Chương 13. Anh là may mắn của tôi
Khóa của bọn họ có tổng cộng mười bốn lớp, bốn lớp khoa học xã hội, mười lớp khoa học tự nhiên. Căn cứ vào thành tích kì thi học kỳ lớp mười, ban khoa học xã hội có năm mươi người đứng đầu, ban khoa học tự nhiên có một trăm người đứng đầu được xếp vào lớp chất lượng cao, các học sinh còn lại được phân ngẫu nhiên vào các lớp. Ninh Giác Thần tìm trong danh sách thấy tên Hứa Duệ, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình may mắn.
Khi còn học lớp ba, cậu thấy bạn học dùng một bình thủy tinh mới ra trên thị trường, cảm thấy thật hâm mộ, cậu cũng đến quầy bán đồ lặt vặt mua một cái, mở nắp bình ra trên đó viết “Thêm một bình nữa“. Cậu đóng nắp bình cẩn thận để vào hộp chút chì, muốn ngày hôm sau đi đổi. Kết quả buổi tối bị ba cậu phát hiện, trách cậu không hiểu chuyện xài tiền bậy bạ, mỗi lần uống rượu xong ba cậu đều nói những lời khó nghe, Ninh Giác Thần không nhớ lắm, chỉ nhớ cuối cùng ông hùng hùng hổ hổ một chân đạp xuống nghiền mấy cái, cái bình trong nháy mắt bị giẫm nát thành các mảnh.
Khi đó Ninh Giác Thần rất khó chịu, cảm thấy dù vận khí cậu có tốt đến đâu thì ở nơi này cũng đều thành xấu, cuộc sống của cậu không liên quan gì đến cái từ may mắn này.
Có thể là bởi vì Hứa Duệ, cậu giống như có thể mong đợi may mắn một lần nữa. Trong lòng Ninh Giác Thần, chính Hứa Duệ đã trở thành “May mắn” của cậu.
Bên kia Hứa Duệ hiển nhiên cũng không nghĩ như vậy, hắn đi tìm Phùng Phong làm loạn, lại đi tìm trưởng khoa nháo lên, nói tại sao lại chia lớp không khoa học như vậy, làm sao có thể dùng thành tích thi quyết định, hắn bị gãy tay phải căn bản không thể tham gia kì thi cuối kỳ, cứ như vậy xếp hắn vào lớp phổ thông quả thật khinh người quá đáng.
Náo loạn một tuần lễ cũng không thay đổi được kết quả, thứ sáu tan học xong hắn lại lên phòng làm việc của trưởng khoa một chuyến, nửa giờ sau khí thế hung hăng trở lại, uỳnh một tiếng đá văng ghế ngồi xuống, dọa Ninh Giác Thần giật bắn mình. Vẫn như trước kia, Ninh Giác Thần ngồi trước Hứa Duệ, thật ra không có chuyện gì thì tan học xong cậu có thể về luôn, nhưng lại cố ý lằng nhằng thu dọn đồ đạc chờ Hứa Duệ trở lại.
Ninh Giác Thần nhìn bộ dạng này của hắn cũng đoán được không khiếu nại thành công, nhưng vẫn không yên lòng xoay người lại hỏi một câu:“Có thể đổi sao?” Hứa Duệ bất bình giận dữ:“ Không thể, lão Mã nói gì mà làm như vậy không công bằng với bạn khác. Tôi nói nếu không thì để tôi thi lại một lần nữa, hắn nói không có ý nghĩa, thi lại lần nữa chỉ có thành tích không có hạng, vô dụng. Sau đó nói trường học đối với lớp phổ thông cũng coi trọng như nhau, sẽ không để bên nặng bên nhẹ, để tôi an lòng học tập cho giỏi, đừng nghĩ đến những thứ khác. Mịa nó, tôi muốn vào lớp chất lượng không phải vì muốn học!”
Ninh Giác Thần yên lặng cúi đầu siết chặt bút trong tay, trong đầu nghĩ: Tôi dĩ nhiên biết anh muốn vào lớp chọn là vì ai. Hứa Duệ thờ dài một hơi:“ Ài, cho tới bây giờ tôi chưa từng tách Giác Lam xa như vậy.” Trong lòng Ninh Giác Thần có một trận khó chịu không nói ra được, nhất thời không thể im miệng được, lẩm bẩm một câu:“Có thể không xa lắm, anh ấy ở dưới lầu.” Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận, lập tức khẩn trương giương mắt nhìn lén sắc mặt Hứa Duệ, sợ mình nói bậy chọc hắn tức giận.
Ngược lại Hứa Duệ hình như không để ý Ninh Giác Thần nói gì, chống cằm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó giơ tay lên tỉ mỉ xoa xoa cái mặt mềm nhũn:“Cậu có phải ăn tết xong mập lên, càng ngày càng giống anh cậu.” Ninh Giác Thần nghe xong câu này cười một cái:“Vậy anh nhìn nhiều một chút đi, coi như là đang nhìn hắn.”
Cậu quay người lại tiếp tục thu dọn cặp sách, bởi vì tay nắm quá chặt, đầu cây bút mực đâm vào trong lòng bàn tay, để lại một điểm nhỏ màu đen.
Mặc dù mở đầu như vậy cũng không thể nói là vui vẻ, nhưng một năm sau thật sự là năm Ninh Giác Thần hạnh phúc nhất trong đời. Có lúc cậu nghĩ nếu không có những chuyện kia, có phải cậu và Hứa Duệ sẽ thay đổi kết cục không.
Có thể hay không Hứa Duệ cũng sẽ thích cậu một chút?
Lớp chất lượng đi học sớm hơn lớp phổ thông nửa tiếng, ban đầu Hứa Duệ còn đi học cùng Lục Giác Lam, sáng sớm một người đến phòng học, một người nằm úp sấp trên bàn tiếp tục ngủ. Bất quá hắn bản tính khó dời, qua hai tuần lễ không thể kiên trì được nữa. Chỉ như vậy Ninh Giác Thần mua thấp bán cao ( bắt lấy cơ hội) vô cùng trân trọng cơ hội quý giá có thể đi học cùng Hứa Duệ.
Một tháng sau Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam náo loạn một hồi, quan hệ của hai người đột nhiên rơi xuống điểm đóng băng. Ninh Giác Thần không dám hỏi nhiều, sau đó lại nhớ tới đại khái đoán được là bởi vì lúc đó Lục Giác Lam không còn chơi đùa các nữ sinh nữa, mà là có bạn gái đầu tiên, vì vậy Hứa Duệ không chịu nổi.
Giống như một cái cân, các loại cơ duyên xảo hợp (cơ hội và duyên phận) lại nghiêng về phía bên mình. Ninh Giác Thần cứ như vậy danh không chính nói không thuận chiếm lấy trở thành vị trí bên cạnh Hứa Duệ. Giá đổi được trước đây cậu căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí có lúc cậu cảm thấy từng giây từng phút sống chung cùng Hứa Duệ đều là trộm được.
Buổi chiều chủ nhật Lục Giác Lam cùng bạn gái hẹn đi xem phim, lại gạt Trần Ngọc Hồng nói trường muốn học bù. Ninh Giác Thần không có cách nào ở nhà, nhắn tin hỏi Hứa Duệ có thể đến nhà hắn làm bài tập hay không, một lúc sau Hứa Duệ nhắn lại:[Đến đi, bà nội vừa nãy còn nhắc đến cậu.]
Đoạn thời gian đó Ninh Giác Thần thường xuyên đến nhà Hứa Duệ, cậu không theo kịp lớp khoa học tự nhiên, lần thi tháng này kết quả thảm vô cùng. Hứa Duệ không nhìn nổi, chủ động hỏi hắn:“ Cho nên tại sao cậu lại chọn ban khoa học tự nhiên? Chỉ thích tự ngược...” Ninh Giác Thần gấp kĩ bài thi nhét vào trong hộc bàn, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Hứa Duệ thuộc về loại có thiên phú có đầu óc, thường xuyên không làm bài tập nhưng vô cùng giỏi vật lý, cho nên là nói, ông trời thật sự là không công bằng.
Ninh Giác Thần thu dọn sách vở đến nhà Hứa Duệ. Bà nội Hứa Duệ tháng trước đi mua đồ ăn bị ngã trên bậc thang, đi bệnh viện kiểm tra thì không có vấn đề gì lớn, nhưng sắc mặt lại kém hơn trước rất nhiều, nhìn qua thì không khỏe mạnh lắm.
Ninh Giác Thần mua một túi trái cây ở đầu hẻm, nhìn thấy lão thái thái nằm phơi nắng trên ghế trúc ở cửa, xa xa ngoắc ngoắc cậu:“Lam Lam tới.” Ninh Giác Thần cười một tiếng:“Bà nội, con là Thần Thần.” Lão thái thái nheo mắt lại nhìn cậu:“Là Thần Thần sao, mắt bà không còn dùng được rồi. Mau vào đi thôi, kiển kiển ở trong phòng. Để bà gọt táo cho mấy đứa ăn!”
Hứa Duệ đang chơi game, Ninh Giác Thần dựa vào bên cạnh hắn ngồi xuống, lấy quyển sách luyện tập vật lí ra, kêu một tiếng Duệ ca. Hứa Duệ ừ một cái, hỏi cậu:“Anh cậu ra ngoài hẹn hò?” Ninh Giác Thần gật cầu:“Hình như đi xem phim.” Hứa Duệ không tiếp tục đề tài này, một lát sau màn hình hiện lên GAME OVER, hắn cau mày, phiền não đập con chuột một cái:“Cậu làm đề đi, đừng hỏi tôi.”
Ninh Giác Thần muốn nói phần còn lại sẽ không, tôi cũng sẽ làm xong, mặc dù mới viết được một ít. Nhưng tâm tình Hứa Duệ bây giờ không tốt lắm, biểu tình có chút dữ, cậu không dám nói.
Bà nội nấu món canh cá diếc Hứa Duệ thích nhất, nhiệt tình mời Ninh Giác Thần ở lại cùng ăn cơm tối. Hôm nay dạ dày Ninh Giác Thần không quá thoải mái, do dự muốn tìm một lý do từ chối. Thời điểm lão thái thái bưng bát canh lên trong miệng còn nhắc nhở:“Lam Lam không ăn gừng tỏi, Thần Thần có thể ăn.” Nói xong cho một ít rau thơm vào bát canh, Ninh Giác Thần thấy cảnh này liền không nỡ rời đi.
Sau đó chuyện cậu lo lắng thật sự xảy ra, ăn được một nửa cậu bắt đầu muốn ói, buông chén xuống nói muốn đi nhà về sinh, sau đó ngồi ở bên cạnh bồn cầu ói thật lâu. Lâu đến Hứa Duệ cũng tới gõ cửa, hỏi cậu thế nào. Ninh Giác Thần thu dọn sạch sẽ uế vật trên đất, dùng nước lạnh lau lau mặt, mở cửa như không có chuyện gì xảy ra:“Không có chuyện gì, tôi đi vệ sinh.”
Hứa Duệ cúi cầu nhìn chằm chằm cậu:“Tôi cũng nghe thấy tiếng cậu ói bên trong.” Trên mặt Ninh Giác Thần một chút huyết sắc cũng không có, trên cằm còn có giọt nước:“Tôi...bị hóc xương cá.” Hứa Duệ hơi nhíu mi:“Đừng gạt tôi, đây không phải là lần đầu tiên, có một lần trong tiết thể dục cậu cũng ói có phải hay không?”
Ninh Giác Thần cắn môi không lên tiếng đáp lại, mỗi lần Hứa Duệ cau mày nghiêm túc nói chuyện đặc biệt dữ tợn, cậu có chút sợ. Hứa Duệ nhìn cầu vùi đầu im lặng trong lòng một trận phiền não không nói ra được, thô lỗ đưa tay bắt lấy cái tay trong áo cậu lôi cậu ra ngoài:“Cậu mặc áo khoác vào, cùng tôi đến bệnh viện.”
Ninh Giác Thần cho là bọn họ đạp xe đi, nhưng Hứa Duệ vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng ra đầu hẻm, cũng không quay đầu lại nhìn cậu. Ninh Giác Thần lấy tay ấn dạ dày vội vã theo sao, lấy lòng nhỏ giọng gọi hắn:“Duệ ca.” Hứa Duệ không đi chậm lại cũng không trả lời cậu. Ninh Giác Thần đánh bạo kéo tay áo hắn:“Duệ ca, anh chậm một chút, tôi...đau dạ dày.” Hứa Duệ bị tay cậu nắm cảm giác được một tầng mồ hôi lạnh:“Bây giờ mới biết kêu đau, sớm đi làm gì.”
- Nhưng mà trước đây tôi không biết đau là có thể nói cho người khác biết.
Ninh Giác Thần giật giật đầu ngón tay, bắt được tay Hứa Duệ, lên xe taxi cũng mặt dày không buông. Bọn họ ngồi ở đằng sau, Ninh Giác Thần biết điều dựa vào bên cạnh Hứa Duệ. Thật ra lúc ban đầu cũng không đau như vậy, nhưng khi Hứa Duệ hỏi thì cậu nói dối là rất đau, như vậy Hứa Duệ sẽ không rút tay ra.
Đi bệnh viện bác sĩ bảo phải làm nội soi dạ dày, Ninh Giác Thần vặn ngón tay hỏi có thể không làm hay không. Hứa Duệ đứng phía sau cậu đập một cái lên ót mắng:“Cậu đừng hòng mơ tưởng.” Ninh Giác Thần vừa mới vênh váo đi một đoạn đường, lại quay đầu hỏi hắn:“Anh đi với tôi sao?” Đây là lần đầu tiên cậu yêu cầu Hứa Duệ, Hứa Duệ gật đầu:“ Được, một mình cậu chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi.” Bọn họ hẹn trước ngày thứ bảy sẽ kiểm tra.
Sáng sớm ngày đó Hứa Duệ đến trước nhà chờ Ninh Giác Thần, Ninh Giác Thần mặc một cây màu đen, đến mũ cũng màu đen, khiến cả người trông gầy hơn. Cậu banh mặt chào hỏi Hứa Duệ, khẩn trương đến khóe miệng cũng trở nên cứng ngắc.
Hứa Duệ nhìn cậu như vậy có chút buồn cười, thật vất cả dừng lại:“Sợ đến thế sao?” Ninh Giác Thần không chịu thừa nhận:“Không phải, là tôi đói bụng.” Hứa Duệ chờ cậu ngồi vững rồi đạp ra ngoài:“Được, là cậu đói bụng. Tôi cũng chưa ăn điểm tâm, chờ cậu chuẩn bị xong thì đi ăn.”
Từ lúc vào cửa Ninh Giác Thần bắt đầu không ngừng run rẩy, Hứa Duệ bị cậu như vậy cũng có chút khẩn trường, nửa bước không rời bồi cậu đi lấy máu, đi tiêm thuốc tê. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại nuốt hết chất lỏng trong chai thủy tinh nhỏ, Hứa Duệ hỏi cậu thấy sao. Ninh Giác Thần suy nghĩ:“Có chút đắng, không cảm giác được đầu lưỡi.” Một lát sau còn nói:“ Tôi hình như bị đầu lưỡi nghẹn chết...” Hứa Duệ nghe cậu hình dùng không nhịn được bật cười, Ninh Giác Thần đáng thương hung hăng trợn mắt nhìn mắt một cái liền bị y tá gọi vào nội soi dạ dày.
Sau khi nằm xuống làm công tác chuẩn bị, bác sĩ cầm một ống màu đen lớn bằng một ngón tay cho vào trong miêng. Ninh Giác Thần dùng sức nắm tay, bởi vì dị vật mãnh liệt chen vào bắt đầu có cảm giác khó chịu buồn nôn, cổ họng không tự chủ được nuốt một cái cọ vào cái ống.
Cậu có thể nghe được y tá bảo cậu hô hấp hô hấp, nhưng thân thể không làm được, nôn ọe dần dần biến thành ngạt thở, không có một tia không khí đi vào. Cậu thống khổ co quắp một cái, một trận hoa mắt trước mắt, đầy màu sắc rực rỡ.
- Cậu nhớ lại mùi rượu và mùi khói trên người ba cậu luôn làm cậu nôn mửa, nhớ lại ngày đó bát cháo nóng tạt lên cánh tay cậu trong nháy mắt, nhớ lại ba cậu dùng một tay dễ dàng bóp cổ cậu. Cái ống màu đen kia đảo tới đảo lui trong dạ dày cậu, một chút cậu cũng không biết, chẳng qua là cậu sắp bị cái cảm giác hít thở không thông này đánh tan.
Thật ra thì toàn bộ quá trình rất ngắn, không quá mấy phút. Cuối cùng ống cũng được rút ra, Ninh Giác Thần gấp rút mở to miệng thở dốc, chật vật ngồi dậy lau sạch nước mắt cùng nước bọt trên mặt.
Lúc đẩy cửa đi ra Hứa Duệ vẫn đứng ở cửa chờ cậu. Trong nháy mắt Ninh Giác Thần nhìn thấy hắn, lỗ mũi liền chua. Cậu nghĩ, từ trước tới giờ, sự ngột ngạt trong cuộc đời, chính là Hứa Duệ để cho hết thảy không giống nhau (đoạn này mình cũng không biết edit sao nữa, nguyên văn: Hắn nghĩ, từ quá khứ đến bây giờ, tại hắn toàn bộ cùng nghẹt thở không khác trong cuộc đời, chính là Hứa Duệ nhượng tất cả không giống nhau a) Ninh Giác Thần đi về phía Hứa Duệ, cổ họng còn đau như thiêu như đốt, vang dội mà gọi tên hắn:“Duệ ca!”
Ninh Giác Thần không biết Hứa Duệ đối với Lục Giác Lam như thế nào. Có thể Hứa Duệ hết sức tốt, chín phần mười đều dành cho Lục Giác Lam, chỉ có một phần mười là dành cho cậu. Nhưng mà Ninh Giác Thần mong muốn, chỉ muốn ít như vậy, một phần một trăm là đủ rôi. – Hứa Duệ cho cậu gấp mười lần.