không quá rõ ràng. Có lẽ đúng như lời của nàng, bởi vì nàng là công chúa cho nên không dám oán trách, hoặc là bởi vì chấp nhận! Nhưng vì sao nàng lại cứu hắn lần nữa. Một lần kia, trâm ngọc bay ra, hàn độc của nàng tái phát, trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra rất nhiều ràng buộc, vì vậy tâm tư muốn bảo vệ nàng cả đời liền cắm vào trong lòng, nảy mầm mọc rể, lớn thành một gốc cây đại thụ cao ngất, không thể tiếp tục rung chuyển.

Vậy mà bên ngoài Tử Nhiễm cung, nàng vội vàng đẩy hắn ra, mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng chậm chạp nói, Lâm Thừa Ân, rời đi đi! Về sau đi đường nhiều, gặp nhiều người, thời gian dài, rất nhiều chuyện sẽ từ từ không nhớ rõ. Trong lòng của hắn cả kinh, trong nháy mắt kích thích ngàn tầng sóng lớn, lần đầu tiên hắn bực tức đứng dậy, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm phía sau lưng của nàng, bỗng nhiên hiểu, tình ý trong lòng rốt cuộc bị nhìn thấu, đúng rồi, một nữ tử thông tuệ như thế, nàng làm sao không phát giác gì. Vì vậy nàng cho hắn đáp án, để hắn rời đi, nói cho hắn biết bất cứ chuyện gì chỉ cần thời gian là có thể quên.

Hắn đón nhận mệnh lệnh của nàng, chỉ vì trước khi khi hắn nói đến phong cảnh phương bắc với nàng thì nàng đã nói, Ám Ảnh, giương cung như trăng rằm, ngắm Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang, cuộc sống như thế mới phóng túng. Có lẽ hắn thật có thể sống ở phía bắc, chăm sóc sa mạc rộng lớn, tham gia thương đội Lạc Đà, bay lượn giữa các vàng, lục lạc đinh đương vang tận mây mù dày đặc, yên lặng nghe tiếng tiêu du dương của nữ tử, sau đó sẽ nhớ tới nữ tử thanh khiết như nước, vạt áo màu trắng ở trong kinh đô phồn hoa. Cả đời này hắn có thể sống thỏa mãn an nhàn, lấy vợ sinh con, thủ hộ biên cương cho nàng, thỉnh thoảng nhớ lại, thổi tiêu để giải tình tương tư. Đợi đến già thì nhớ tới tình yêu say đắm đời này, giống như một giấc mộng mà thôi.

Nhưng, ở trong khoảnh khắc rơi xuống đất, phút chốc mà hắn nhắm mắt lại, sâu trong đáy lòng xông lên không nỡ, tương tư tận xương bao phủ toàn bộ tâm tư, phải qua bao lâu, đến tột cùng phải bao lâu mới có thể quên được như lời của nàng, nếu như rốt cuộc cả đời đều không thể quên, hắn có hối hận hay không.

Mà giờ khắc này hắn rốt cuộc không cần lo lắng có tương tư tận xương hay không, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ từ rút lui khỏi thân thể của hắn. Tay của hắn chậm rãi đưa ra, ánh mắt lưu luyến triền miên, đó là lần đầu tiên hắn biểu đạt quyến luyến chôn sâu trong lòng hắn rõ ràng thế. Sáng mờ vạn trượng, mặt của hắn in ở trong ánh mặt trời, vô hạn tình thâm, đôi môi nhẹ nhàng giật giật, khạc ra một câu mơ hồ không rõ.

Trên mặt lo lắng của Tiểu Thất xẹt qua một tia mừng rỡ, vội vàng đứng lên nói: "Ngươi đừng động! Ta đi gọi thái y!" Nàng đang muốn đứng dậy, tay lại trong nháy mắt bị Ám Ảnh bắt được.

Ám Ảnh cố gắng nâng thân thể lên, cánh môi đóng mở, tựa hồ đang nói ra lời rất quan trọng. Tiểu Thất hốt hoảng cúi thân mình xuống, lại gần mặt của hắn, Phạm Trung một mực bên cạnh cũng cố gắng kéo hắn lên. Hắn đột nhiên dùng sức dựa vào Tiểu Thất, môi lạnh lẽo dán lên môi anh đào mềm mại ấm áp của nàng, lại sát qua gương mặt của nàng, đầu nặng nề rũ ở cổ Tiểu Thất.

Tiểu Thất hơi sững sờ, cố kỵ đến vết thương của hắn, không nhúc nhích mặc cho hắn dựa vào.

Hắn chợt thỏa mãn mà suy yếu giật giật khóe miệng, môi khẽ nhếch, rốt cuộc nói ra câu này. Lần này, hắn gần sát tai của nàng, mặc dù thanh âm yếu ớt lại truyền vào trong tai nàng rõ ràng: "Ninh Tiểu Thất, nếu có. . . . Nếu có kiếp sau, có nguyện cho ta ba kiếp?"

Trên mặt Phạm Trung ở bên cạnh xẹt qua một tia kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía hai người ôm nhau, rốt cuộc che giấu tâm tình, rũ mí mắt xuống, lặng lẽ chuyển xa một chút.

Tiêu Dật cách đó không xa nhìn tình cảnh này, tròng mắt trong nháy mắt tĩnh mịch vài phần, nhưng cũng không đến gần nửa bước, nhưng hai tay xuôi ở bên người nắm chặt thành quyền, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hai người thân mật tựa sát trước mặt.

Đáy lòng của Tiểu Thất dâng lên một tia đau đớn, nước mắt cố nén ở khóe mắt tràn ra từng giọt từng giọt, chậm rãi trợt xuống theo gương mặt. Nàng rốt cuộc không đành lòng, đưa tay từ từ ôm eo của hắn, ghé vào bên tai của hắn, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Trong mắt vốn ảm đạm của Ám Ảnh cực nhanh xẹt qua chút hưng phấn, giống như ánh mặt trời đang lan tỏa phía đông, ngay lập tức, lại hóa thành đau thương vô cùng tận! Hắn chậm rãi nân đầu đang đặt bên cổ Tiểu Thất lên nhìn về phía đông màu hồng, loáng thoáng nhớ tới lúc đó cũng là sáng sớm như thế, phút chốc nhắm mắt lại tựa hồ còn có thể nghe được tiếng hát từ bầu trời xa xôi truyền tới, loáng thoáng.

". . . . Quyết biệt thi giữa ba quân, ai tới hát vì ta trên đường hoàng tuyền, nếu ta có thể chết ở bên cạnh nàng, Cũng không uổng cuộc đời này. . . . . ."

"Hát. . . . . Bài hát đó. . . . . ." Hắn cúi ở đầu vai của nàng, chợt phát ra tiếng lẩm bẩm yếu đuối.

Tiểu Thất nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt rơi vào nơi xa hơi hoảng hốt, đôi môi cong lên, cúi đầu hát lên bên tai hắn: "Kiếm ra khỏi vỏ nổi sát khí. . . Một mình xông giữa thiên quân vạn mã, Nam nhi tốt cực kỳ gan góc, Tình nam nữ nợ từ kiếp trước. . . . Quyết biệt thi giữa ba quân. . . ."

Trong một khắc kia Đông Hoa môn chợt trở nên im ắng yên tĩnh, thiên quân vạn mã lẳng lặng đứng ngoài cửa, lưu động trong không khí là tiếng hát như có như không của nữ tử, đứt quãng truyền đến, sầu triền miên rung động đến tâm can.

"Công chúa, ngự y. . . . . ." Phạm Trung vươn người qua, nhẹ giọng nói ra.

Tiểu Thất ngước mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu đáp một tiếng.

Thái y run run rẩy rẩy đi lên phía trước, ấn lên mạch bác hắn, chỉ là trong nháy mắt, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Thần. . . . Thần vô năng, người này. . . . Người này đã. . . ."

Phạm Trung cả kinh, không chờ hắn nói hết lời, vội vàng đưa tay kéo qua Ám Ảnh còn tựa vào trên người Tiểu Thất, giơ tay lên dò hơi thở của hắn. Chỉ chốc lát, tay chán nản để xuống, Phạm Trung ngưng mắt nhìn Ám Ảnh, trên mặt tái nhợt không có chút máu lại có nụ cười vui mừng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tỏa ra thần thái hài lòng. Trong lòng Phạm Trung xúc động, tự dưng bội phục người vừa gặp một lần này, toàn bộ ba canh giờ, hắn trúng tên, trong hỗn loạn lại tự rút tên ra, luôn ẩn nhẫn không phát ra một lời, khi đó chỉ cần hắn hơi lộ ra chút đau đớn, chỉ cần hắn thoáng buông tha nửa phần, như vậy hắn có thể không cần chết. Nhưng vì không làm trễ cuộc chiến, hắn dứt khoát kiên trì tới cuối cùng. Là cái gì có thể khiến cho tử vong trở nên thong dong như thế? Phạm Trung ngẩng đầu nhìn công chúa đối diện, tựa hồ rốt cuộc tìm được đáp án. Đáy lòng hắn vừa bội phục vừa bất giác dâng lên khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.