Chương 11. Tôi không phải tôi không có
Bắt đầu từ ngày ăn sủi cảo kia, quan hệ giữa Ninh Giác Thần và Hứa Duệ khó hiểu mà thân cận hơn. Ninh Giác Thần có thể cảm giác được Lục Giác Lam không thích cậu đi quá gần Hứa Duệ, cậu không dám đi qua khi bọn họ ở cùng nhau. Cho nên khi có Lục Giác Lam, Ninh Giác Thần vẫn giống như trước kia hết sức làm giảm độ tồn tại của bản thân.
Sau đó tan học hai người có thể như thường đụng mặt nhau. Ninh Giác Thần bị Lục Giác Lam hạ lệnh bắt buộc không được về nhà sớm, Hứa Duệ bị Lục Giác Lam trọng sắc mà bỏ rơi, theo một ý nghĩa nào đó hai người bọn họ ngược lại là đồng bệnh tương liên.
Ngày đó tan học Hứa Duệ hẹn học sinh lớp mười hai đấu một trận bóng rổ, ra cổng trường đã là bảy giờ. Từ khi vào đông, trời tối càng ngày càng sớm, năm giờ rưỡi tan học trời đã hơi tối, giờ này đã sớm tối tăm. Bách Nhạc Hạng là một phố cũ, cách thật xa mới có một cái đèn đường, liếc mắt nhìn vào tối thui có chút dọa người.
Hứa Duệ theo thói quen đạp xe nhanh, không thấy rõ đường phía trước, suýt chút nữa va vào thứ gì đen thùi lùi trên mặt đất. Hắn phanh xe gấp một cái dừng lại, dựa vào đèn đường nhìn thấy một người mặc đồng phục học sinh ngồi xổm ở trước mắt – vừa khéo, là Ninh Giác Thần.
Ninh Giác Thần không có quần áo dày, ở trường mặc mấy áo lông mỏng bên trong, một tầng bao một tầng như măng, ngồi chổm hổm xuống, đồng phục học sinh liền kéo dài qua mông, cả người đeo cặp sách rúc ở đây, giống như một quả cầu.
Hứa Duệ xuống xe bấm chuông gọi: “Làm gì vậy chứ?” Ninh Giác Thần bị hắn dọa sợ run run, nghiêng đầu qua nhìn hắn, ánh mắt sáng trong suốt trong bóng tối:“Chờ anh tôi về nhà.” Hứa Duệ đá văng ra giá chống xe, thả xe đạp ở ven tường xong:“Tôi biết, tôi nói cậu ngồi xổm ở đây làm gì?”
Ninh Giác Thần chỉ chỉ con mèo đen trước mặt:“Phía dưới có một con mèo.” “Mèo?” Hứa Duệ đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu, cúi đầu khom người nhìn bên trong xem “Không có.” Ninh Giác Thần quỳ một đầu gối xuống dưới đất nhìn xung quanh bên trong:“ Có, tôi thấy nó đi vào.”
Hứa Duệ nắm mảnh vải đồng phục lỏng lẻo ở thắt lưng kéo cậu lên:“ Đừng nằm trên đất, có lạnh hay không.” “Tôi thật sự nhìn thấy nó đi vào!” Giọng nói Ninh Giác Thần có chút sốt ruột, giống như sợ Hứa Duệ không tin mình. Hứa Duệ lấy cái xúc xích được bọc trong giấy mua ở quầy bán đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra đưa cho cậu:“Này.”
Hai người lại chen chúc chung một chỗ ngồi chổm hổm xuống, muốn dùng thức ăn dẫn con mèo ra. Ninh Giác Thần lột giấy bọc, tay nâng đến đau. Hứa Duệ chờ đến buồn ngủ, mệt mỏi ngáp một cái:“Tôi thấy cậu vẫn là ăn đi.” Trong đầu nghĩ dù sao đều là cho mèo ăn, không khác nhau.
Ninh Giác Thần lôi ống tay áo không cho hắn đứng lên:“Duệ ca, anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?” “Không có.” “Có, anh nghe cẩn thận một chút, tiếng rất nhỏ.” “Không nghe được...” “Hừ, anh căn bản là không có nghe!” “...” Hứa Duệ bị cậu làm ngạc nhiên, đứa bé này càng ngày càng có bản lãnh, cũng học được oán giận người khác.
Hai người bọn họ ngồi xổm ở nơi đó đến hai chân đều tê dại, dưới đáy rốt cục có một móng vuốt đen thò ra, sau đó là một cái đầu xù lông. Hứa Duệ đưa tay bế nó lên thả tới phía đất trống bên cạnh. Dưới ánh đèn lờ mờ nhìn kỹ, chính là con mèo què chân kia, lớn hơn nhiều so với trước đấy mà nhìn vẫn một bộ dạng đáng thương gầy trơ cả xương.
Ninh Giác Thần chia xúc xích thành một miếng nhỏ cho mèo ăn:“Chân nó bị thương.” “Trước đây đã bị như vậy.” “A, anh đã từng gặp qua nó?” “Nó từ thùng rác đầu hẻm chuyển tới.” Hứa Duệ bóp lỗ tai con mèo, lòng nói tôi không chỉ từng thấy, tôi còn nhiều lần so sánh cậu với nó đây. – như thế vừa nhìn một người một mèo tụ lại cùng nhau thực sự là vô cùng hài hòa.
Ninh Giác Thần ôm đầu gối, cúi nhìn chằm chằm vào sau gáy con mèo:“ Không trách gầy như vậy.” “Thật ra thì bọn chúng cũng có mập, nó không phải gãy chân mà, bất quá bị con mèo khác cướp mất, cho nên không có đồ ăn ăn.” Lúc nói chuyện Hứa Duệ rất ôn nhu, Ninh Giác Thần không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn.
Hứa Duệ rũ thấp ánh mắt, lông mi vừa dày lại rậm, ngược sáng nhìn sáng như là lông xù màu vàng. Ninh Giác Thần nghĩ đến lúc trước xem《 Tuyết quốc 》thích nhất hai câu: “ Nữ tử như là nửa mở tròng mắt đen. Nhưng là, để sát vào vừa nhìn, nguyên lai kia là lông mi của nàng.”, “Nàng khép lại lông mi dày đặc kia, thoạt nhìn hình như là mở nửa trong mắt đen.” * (chỗ này liên quan đến tác phẩm văn học mình không biết edit nên để nguyên)
Đây là miêu tả con gái, lần đầu tiên Ninh Giác Thần nhìn thấy liền nghĩ ngay đến Hứa Duệ. Hứa Duệ nói chung là thích đùa giỡn nói cậu giống con gái, thật ra thì Ninh Giác Thần cảm thấy Hứa Duệ mới dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt kia. Cậu chép lại hai câu văn kia vào quyển sổ nhật kí, trong đầu đều là đuôi lông mày khóe mắt của Hứa Duệ.
“Phát ngốc cái gì đây!” Hứa Duệ chọc cùi chỏ vào Ninh Giác Thần, lôi cậu từ trong suy nghĩ bậy bạ kéo ra ngoài. Ngón tay Ninh Giác Thần nhẹ nhàng sờ sống lưng con mèo nhỏ:“Nó làm thế nào bây giờ?” “Cậu có thể đem nó về nhà?” Ninh Giác Thần dừng một chút, lắc đầu.
“Vậy khi nào thấy nó thì cho nó ăn, cậu lại không thể giúp nó đánh nhau giúp nó cướp đồ ăn, mỗi người có một mệnh, mèo cũng thế, cũng có mệnh.” Ninh Giác Thần không lên tiếng, mèo nhỏ rất nhanh ăn xong xúc xích, luẩn quẩn bên chân Ninh Giác Thần một vòng rồi khập khễnh chạy xa.
Hứa Duệ nhìn biểu tình buồn bã thất vọng trên mặt Ninh Giác thần, trong nháy mắt não bổ ra con mèo nhỏ què chân ngồi trên nắp thùng rác bụng đói ục ục run lẩy bẩy trong gió, câu nói vừa nãy kia cũng tốt, giống như mơ hồ thay đổi mùi vị.
Đều nói người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hứa Duệ sợ Ninh Giác Thần sẽ tự mình thay vào, vì vậy cứng rắn vòng vo chuyển đề tài: “Đúng rồi, cậu giúp tôi một chuyện đi.” Ninh Giác Thần ngẩng đầu lên nhìn Hứa Duệ, cậu không nghĩ ra Hứa Duệ có thể có việc gì là cần cậu giúp.
Ninh Giác Thần nghe Hứa Duệ nói xong mặt mũi trắng bệch:“Không muốn, tôi không đi.” “Sợ cái gì? Trưa mai tôi gọi Giác Lam đi ăn cơm trưa, sau đó cậu liền đi tìm chìa khóa xe của cậu ta.”
“Tôi không dám trộm chìa khóa của anh ấy.” “Cái gì gọi là trộm chứ? Cậu ta coi xe như bảo bối, tôi nói nhiều lần đi lắp phanh đi cậu ta cũng không nghe. Cậu xem xe hắn bây giờ không phải là rất nguy hiểm sao!” Ninh Giác Thần lại bắt đầu cúi thấp đầu vặn vạt áo, Hứa Duệ cong ngón tay búng trán cậu một cái: “Hỏi cậu lời nói đâu!” “...Ừm” “Chúng ta không phải muốn tốt cho cậu ta sao?” “Đúng vậy.” “Vậy cậu còn không đi?” “...Không đi” “Ài, Thần Thần a..”
“Hai người làm gì vậy, tối lửa tắt đèn ở chỗ này?” Nhắc tào tháo tào tháo đến, Lục Giác Lam đạp chiếc xe không phanh bay một cái dừng trước mặt bọn họ. Ninh Giác Thần cơ hồ là một giây từ tại chỗ nảy lên, ngượng ngùng kêu một tiếng:“Ca, anh đã trở lại.” “Cho cậu mỗi ngày nói chuyện tình cảm với em gái, sao lại không cho chúng tôi đàm luận.” Hứa Duệ đi đến, tai tay đút trong túi.
Lục Giác Lam cau mày lườm hắn một cái:“Cậu có bệnh à, hai người là con trai thì đàm luận cái rắm.” Hứa Duệ nắm cổ tay dưới bộ đồng phục kéo Ninh Giác Thần khép lại phía dưới khuỷu tay:“ Hai người là con trai sao lại không thể nói chuyện tình cảm? Đúng không Thần Thần?” Ninh Giác Thần bị lời nói của hắn dọa sợ mặt mũi trắng bệch, cứng ngắc đẩy cánh tay Hứa Duệ ra, thế nhưng Hứa Duệ lại khóa chặt cậu không chịu buông.
Lục Giác Lam nhìn hai người bọn họ, ánh mắt càng ngày càng lạnh, mắng một câu bệnh thần kinh, sau đó đạp bàn đạp xoay người đi. Ninh Giác Thần tránh ra Hứa Duệ, có chút tức giận:“Tôi trở về.” Hứa Duệ nhìn cậu một đường chạy chậm đuổi theo Lục Giác Lam, không sợ chết gào về phía bọn họ:“Thần Thần, đừng quên ước định ngày mai của chúng ta!” Ninh Giác Thần vừa chạy vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt u oán làm Hứa Duệ sướng đến chết rồi.
Hắn thấy bóng lưng hai huynh đệ tan hòa vào trong bóng tối, so với lúc vừa tới thì Ninh Giác Thần đã cao lớn hơn nhiều. Trước đây cậu và Lục Giác Lam như một bộ búp bê Nga một con bé nhất một con to nhất, bây giờ thì biến thành hai con ở giữa.
Giữa trưa ngày thứ hai Hứa Duệ còn thật sự gọi Lục Giác Lam đi ra ngoài ăn hamburber, trước khi đi còn thuận tay sờ soạng gáy Ninh Giác Thần:“Ngoan, nghe lời.” Ninh Giác Thần cảm giác là lạ, giống với động tác vuốt mèo ngày hôm qua của Hứa Duệ, có phải Hứa Duệ coi cậu là mèo hoang?
Ninh Giác Thần ngồi tại chỗ ngẩn người, nội tâm thiên nhân giao chiến, chờ mọi người trong phòng học đều đi hết, cậu móc một đồng xu từ trong túi tiền. Nếu là hoa liền đi lấy chìa khóa, nếu là số thì không quản đi ăn cơm. Cậu tung đồng xu lên rồi bắt lấy, mở tay ra: Mặt hoa ở trên.
Ninh Giác Thần biết Lục Giác Lam có thói quen để chìa khóa đặt ở túi ngoài cùng trên cặp sách. Cậu như mèo dò ngón tay lấy chìa khóa ra, khẩn trương đế cả người phát run.
Bởi vì lấy chìa khóa mất chút thời gian, lúc đến phòng ăn thì thức ăn cùng không còn gì. Dì lấy cơm ở cửa đã sớm biết cậu, dù sao mỗi ngày có một đứa nhỏ ngoan ngoãn đến đây ăn sáu lạng cơm và vân vân vẫn khiến người khắc sâu ấn tượng.
Dì dùng muỗng lớn đem cơm ấn xuống chắc chắn, phía trên lại cho nhiều thêm:“Ăn nhiều một chút, ngày mai nhớ đến sớm, đến chậm món ăn mặn đều không có.” Ninh Giác Thần soát xong thẻ hai tay nhận lấy đĩa thức ăn, xấu hổ nói cảm ơn, dì bán cơm vui vẻ cười.
Cậu tìm một góc không có người ngồi xuống, chột dạ dùng đũa đâm lá bắp cải mềm oặt trong đĩa, xoắn xuýt không biết có nên thừa dịp chưa bị phát hiện nhanh chóng trở về phòng học trả chiếc chìa khóa về. Chiếc chìa khóa trong túi như quả bom hẹn giờ, Ninh Giác Thần nhìn đồng hồ trên tường như đang đếm ngược sinh mạng cậu.
Lúc cậu còn đang buồn bực nhét cơm vào miêng, điện thoại di động vang lên, màn hình hiện hai chữ: Duệ ca. Ninh Giác Thần nhận, đồ ăn trong miệng chưa nuốt xuống, hàm hàm hồ hồ uy một tiếng.
Đầu bên kia truyền đến tiếng Hứa Duệ trong gió vù vù:“Đã lấy được chưa?” Ninh Giác Thần không lên tiếng, Hứa Duệ lại hỏi một lần:“Lấy được chìa khóa chưa?” Ninh Giác Thần khẩn trương đến đôi môi phát khô:“Không.. Không có.” “Vậy bây giờ cậu đi lấy? Anh của cậu đi mua đồ uống, tôi đi xem một chút, chúng tôi mười phút sau mới về trường học.” “Không đi.” “Nghe lời, lát nữa tôi chờ cậu ở nhà xe.”
Hứa Duệ nói xong cũng cúp, căn bản không cho Ninh Giác Thần cự tuyệt. Ninh Giác Thần nắm điện thoại di dộng, trong đĩa còn dư lại mấy thìa cơm đã lạnh.
Cuối cùng cậu cũng vẫn đến nhà xe, xa xa nhìn thấy Hứa Duệ đang nhấc chân giẫm lá cây răng rắc bên cạnh cây ngô đồng. Ninh Giác Thần bước nhanh đi tới, móc ra quả bom nhét vào trong tay hắn:“Chìa khóa đây, của anh.” Đưa xong xoay người rời đi. Hứa Duệ bước theo sau, tóm lấy cổ cậu:“Cậu đi chậm thật, lạnh chết tôi rồi! Cho tôi chút ấm.”
Ninh Giác Thần sợ đến co rụt lại, nốt ruồi nhỏ trên gáy bị ngón tay lạnh lẽo của Hứa Duệ chọc, nơi Hứa Duệ vừa chạm qua nhanh chóng đỏ lên. Cậu như con thỏ hoảng sở ôm cái cổ vọt ra, vừa tức vừa gấp mà trừng Hứa Duệ:“Đừng đụng tôi...”
Hứa Duệ cười hì hì đi theo cậu về phía trước một bước:“Không đụng cậu, mang cậu ra ngoài chơi có được hay không.” “Tôi phải đi về làm bài tập.” “Đưa cậu đến nhà sách Tân Hoa trong thành phố!” “...” “Có đi hay không?” “...Có”
Hứa Duệ hỏi Ninh Giác Thần có biết đi xe hay không, Ninh Giác Thần gật đầu một cái. Thật ra hồi lớp chín cậu đã lái qua xe mô tơ. Trước đây trong nhà có chiếc mô tơ cũ, giờ cơm tối cậu đều giúp cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu giao đồ uống cùng thức ăn ra ngoài, bình thường cũng hỗ trợ đưa nước uống cùng bình xếp than khí ở cửa ngõ.
Đường trong ngõ tương đối hẹp, lúc đó năm thứ ba không có xe điện đi vào, cậu dùng xe gắn máy vận chuyển với người dân nhà giữa, một chuyến được một khối tiền. Vốn là muốn khiêng lên lầu mang vào trong nhà, người ta nhìn cậu vừa gầy vừa nhỏ như vậy không đành lòng, có lúc tự mình xuống lầu lấy. Hứa Duệ để Ninh Giác Thần đạp xe của hắn, còn mình khom lưng mở khóa xe Lục Giác Lam đẩy ra.
Hứa Duệ không yên tâm với mấy cửa hàng sửa xe ven đường, cố ý đi tìm cửa hàng chuyên kinh doanh trong thành phố, giao xe cho lão bản sau đó nói được là làm được đưa Ninh Giác Thần đến nhà sách Tân Hoa. Ninh Giác Thần thật vui vẻ, một mặt mới mẻ mà từ giá sách bên này đi tới giá sách bên kia, đôi mắt đều sáng lên.
Hứa Duệ đến hàng manga chọn một bộ mới, cho Ninh Giác Thần cầm một quyển《Tuyết quốc 》, hắn không có tế bào văn học, đi một vòng ở giá sách văn học không biết mua quyển nào, liền nhớ tới lần trước Ninh Giác Thần đã xem quyển này.
Ninh Giác Thần không nói cho Hứa Duệ cậu đã có một quyển giống vậy, chỉ dùng bớt tiền ăn cơm mua ở tiệm sách trước trường học. Cậu rất quý trọng mà sờ sờ mặt bìa hình núi tuyết màu lam nhạt, ôm sách vào trong ngực. Đây là lần đầu tiên Hứa Duệ tặng đồ cho cậu.
Hai người trở về lấy xe, thử phanh xe một chút, Hứa Duệ tỏ ra hài lòng, trong lòng Ninh Giác Thần vẫn rụt rè. Là một người chỉ không cần mù cũng có thể nhìn ra Lục Giác Lam coi chiếc xe mới này của y như bảo bối, bây giờ hai người bọn họ tự tiện đem xe y đi sửa, mặc dù trong lòng là tốt bụng, nhưng chắc chắn Lục Giác Lam sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Dọc đường đi Ninh Giác Thần càng nghĩ càng sợ, hoảng hoảng hốt hốt suýt chút nữa đâm vào cây. Hứa Duệ nhanh nhẹn bóp phanh một cái dừng lại chờ cậu:“Nghĩ gì vậy?” Ninh Giác Thần lắc đầu, đạp xe xiên vẹo theo sau. Vào cổng trường chuông vừa vặn kêu, hai người khóa kĩ xe đi về phòng học. Đến lầu hai Hứa Duệ đột nhiên dừng lại, sờ sờ túi đồng phục:“Chết mẹ, chìa khóa bị rơi rồi?”
Ninh Giác Thần đi sau hắn ba bước, cúi đầu xuống vừa vặn nhìn thấy chùm chìa khóa rơi xuống bên chân hắn. Cậu cúi người xuống nhặt lên, còn chưa kịp nói chuyện, âm thanh Lục Giác Lam đột nhiên vang lên từ phía sau:“Hai người đang làm gì?” Trong nháy mắt Ninh Giác Thần đông cứng tại chỗ, Lục Giác Lam ôm một tập sách luyện tập vòng qua cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm chùm chìa khóa trong tay cậu.
Sau đó Hứa Duệ giải thích với Lục Giác Lam như thế nào Ninh Giác Thần không biết, cậu đột nhiên không nghe được cũng không nói ra lời, chỉ là không cách nào khống chế được thân thể phát run, giống như bị ánh mắt khinh miệt của Lục Giác Lam đóng đinh trên cột mà sỉ nhục.
- Cậu sai lầm, cậu làm chuyện này là sai lầm, cậu người này, từ đầu tới cuối, chính là một sai lầm.
Sau đó tan học Lục Giác Lam cũng không nói với bọn họ liền đi, Ninh Giác Thần không biết Lục Giác Lam có trở về nói chuyện này cho Trần Ngọc Hồng hay là Lục Thành Hùng hay không, cậu rất sợ, sợ đến đau dạ dày, sợ đến run chân, sợ đến sức lực để đứng lên cũng không có.
Hứa Duệ ở phía sau đâm cậu mấy lần cậu đều không phản ứng, vì vậy vòng tới phía trước bàn Lục Giác Lam chống cằm nhìn cậu, sau đó hắn phát hiện Ninh Giác Thần thật giống..đang khóc? Hứa Duệ hoảng rồi:“Không phải, cậu khóc cái gì? Không có chuyện gì, anh của cậu tan học đi ra ngoài đạp xe một vòng cảm thụ một chút cũng biết cảm kích chúng ta. Đừng sợ, Duệ ca sẽ bảo vệ cậu!”
Ninh Giác Thần biết Hứa Duệ sẽ không hiểu, người có thể hiểu tình cảnh của cậu, không có ai.
Hứa Duệ rốt cuộc không đợi đến Lục Giác Lam “cảm kích”, bởi vì tối ngày hôm ấy xảy ra chuyện.
Hơn tám giờ Hứa Duệ nhận điện thoại của Ninh Giác Thần, nói Lục Giác Lam đạp xe lên trên sườn núi lúc xuống chân bị thương, phải khâu mấy mũi. Hứa Duệ bị dọa bối rối một lúc, kịp phản ứng nhớ tới lúc trước mình cũng từng trải qua, còn thêm một câu:“Đừng sợ, đã nói Duệ ca sẽ bảo vệ cậu.” Ninh Giác Thần ừ một tiếng rất nhẹ.
Hứa Duệ đạp xe đạp như lái máy bay, liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, chạy tới bệnh viện chỉ mất mấy phút. Hắn theo như Ninh Giác Thần nói trong điện thoại đi tìm tầng lầu, vừa ra thang máy liền nhìn thấy Ninh Giác Thần vùi đầu ngồi xổm ở chỗ rẽ, giống như lần đó ngồi tìm mèo vậy, co thành một quả cầu.
Hứa Duệ đi tới phía đối diện cúi người xuống, nhéo một cái sau gáy cậu, sờ lên thật lạnh: “Thần Thần?” Ninh Giác Thần trong lòng bàn tay hắn run một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt trống rỗng không có hồn. Hứa Duệ bị ánh mắt này đâm vào đáy lòng:“Cậu đừng...”
Lời còn chưa nói hết, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc ở ngã rẽ bên kia, lần Trần Ngọc Hồng và Lục Thành Hùng, bọn họ cãi nhau?
Nói cãi nhau không bằng nói là Lục Thành Hùng một bên phát tiết và trách mắng, xen lẫn là tiếng Trần Ngọc Hồng giải thích nhỏ đến mức không thể nghe thấy, tiếng phản bác cùng tiếng khóc đè nén.
“Tôi đã sớm nói con trai cô không đơn giản? Cô còn không tin!”
“Hắn vẫn là trẻ con..”
“Cô còn không thấy sao? Trước đây đều là giả bộ, hiện tại không giả bộ được, lộ ra cái đuôi hồ ly!”
“Đừng có nói nhảm!”
“Cô quên mất hàng xóm kia lén lút nói như thế nào? Nói tiểu hài tử này bên ngoài nhìn rất ngoan, trong lòng không biết có bao nhiêu tàn nhẫn đây! Hai lần cho người mở ra gáo (chỗ này mình không biết)! Đây là muốn giết người sao? Hắn lúc ấy mới mấy tuổi chứ? Cô thật sự cho là hắn là thứ tốt đẹp sao?”
“Lục Thành Hùng!”
“Trần Ngọc Hồng! Nhiều năm như vậy xưa nay cô chưa từng nói với tôi bên ngoài còn có một đứa con trai, tôi là thật tâm thật ý coi Lam Lam như con ruột mình mà nuôi. Tự cô nói xem tôi có bạc đã mẹ con cô một chút nào không? Không biết từ nơi nào nhảy ra một đứa con trai, làm nhà chúng ta loạn lên chưa tính, bây giờ còn giở trò làm Lam Lam phải vào viện! Cô bảo tôi phải nghĩ như thế nào? Hả?!”
Âm thanh Lục Thành Hùng chất vấn ẩn giấu mười phần tức giận, thật là điếc tai nhức óc, Ninh Giác Thần sợ đến nước mắt phạch một cái rơi xuống. Cậu không dám phát ra âm thanh, gắt gao căn môi dưới, lập tức hiện ra vết máu, nếm được mùi vị rỉ sắt.
Ninh Giác Thần cảm thấy thật xấu hổ chật vật, cậu hi vọng Hứa Duệ không nghe thấy, hi vọng Hứa Duệ không ở đây.
Hứa Duệ từ nghi hoặc đến kinh ngạc lại tới phẫn uất, bàn tay vốn đang để trên cổ tay Ninh Giác Thần không tự chủ được nắm chặt, đau đến Ninh Giác Thần tê tê hít khí.
Lúc thu tay về Hứa Duệ không cẩn thận mò tới trên mặt lập tức cảm thấy nước mắt ẩm ướt nóng bỏng, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể hốt hoảng lấy ống tay áo mình lau nước mắt cho Ninh Giác Thần, cọ đến đỏ hết mặt cậu:“Cậu đừng khóc a.”
Hứa Duệ đứng lên vòng qua ngã rẽ đi tới, Trần Ngọc Hồng và Lục Thành Hùng đang nói chuyện ngừng lại, hai người đều lộ vẻ lúng túng. Trần Ngọc Hồng miễn cưỡng cười cười:“Tiểu Duệ con làm sao...”
Hứa Duệ nhíu mày, cắt đứt lời của nàng:“Thúc thúc dì ạ, chuyện này căn bản không liên quan đến Thần Thần, là con tự ý lắp một cái phanh xe cho Giác Lam. Gắn xong con cũng đã thử qua, lúc ấy khẳng định là không có vấn đề gì. Hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, dù như thế nào thì trách nhiệm là do con, con khẳng định sẽ cho hai người một câu trả lời. Mà chuyện này một sợi lông cũng không liên quan đến Ninh Giác Thần, mọi người đừng nghĩ oan cho cậu ấy.”
Sắc mặt Lục Thành Hùng hết sức khó coi, Trần Ngọc Hồng che mặt ngã ngồi trên ghế.
Hứa Duệ nói xong cũng quay người đi nhanh, hắn giống như nhổ cú cà rốt mà kéo Ninh Giác Thần từ dưới đất lên xách lại cái cổ:“Đi, Duệ ca mời cậu ăn cơm.” Ninh Giác Thần thật sự chưa có ăn cơm tối, dạ dày đau nhức dù sao cũng quen rồi, hai người bọn họ đến tiệm ăn nhanh cạnh bệnh viện ăn.
Hứa Duệ như vuốt mèo mà vò tóc cậu:“Còn khóc, ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy.” Ninh Giác Thần khịt khịt mũi:“Tôi không muốn giết người.” Hứa Duệ phốc một cái bật cười:“Cậu á? Cậu ngay cả gà cũng không dám giết đi, còn muốn giết người.”
“Đêm hôm đó tôi ở nhà đun lại đồ ăn thừa mấy hôm trước, mới vừa ăn xong thì ba tôi đột nhiên trở về, bảo tôi nấu cơm cho ông. Tôi nói nhà không có thức ăn, ông ấy liền tức giận, hất cái nồi, tay tôi bị như vậy chính là từ lần đó.” Ninh Giác Thần cúi đầu nhìn chằm chằm chén hoành thánh “ Ông ấy bóp cổ đánh tôi, cứ như vậy một lúc tôi thật sự cảm thấy muốn chết đi. Sau đó ở trên bàn quờ quạng bắt được một đồ vật ném ra ngoài cửa sổ, kính cửa sổ nát toàn bộ, sau đó tôi mới biết là tôi ném bình rượu, đập phải người...Tôi không phải cố ý.”
Hứa Duệ mặc dù cũng suy đoán được một ít cuộc sống trước đây của Ninh Giác Thần, thế nhưng nghe ngữ khí cậu lãnh đạm nói ra, trong lòng Hứa Duệ đột nhiên lại kinh sợ vừa chua xót vừa đau lòng.
Hắn muốn loại tâm tình này không phải xuất phát từ đồng tình cùng thương hại, bởi vì lúc hắn đụng phải con mèo nhỏ chân què kia chẳng qua là thỉnh thoảng đút cho nó ít đồ ăn, chưa từng nghĩ sẽ mang nó về nhà, - có thể là trong nháy mắt vừa rồi, mình rõ ràng là muốn bảo vệ Ninh Giác Thần thật tốt, không bao giờ để cho cậu khóc.
“Còn có một lần là bởi vì”, ánh mắt Ninh Giác Thần rất đỏ, bên trong đều là tia máu, biểu tình có chút mờ mịt, nói chuyện cũng bắt đầu không rõ ràng “Bởi vì ngày đó...Người kia đột nhiên...Tôi không biết..” Hứa Duệ cố gắng hết sức ôn nhu nhẹ giọng cắt đứt cậu:“Tốt lắm, đừng suy nghĩ, nhanh ăn đi, hoành thánh sắp nguội rồi.”
Hắn nhét cái thìa vào trong tay Ninh Giác Thần, Ninh Giác Thần ngơ ngác không cầm được, cái thìa rơi vào trong chén, Hứa Duệ dùng đũa vớt nó ra, rút khăn giấy lau sạch, sau đó năm lấy tay Ninh Giác Thần cầm lại:“Nghe lời.”
Ninh Giác Thần uống một thìa canh, trịnh trọng nói:“Cảm ơn Duệ ca.” Hứa Duệ đột nhiên có chút ngượng ngùng, sờ mũi một cái mở ra một cái mặt khác:“Há, cái kia, cậu mau ăn đi.”
Ninh Giác Thần không nghe hắn, cố ý hít mũi ăn rất chậm, cậu muốn ở cùng Hứa Duệ lâu một chút, lâu hơn một chút.
Chờ cậu ăn xong rồi, Hứa Duệ mới nhớ mình không mang túi:“Tôi hình như để quên cặp sách ở trên ghế chỗ thang máy rồi. Tôi quay lại lấy một lúc, cậu ở đây chờ tôi, xong tôi chở cậu về?”
Ninh Giác Thần gật đầu, Hứa Duệ cảm thấy ánh mắt cậu tròn vo như động vậy:“Phải ăn hết, không cho chừa lại.” Ninh Giác Thần một bên gật đầu, một bên nghiêm chỉnh nhét một miếng hoành thánh vào miệng.
Sau đó Ninh Giác Thần chờ thật lâu Hứa Duệ cũng không trở về. Bởi vì lúc đi trên lầu, hắn vừa vặn đụng phải Lục Giác Lam mới khâu xong đi ra. Hắn cứ như vậy liền quên mất Ninh Giác Thần.
Rất nhiều năm về sau, Hứa Duệ một lần lại một lần tái diễn lại cảnh tượng này. Hắn cho Ninh Giác Thần một tia hi vọng, sau đó quay người bóp nát nó; làm cho cậu có ảo giác mình vô cùng quan trọng, sau đó sẽ làm cho cậu nhận ra rõ ràng người quan trọng là Lục Giác Lam mới phải.
Một giây thiên đường, một giây địa ngục.