Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 64: Q.4 - Chương 64: Trời đất có tình ngọc vạn gia




Trên hành lang điêu khắc từ ngọc, dọc theo lan can để vịn tay đã có một lớp tuyết mỏng, một tầng trắng trắng, tựa hồ càng ngày càng dầy.

Một thị nữ cúi đầu, trong lòng ôm thứ gi đó như quần áo, đang sải bước trên hành lang bước nhanh qua đê trắng. Trên con đường dốc cao thấp không bằng nhau, có từng cụm từng cụm tuyết mỏng rải rác. Nàng có phần không yên lòng, vẻ mặt hơi hoảng hốt, chân trượt, cả người liền ngã xuống đất, đồ trong ngực cũng bị văng ra rơi vãi trên hành lang. Thị nữ kia cúi đầu kêu đau một tiếng, chống người lên vuốt vuốt vết trày đỏ trên tay do mới vừa bị ngã. Một trận gió thổi qua khiến đồ rơi cạnh chân nàng bay lên, cái chăn màu đỏ thẫm bị gió thổi bay lên một góc, lại chậm rãi rơi xuống, một vết máu màu đỏ tươi in ở góc đỏ, mơ hồ không rõ.

"Thu Nguyệt!" Trên hành lang, có một thị nữ khác chạy tới, vừa nhặt quần áo rơi vãi đầy đất lên, vừa ân cần hỏi, "Muội không sao chớ?"

Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn nhìn vết máu nhạt trên cái mền bên chân trái, chợt cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thu Văn tỷ tỷ, làm thế nào? Vừa rồi cô nương trong phòng lại nôn ra máu. . . ."

"Thu Nguyệt!" Thu Văn quát khẽ một tiếng, theo tầm mắt của nàng nhìn sang, bỗng nhiên ngẩn ngơ, dùng cả tay chân bò đi, tỉ mỉ cuốn cái mền trên đất lại, cất vào trong ngực, mới nhíu mày nhỏ giọng nói, "Điện hạ! Tay Thu Nguyệt bị thương, để nô tỳ giặt số quần áo này đi!"

Thu Nguyệt kinh hoảng, tầm mắt hơi hướng lên, mới nhìn đến nơi cách mấy bước, Bắc Thiên Vũ đang chống tay đứng đó, cằm hơi cương, tầm mắt liếc qua quần áo trong ngực Thu Văn, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo. Thu Nguyệt nhất thời sửng sốt, luống cuống khàn khàn nói: "Điện. . . . Điện hạ!"

Ở ngoài hành lang, tuyết bay đầy trời, dường như mang theo thanh âm bén nhọn, gào thét mà đến, quyết tuyệt mà hung mãnh.

Bắc Thiên Vũ khoác một tay lên trên lan can, nhẹ nhàng nắm chặt, bóp lấy mớ tuyết rơi xuống: "Đi xuống!" Trong không khí lẫm liệt là thanh âm cực lạnh của hắn, đè nén sự trầm thống phát ra từ tim, đau đớn này luôn có liên quan với nàng, hắn tự dưng nhớ tới khoảnh khắc ở trên chiến trường nàng té vào trong ngực hắn, cảm giác sợ hãi đó không hề tiêu tán theo thời gian, ngược lại càng ngày càng kinh hãi.

Thu Văn lặng lẽ kéo Thu Nguyệt một cái, Thu Nguyệt mới chợt hiểu lảo đảo theo sát sau lưng Thu Văn! Cho đến khi đi tới cái đình cuối hành lang, Thu Nguyệt mới không nhịn được quay đầu lại lnhìn, một chỗ khác trên hành lang thật dài trống trải này, Cửu điện hạ của họ vẫn chắp tay đứng, sống lưng thẳng, thân hình vững chãi như tượng đá.

Nhà chính trong Đông Nịnh viện càng ấm hơn bình thường mấy lần, mấy lò lửa đồng thời cháy lên, khí nóng xèo xèo lan tỏa trong không khí yên tĩnh.

Cửa bị đẩy ra, vài cơn lạnh nhân cơ hội chui vào. Trong cái chén để trên bàn toát ra một luồng khí nóng, mùi thuốc đắng tràn ngập cả căn phòng.

Nghe được tiếng cửa mở, Tiểu Thất từ phía trước cửa sổ quay đầu lại, mái tóc đen nhánh suông dài búi ở sau ót: "Chàng về rồi!" Nàng hơi khựng lại, đột nhiên nhẹ giọng mỉm cười nói, "Hôm nay nghe hai nha đầu kia nói Tây Sơn có một rừng hoa đào rất là đẹp, khi nào chàng rãnh rỗi hãy dẫn ta tới đó xem!"

Bắc Thiên Vũ mỉm cười, đến gần nàng, buồn cười nhìn ra cửa sổ chép miệng nói: "Mùa đông ngắm hoa đào, cũng chỉ có nàng thích thế!"

Tiểu Thất hơi kinh ngạc, rốt cuộc hiểu, bật cười nói xạo: "Hoa đào mùa đông, chỉ có hai ba cành cây, thật là cảnh tượng khác biệt!"

Bắc Thiên Vũ giơ tay lên vén vén tóc mai bên tai nàng, hơi thở ấm áp thổi tới bên tai của nàng: "Cũng chỉ là cành cây trơ trọi, nàng đừng nguỵ biện! Thật muốn xem, đầu mùa xuân sang năm sẽ dẫn nàng đi."

"Sang năm?" Tiểu Thất nhỏ giọng lặp lại, ngước mắt cười một tiếng, đầu ngón tay chợt chạm vào cái áo hơi ướt của hắn, kinh ngạc nói, "Y phục của chàng. . . ."

Lúc này Bắc Thiên Vũ lại nhẹ nhàng kéo nàng đến trước bàn, một tay bưng chén thuốc, dịu dàng nói: "Thuốc nguội hại thân, uống nhanh đi!"

Vị đắng chát xông vào chóp mũi, dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, Tiểu Thất nhận lấy chén thuốc, đôi mày thanh tú nhăn nhẹ, tầm mắt xẹt qua nơi nào đó, trong lòng bỗng nhiên hiểu mấy phần, nhẹ giọng nói: "Đứng bên ngoài thật lâu rồi?"

"Nàng quan tâm sao?" Hắn chợt mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của nàng, một đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng không hề chớp.

"Ta ——" Tiểu Thất cầm chén thuốc đặt nhẹ lại trên bàn, thoáng mở to mắt, "Chết sống có số ——"

"Ninh Tiểu Thất!" Hắn hung hăng ngắt lời nàng, đáy mắt bỗng nhiên dâng lên vẻ tức giận mỏng manh, "Nàng biết ta không thích nàng chỗ nào nhất không? Chính là chỗ này, có phải nàng tính nói cho ta biết nàng đã nhìn rõ sống chết, cho nên cái gì cũng không để ý nữa phải không?"

Nhìn rõ sống chết sao? Nếu thật không để ý gì nữa, nàng cần gì một miễn cưỡng mình hết lần này đến lần khác, chịu đựng cơn khó chịu uống thuốc hai tháng qua. "Có!" Tiểu Thất ngước mắt nhìn thẳng hắn, thời không này rốt cuộc cũng khiến trong lòng nàng sinh ra tham luyến, "Sao lại không để ý gì hết?"

"Là gì?" Ánh mắt Bắc Thiên Vũ chợt lóe, bật thốt lên hỏi theo bản năng.

"Chàng!"

Một âm tiết đơn giản, lại khiến băng hàn trong tròng mắt đen nhánh rốt cuộc từ từ biến mất, lộ ra ấm áp: "Tiểu Thất!" Bắc Thiên Vũ vịn mặt của nàng, cúi người trán tựa trán, "Tin ta! Cõi đời này thứ ta muốn không có ai có thể cướp đi. Ta đã nói muốn nàng theo ta, thì sẽ không tặng nàng cho bất luận kẻ nào, cho dù là ông trời cũng không được!"

Thật bá đạo! Tiểu Thất nhẹ nhàng thở dài trong lòng, chỉ cười không nói, trong mắt uyển chuyển nước, đột nhiên nhích lại gần, khóe môi êm ái đặt lên đôi môi hơi lạnh của hắn, đưa cái lưỡi mềm mại ra thăm dò, nhẹ nhàng liếm qua khóe miệng của hắn.

Trong nháy mắt Bắc Thiên Vũ có phần ứng phó không kịp, cho đến khi nàng vụng đưa lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, hắn mới chợt tỉnh ngộ, tay dần dần dời xuống tới bên eo của nàng, ôm nàng vào lồng ngực, cũng không vội vã đáp lại, chỉ hưởng thụ "Ôm ấp yêu thương" khó được của nàng vào lúc này.

"Điện hạ!" Ngoài cửa có người gõ nhẹ cửa, có phần hơi gấp gáp.

"Ưmh ——" Tiểu Thất phản ứng kịp, hơi dời xuống, hai mắt liếc qua, ánh mắt mê ly nhìn hắn, nói giọng khàn khàn, "Có người!"

Bắc Thiên Vũ duỗi cánh tay dài, ôm nàng vào ngực lần nữa, cúi đầu tìm đôi môi đỏ tươi của nàng, rốt cuộc đổi bị động làm chủ động, nhanh chóng xâm nhập lưỡi vào trong miệng nàng, trêu đùa bừa bãi, nhẹ giọng dụ dỗ: "Mặc kệ hắn!"

"Điện hạ!" Người ngoài cửa lại kiên nhẫn lên tiếng lần nữa.

Thần trí mới vừa trầm mê của Tiểu Thất lại bị kéo về lần nữa, nàng đẩy nhẹ hắn, ấp úng nói: "Có lẽ. . . . Rất gấp!"

"Đáng ghét!" Bắc Thiên Vũ cúi đầu mắng một tiếng, ngẩng đầu liếc thấy tròng mắt trong suốt nước của nàng, lại đi đến gần chạm nhẹ khóe môi nàng, mới vội vàng thối lui đến cửa, mở cửa, gương mặt không kiên nhẫn, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tiểu Thất đưa lưng về phía bọn họ, vỗ nhẹ gò má ửng đỏ của mình, hít một hơi thật sâu, dần dần bình ổn trái tim rộn ràng mới nghe được thanh âm như có như không nơi cửa. Nàng hơi ngẩn ra, lúc này mới nghe ra thanh âm kia có phần hơi quen thuộc.

Nàng xoay người nhìn sang, chỉ thấy một thân hình như ẩn như hiện, không khí giữa hai người nặng nề khác thường, Tiểu Thất bất giác đưa mắt tìm kiếm lần nữa. Mà lúc này Bắc Thiên Vũ cũng chợt xoay người đi về phía nàng. Tiểu Thất mới thấy rõ người kia, người ở của cũng nhìn thấy nàng, hơi gật đầu với nàng.

Là hắn! Nam tử đón nàng lên kinh từ núi Bắc Thương.

"Đại điện hạ đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu Thất theo bản năng mở miệng hỏi.

"Đại ca không có việc gì!" Bắc Thiên Vũ hơi dừng lại, mới nói tiếp, "Chỉ là Nam Viện có một số việc ta phải đi xử lý." Hắn tựa hồ hơi không yên lòng, lại tăng thêm một câu nói, "Ta sẽ về nhanh thôi!"

Tiểu Thất gật đầu một cái, ánh mắt cực nhanh xẹt qua người nơi cửa, vạt áo theo gió bay lên mơ hồ mang theo hoa văn màu nâu đỏ, trong lòng nàng nhanh chóng thoáng qua chút lo lắng, lại chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Bắc Thiên Vũ bưng cái chén trên bàn lên: "Thuốc nguội rồi, ta phân phó phòng bếp bảo họ nấu chén khác đưa tới!" Lúc hắn xoay người đi thì bắt gặp vẻ mặt hơi hoảng hốt của Tiểu Thất, vuốt nhẹ gò má của nàng, nói thật nhỏ, "Đừng có đoán mò!"

"Ừ!" Tiểu Thất nhìn bóng lưng xoay đi của hắn, trong đầu mơ hồ thoáng qua hiểu lầm, tay không tự giác kéo ống tay áo của hắn, vội hỏi, "Có phải có tin tức của Bích Ngô và Ám Linh hay không?"

"Tạm thời còn chưa có ——" Bắc Thiên Vũ hơi chần chừ, lao ra cửa, mới nói, "Đã tăng thêm người đi tìm!"

Cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, cản trở khí lạnh phía ngoài. Một tay của Tiểu Thất chậm rãi trợt tới nơi cổ tay, trầm ngâm một lát mới chán nản để xuống, rồi lại giơ tay lên hơi phiền não đẩy cửa sổ ra, trời đất mênh mông, trên ngói lưu ly đều là tuyết trắng phau phau, thế giới trắng thuần, trong lúc nhất thời tất cả ánh sáng giống như lắng đọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.