Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 55: Q.3 - Chương 55: Vì ai đứng giữa sương gió nửa đêm




Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều không còn, phồn hoa ban ngày không còn dấu vết, màn đêm đen như mực cũng không giấu được sự cô đơn trong hoàng thành từ xưa đến nay, ở trong màn đêm dần dần hiện ra nguyên hình.

"Hoàng thượng!" Tiểu Lý Tử chần chừ chỉ chốc lát, vẫn tận trung cương vị công tác khuyên nhủ, "Thời tiết đã vào thu rồi, buổi tối dễ cảm lạnh, hoàng thượng cẩn thận sức khỏe!"

"Ừ!" Tiêu Dật chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng, nhưng không có bất kỳ cử động, tay khoác lên tay vịn bằng cẩm thạch, nắm chặt lan can hơi lạnh.

Mặc dù Tiểu Lý Tử đi theo Tiêu Dật chưa được lâu, nhưng cũng đã chú ý tới mỗi khi Tiêu Dật có cử động này, phần lớn là có chuyện đang suy nghĩ, cho nên hắn cũng không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ đứng hầu ở một bên, nhưng chỉ một hồi, vẫn nhịn không được ngẩng đầu đưa ánh mắt liếc về phía địa phương trắng sáng nơi xa. Tiểu Lý Tử ở trong hoàng cung nhiều năm, tự nhiên biết chỗ duy nhất vẫn chưa tắt đèn trong hoàng cung là Tử Nhiễm cung. Mấy ngày gần đây, mỗi lần hắn theo Tiêu Dật trở về Đế Uyển, luôn sẽ dừng lại trên cây cầu cẩm thạch này một lát, thời gian dài ngắn không chừng, có lúc chỉ đứng khoảng một chén trà, có đôi khi là một nén nhang, dài nhất là nửa canh giờ, nhưng ngày hôm nay đã vượt qua nửa canh giờ rồi.

"Lý Yến!" Thanh âm lạnh lùng trong nháy mắt gọi về Tiểu Lý Tử đang ngây người, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt rơi vào nơi xa, cúi người yên lặng nghe, "Nội thị tổng quản Vạn Đức Trung kà sư phụ của ngươi?"

Tiểu Lý Tử hơi cúi đầu, đã nghe ra ba phần ý dò xét trong lời nói, hết sức lo sợ cúi người trả lời: "Là sư phụ của nô tài!"

"À!" Tiêu Dật làm như dừng một lát theo bản năng, lại hỏi, "Vạn Đức Trung cáo lão về quê, là ai cất nhắc ngươi lên?"

Tiểu Lý Tử cả kinh, lập tức liền phát giác câu này mới là trọng điểm khiến Tiêu Dật mở miệng, lập tức cũng không dám giấu giếm: "Là —— Thất công chúa!"

Ngón tay đặt trên lan can hơi siết, Tiêu Dật hất đầu, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lại đưa tầm mắt vào nơi xa, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi là người của nàng!"

"Phịch" một tiếng, sắc mặt Tiểu Lý Tử khủng hoảng quỳ xuống, dập đầu rung giọng nói: "Nô tài. . . . Lúc công chúa cho nô tài làm tổng quản từng nói với nô tài một câu, nói về sau nô tài đi theo người nào, người đó chính là chủ tử của nô tài, không được dựa vào ân cất nhắc mà vùi lấp mình vào chỗ bất nghĩa!"

Không khí lạnh lùng lại ấm lên, gió mát phất qua, thổi lên vạt áo màu vàng sáng, ống tay áo tung bay, trong nháy mắt lại ẩn trong bóng tối. Vầng trăng sáng trên đỉnh đầu mỏng đến mức chỉ như một cái lưỡi câu, giống như lập tức sẽ đâm vào trong lòng người, khiến vết thương ở ngực đau đớn không thể đè nén.

Tiêu Dật chỉ thẳng nhìn ánh sáng sáng lên nơi xa, giống như nhìn đến ngây dại, lại quên mất muốn nói gì, qua một đoạn thời gian rất dài, mới nghe được thanh âm của hắn vang lên: "Nàng luôn có thể dễ dàng bỏ qua như thế, thật không biết nàng không coi trọng hay có thể làm vô cùng tự nhiên!"

Thanh âm của hắn nghe bình tĩnh không sóng, thậm chí mang theo sự lành lạnh, nhưng cảm giác thâm thiết vô lực trong lời nói lại khiến cho Tiểu Lý Tử đột nhiên chấn động, hắn luống cuống ngẩng đầu, trong bóng đêm đen nhánh như mực, làm cho long bào tượng trưng sự tôn quý của đế vương càng cô độc. Tiểu Lý Tử chợt nhớ tới khi còn bé mình ở trong núi, khi đó nửa đêm hắn lén chạy đến, thấy trên sườn núi có một con sói không ngừng hướng về phía một vầng trăng sáng gào khóc, khi đó hắn còn không hiểu là vì cái gì, chỉ cảm thấy hình ảnh kia đau lòng không dứt.

"Công chúa nàng ——" Tiểu Lý Tử không biết tại sao vào giờ khắc này mình còn muốn mở miệng, theo quy củ ở trong cung mấy năm qua, lúc này tốt nhất là cái gì cũng không nói, nhưng hắn giống như bị đầu độc, "Công chúa thật ra thì không muốn làm khó người khác nhất!"

Ánh mắt của Tiêu Dật trong nháy mắt nghiêm túc, ánh mắt lành lạnh lẫm liệt rơi vào trên người người đang quỳ. Tiểu Lý Tử chỉ cảm thấy cả người giống như đang ở trong hầm băng, đáy lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng sâu đậm, tay run rẩy. Khi hắn nghĩ lần này thật chạy không khỏi kiếp này, đáy mắt thoáng một cái, bóng dáng màu vàng sáng đang không ngừng chạy về nơi xa, loáng thoáng còn mang theo một chút hốt hoảng. Tiểu Lý Tử ngây ngẩn chốc lát, lĩnh ngộ ra nên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa lần nữa, tìm kiếm ánh sáng kia, nhưng dưới màn đêm lại chỉ còn tối đen như mực.

"Tham kiến hoàng thượng!" Cấm quân canh giữ ngoài cửa Tử Nhiễm cung thấy Tiêu Dật từ trong màn đêm đi tới đồng thời kinh ngạc rối rít quỳ xuống.

Tiêu Dật không hề dừng lại nửa khắc, xuyên qua hành lang, vườn hoa, ngoại điện, cả đường vội vàng đi qua, bước chân hơi loạn. Phút chốc thấy ánh đèn tắt ngóm, trong đầu của hắn bỗng nhiên hỗn độn, trái tim giống như lập tức chìm đến đáy cốc. Trong nháy mắt hốt hoảng không chịu nổi, làm hắn không kịp nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, cứ liều mạng chạy tới. Cho tới giờ khắc này đứng ở cửa tẩm cung của nàng, hắn lại chỉ dừng ở nơi đó, không có dũng khí đi vào.

Sau khi hắn đánh một trận với Hoàng Vũ trở về, cơ hồ không gặp mặt nàng mấy lần. Hắn đương nhiên biết chuyện giữa nàng và cửu hoàng tử Bắc Liêu, nhưng hắn vẫn không biến sắc đứng nhìn. Hắn biết hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu hắn ép nóng nảy, nàng rất dễ dàng làm ra chuyện ngọc đá cùng vỡ, cho nên hắn đợi đến khi nàng đem ngôi vị hoàng đế cho hắn. Một ngày kia, hắn rốt cuộc đi vào cung điện của nàng, dẫn theo hàng loạt cấm vệ quân, tầng tầng canh giữ Tử Nhiễm cung, không cho bọn họ gặp mặt nữa.

Tiêu Dật đưa tay ra vung màn cửa rủ xuống lên, hắn từ từ đi vào, trong phòng hơi đen, ánh trăng vô cùng nhạt. Hắn khép hờ mắt, tựa hồ còn có thể nhớ tới hôm đó khi hắn dẫn theo cấm vệ quân đến, nàng giận không kềm được nhìn chằm chằm hắn, một người lành lạnh bình tĩnh như thế rốt cuộc cũng biết nổi giận, khi đó trong lòng của hắn lại cảm thấy ít nhất mình đã được coi trọng. Cho đến khi lửa giận trên mặt nàng chuyển thành chán ghét, hắn mới thất kinh trốn thoát, đã nghĩ kỹ sẽ bị nàng ghi hận, sẽ bị nàng tức giận, nhưng lại chưa tính đến cảm giác khác, chán ghét, chán ghét đến mức không muốn nhìn một cái. Nàng đã ghét hắn đến trình độ này rồi hả? Nàng không muốn làm khó người khác, cho nên hắn không thể làm khó nàng? Không làm khó dễ nàng, sau đó lại nhìn nàng nhào vào trong ngực một nam nhân khác? Hắn nắm chặt tay bên người thành quyền, không! Nàng đã là vợ của hắn! Hắn không làm được! Mặc kệ hắn có yêu nàng hay không, hắn đều không thể làm được!

Một cơn gió lạnh xuyên qua cửa sổ mở phân nửa thổi tới, màn cửa hơi đung đưa, "Ken két" một tiếng, cửa sổ không đóng kỹ phát ra tiếng va chạm nhỏ nhẹ. Tiêu Dật từ từ đi tới, nhẹ nhàng đóng chặt cửa sổ, sau đó lại bước từng bước đến gần cái giường kia. Tấm màn thật dầy rủ xuống chặn lại tầm mắt của hắn, bên trong lẳng lặng không có bất kỳ thanh âm. Hắn hoảng hốt, chợt bước nhanh tới, đột nhiên vén màn lên. Trên giường có một thân hình nho nhỏ nhô ra, mặt của nàng hướng ra ngoài ngủ, ít đi vẻ lạnh nhạt thường ngày. Trái tim hoảng loạn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn mượn ánh trăng vô cùng mờ, cúi người lẳng lặng nhìn nàng.

Trên dung nhan đang ngủ của Tiểu Thất là vẻ không màng danh lợi hiếm thấy. Vẻ mặt chán ghét làm sao có thể xuất hiện trên khuôn mặt này? Hắn vươn tay, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, lắc đầu một cái, dáng vẻ giống như cực kỳ vô lực. Từ vừa bắt đầu hắn đã không có cách nào đối với nàng. Nàng ở trước mặt hắn luôn luôn ngụy trang rất tốt, tựa như lần đầu tiên gặp mặt. Tiêu Dật nhớ lần đầu tiên hắn gặp nàng không phải ở trong tân phòng, mà là ở bữa tiệc của hoàng gia. Trong ánh mắt trong suốt khi nàng nhìn hắn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng khi hắn quay đầu nhìn nàng thì lại trở thành vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, lúc đó chỉ cười trào phúng, hắn tự nhiên biết nàng làm bộ! Nhưng hôm nay nghĩ đến, lại chỉ cảm thấy đau lòng, thì ra vừa bắt đầu nàng đã làm bộ với hắn rồi!

Hắn lại gần môi của nàng từng chút, bờ môi hơi nhếch tựa hồ đang dẫn dụ hắn. Hai người càng đến càng gần, hắn có thể cảm thấy hơi thở mềm mại của nàng phả vào trên mặt của hắn, hơi thở thơm như hoa lan! Giờ phút này hắn chợt nghĩ đến bốn từ này, cúi đầu, rốt cuộc đụng phải hai mảnh môi mỏng mềm mại của nàng.

Tiểu Thất trên giường khó chịu quay đầu, hơi thở của Tiêu Dật phả vào trên mặt của nàng, làm nàng đang ngủ lại hơi ngứa ngáy. Nàng mơ hồ tỉnh lại, nhưng trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ. Cho đến khi nàng cảm thấy có vật gì đó đè vào trên môi nàng, nàng đột nhiên mở mắt, bên trong gian phòng hơi đen, nàng không nhìn rõ người đến gần nàng là ai, chỉ cảm thấy hơi thở của người đó hơi quen thuộc, lại tựa hồ rất xa lạ. Tiểu Thất nhất thời tỉnh táo lại, trong mắt hơi kinh hoảng, đầu càng không ngừng chuyển động, muốn thoát khỏi khống chế của hắn. Vậy mà người nọ lại đưa một tay ra giữ cằm nàng, một tay vững vàng đè tay huơ múa lung tung của nàng, càng thêm xâm nhập sâu hơn, răng môi đụng nhau, trằn trọc mút vào, loáng thoáng mang theo một loại quyết tuyệt được ăn cả ngã về không!

Trong không gian thu hẹp mờ tối, hắn giống như quên mất tất cả, chỉ hết sức chăm chú hôn nàng. Lưỡi của hắn bất chấp tất cả thăm dò vào trong miệng của nàng, hấp thu chất mật của nàng, trao đổi hơi thở cho nhau. Ánh trăng ảm đạm cho hắn lý do phóng túng, hắn không thấy sự hốt hoảng, giãy giụa, tức giận, thậm chí chán ghét của nàng, tất cả hắn đều không thấy rõ, cũng không muốn thấy rõ. Hắn chỉ muốn cho mình trầm luân một lần, lần này có lẽ là cơ hội tốt nhất để hắn lấy được nàng. Ý nghĩ như vậy xâm nhập đầu, hắn không thể khống chế dời tay xuống, cố gắng cởi ra y phục mỏng manh trên người nàng. Khi hắn cơ hồ sắp đụng phải da thịt của nàng, trong miệng lại truyền đến mùi máu tanh, hắn chợt bị đau, theo bản năng rút lui ra ngoài.

Một nháy mắt kia, Tiểu Thất thừa dịp hắn ngây ngẩn, tay thoát khỏi sự khống chế của hắn đột nhiên đẩy mạnh, nhanh chóng đẩy hắn ra nửa bước. Nàng kéo cái mền lên bao lấy mình, lại lui về phía sau, đã đụng vào ván giường trong cùng rồi.

Tiểu Thất không nhúc nhích nhìn chằm chằm người đang dựa vào bên giường. Mà hắn cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, thở hổn hển. Trong bóng tối, cả hai đều không nhìn rõ vẻ mặt đối phương, không khí yên tĩnh làm người ta hốt hoảng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau giống hai con báo đang chờ hành động, chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở trước. Một hồi lâu, Tiểu Thất rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: "Tiêu Dật!"

"Là ta!" Tiêu Dật giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng, khóe miệng kéo ra một nụ cười đùa cợt châm biếm, "Không ngờ nàng còn nhớ rõ mùi vị của ta!"

"Nơi này trừ ngươi ra còn ai có thể vào!" Tiểu Thất mở to mắt, thanh âm lạnh lùng tăng thêm mấy phần chán ghét.

Tiêu Dật ngẩn ra, tiến tới gần nàng, mang theo mấy phần ẩn giận: "Ninh Tiểu Thất, nàng nói cho ta biết, từ lúc nàng gả cho ta, nàng có —— có từng có ý muốn qua cả đời với ta không? Hở!" Hắn nói mỗi một chữ liền tiến tới gần một phần, cho khi hắn hoàn toàn đối diện tầm mắt của nàng, hắn tự tay giữ chặt hai vai của nàng, cúi đầu giận dữ hét, "Nàng nói! Rốt cuộc có hay không! Dù là một chút xíu!"

Tiểu Thất không thể lui được nữa, nhìn vào ánh mắt hơi cuồng loạn của hắn, trong lòng nàng thêm mấy phần hốt hoảng, trong khoảng thời gian ngắn nàng chỉ ngẩn ngơ, trầm mặc không nói lời nào.

"Không có! Có đúng hay không!" Hắn càng giận không kềm được, tay giữ chặt hai vai nhất thời thêm sức.

Tiểu Thất bị đau hất ra sự kiềm chế của hắn, đáy mắt thoáng qua tức giận, bật thốt lên chất vấn: "Tiêu Dật, tại sao ngươi không hỏi chính ngươi xem có hay không?" Nàng quay đầu sang chỗ khác, cố gắng trấn định trái tim đang hoảng loạn, cố gắng bình tĩnh nói, "Thật sự ta chưa từng có tâm tư đó! Tiêu Dật, chuyện tỷ muội chung một chồng, ta, Ninh Tiểu Thất làm không được! Nếu ngươi muốn ta mẫu nghi thiên hạ, đoan trang hiền thục, sau đó khuyên ngươi chia đều ân huệ, đến cuối cùng già đi, ngươi lại đến cạnh giường ta nói cho ta biết, ngươi phụ ta, nhưng ngươi cũng là không có cách nào. Xin lỗi, ta càng thể làm được!"

Ngực Tiêu Dật hơi phập phồng, thoáng lui về sau một chút, kinh ngạc nhìn nhìn nàng, đáy mắt giống như có cái gì muốn trào ra: "Nàng để tâm mấy chuyện này? Vậy vì sao nàng —— không sớm nói cho ta biết."

"Không!" Tiểu Thất lắc đầu, nhẹ trào phúng, "Nếu ngươi làm được thì vốn không cần ta nói, nếu ngươi làm không được ta nói cũng vô dụng, có lẽ ngươi —— có ý nghĩ của ngươi, trong mắt ngươi một thê nhiều thiếp vốn là chuyện thường tình, đây là ý tưởng đã ăn sâu trong đầu ngươi, ta không có quyền yêu cầu ngươi thay đổi, cho nên ta không miễn cưỡng ngươi, thả ngươi tự do, mặc ngươi lựa chọn, nhưng vì sao ngươi không guyện thả ta?"

Từng chữ từng câu nhẹ nhàng từ trong miệng của nàng nói ra, lại nặng nề rơi vào trong lòng của hắn. Tiêu Dật cảm thấy lời của nàng giống như mang theo một loại ma lực, đọng vào máu của hắn từng chút từng chút, hắn chợt cười nhẹi, nói thật nhỏ: "Thả nàng? Sau đó để cho nàng và hắn cùng ở cùng bay?" Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hung hăng nói, "Chuyện ta không làm được, hắn có thể làm được? Tiểu Thất, nàng đừng quên, hắn là Cửu hoàng tử Bắc Liêu, ngày sau cũng có cơ hội đăng cơ làm đế, hắn sẽ làm được vì nàng?"

Tiểu Thất thả mắt xuống, che giấu suy nghĩ ở đáy mắt, lạnh nhạt nói: "Ta không biết! Ta không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng —— tối thiểu hiện tại hắn làm được, ta không thể vì chuyện có thể xảy ra ở tương lai mà cự tuyệt tiếp nhận hiện tại, dù sao chuyện tương lai ai cũng không thể đoán được."

"Cho nên? Nàng chắc chắn rời đi?" Tiêu Dật tựa hồ hoàn toàn bình tĩnh lại, nghe được Tiểu Thất ám hiệu rõ ràng như thế, ngược lại không có tức giận như vừa rồi, hắn lạnh nhạt như thế lại làm cho Tiểu Thất lo lắng, chỉ nghe hắn chuyển đề tài, ý nghĩa không rõ nói, "Nàng có biết hôm nay Mộ Thịnh Phong dâng tấu sớ gì lên?" Tiểu Thất không hiểu nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại từ bên giường đứng lên, trên cao nhìn xuống nàng, tiếp tục nói, "Hôm nay thỉnh cầu ta muốn lấy lục công chúa làm vợ,uánàng thấy thế nào?"

Tiểu Thất hơi sững sờ, nhỏ giọng nói: "Nếu là người có tình, tự nhiên hi vọng bọn họ có thể sẽ thành thân thuộc."

"Người có tình sẽ thành thân thuộc!" Hắn cúi đầu khẽ cười một cái, trong bóng tối, Tiểu Thất không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại nghe thấy thanh âm của hắn càng có vẻ tối tăm, "Nếu nhân duyên này chỉ là một mưu kế thì sao?" Mưu kế? Tiểu Thất đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dật, trong nháy mắt đó Tiêu Dật cũng xoay người đưa lưng về phía nàng, "Nếu nàng cho rằng đây là một việc chuyện tốt, như vậy ta không ngại nói cho nàng biết một tin tức tốt, ta quyết định phong Bích Ngô thị nữ cận thân của nàng làm trưởng công chúa Kỳ quốc." Thanh âm của hắn hơi dừng lại, tựa hồ do dự một lát, cuối cùng rốt cuộc vẫn bình tĩnh nói ra quyết định, "Gả cho Công Tôn Cảnh Thăng, ba ngày sau đồng thời tiến hành tiệc cưới với Mộ Thịnh Phong."

"Không cho phép!" Tiểu Thất quả quyết phủ quyết, "Tiêu Dật ngươi không thể làm như vậy!"

"Tại sao?" Tiêu Dật thủy chung đưa lưng về phía nàng, sống lưng ưỡn thẳng tắp, nhưng trong giọng nói trầm xuống rốt cuộc tiết lộ khổ sở và thất bại, "Tiểu Thất, trước kia ta luôn không làm khó dễ nàng, nàng không thể tiếp nhận thân phận phu thê của chúng ta, ta cũng không đụng nàng. Nàng không muốn trở về Định Nam Vương phủ, ta cũng tùy nàng. Nhưng là, lần này nàng muốn ta buông tay, ta không làm được! Từ ngày nàng gả cho ta, nàng chính là thê tử của ta, đời này cũng nhất định chỉ có thể là thê tử của ta!"

"Ngươi ——" Tiểu Thất than, "Tiêu Dật, ngươi giam lỏng ta như thế, cũng chỉ là dục vọng chinh phục của ngươi đang tác quái thôi!"

Sống lưng Tiêu Dật cứng đờ, không quay đầu lại giải thích, lại chậm rãi bước ra ngoài cửa, một chân vừa giẫm ra ngoài, hắn lại chợt chậm rãi nói ra: "Coi như —— đúng!"

Bên ngoài Tử Nhiễm cung, dần dần tới nửa đêm nên gió thu càng thêm lạnh lẽo bức người, thổi trúng sợi tóc bên tai quấn lấy cổ, từng sợi tơ, lượn quanh bên má. Khi Tiêu Dật bước ra cửa, không khỏi lạnh run một cái.

"Hoàng thượng!" Tiểu Lý Tử kính cẩn đưa một cái áo choàng thật dầy lên.

Tiêu Dật cũng không có phản đối, lấy qua khoác lên người, rồi sau đó chậm rãi đi về phía Đế Uyển, khi đi qua cây cầu cẩm thạch lần nữa, hắn vẫn quen ngẩng đầu nhìn cung điện mỗi ngày đều phải nhìn một lần, nơi đó lại sáng lên ánh nến lần nữa, tuy là ánh sáng vô cùng mờ, lại thành vẻ đẹp duy nhất cho cả hoàng cung này. Hắn cứ đứng ở giữa trời gió lạnh, lẳng lặng nhìn ánh sáng, không hề chớp mắt.

Trăng sáng rơi xuống, mặt trời nơi chân trời dần dần sáng lên, ánh sáng cuối cùng rốt cuộc chôn vùi ở trong ánh rạng đông dần dần sáng lên. Trong vẻ sáng mờ vạn trượng đó, Đế Vương mặc hoàng bào đón gió mà đứng lại giống như mất đi toàn bộ sắc thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.