Phiên ngoại 1. Cho tôi xin một quả dâu tây
Tiêu Mẫn nghỉ phép xong trở về mang theo bao lớn bao nhỏ đặc sản quê nhà, Bành Thanh Lâm đến trạm xe đón cô, mở miệng liền hỏi đi xem mắt thế nào. Ba mẹ Trung Quốc đều có bệnh chung: Lúc đi học không thể yêu đương, tốt nghiệp xong lại thúc giục kết hôn. Bây giờ không còn phổ biến chơi bài tú lơ khơ, giờ đều dùng WeChat ( không hiểu??). Mẹ Tiêu Mẫn mỗi ngày đúng 8 giờ tối đều bắt cô đi xem đối tượng, một bức ảnh cùng với tóm tắt giới thiệu hơn 300 chữ.
Đã gần cuối năm rôi vẫn cứ cứng rắn bắt cô xin nghỉ trở về một chuyến. Bành Thanh Lâm cảm thấy cô đây là phải về nhà tham gia không nên quấy rầy, trong nháy mắt não bổ ra hình ảnh hơn hai mươi nam nhân khách quý cao gầy mập ốm đứng xếp thành một hàng, quả thực có chút kích thích. Tiêu Mẫn trừng mắt: “Không ra sao, chim lớn cái gì rừng đều có.” Bành Thanh Lâm giúp cô đẩy hành lý, Tiêu Mẫn dõng dạc mà phun tào chính mình mấy ngày nay đều bất ngờ đi xem mắt, hai người càng nói lòng càng căm phẫn sục sôi.
Xong rồi Bành Thanh Lâm hỏi một câu: “Cậu còn thích Hứa ca sao? Tôi bây giờ cảm thấy Hứa ca thật sự rất tốt.” Tiêu Mẫn bị trêu chọc đã quen lười nói lại: “Cậu muốn nói cái gì?” Bành Thanh Lâm lắc đầu một cái: “Tôi muốn nói! Đáng tiếc cho cậu Hứa ca đã có đối tượng. Tôi thấy cậu không có cơ hội, haiz.” Tiêu Mẫn sửng sốt: “Thế nào?” Bành Thanh Lâm cố làm vẻ thâm trầm thở dài: “Cậu a, hay là quá đơn thuần...”
Giữa trưa ngày thứ hai hai người lấy thức ăn bên ngoài, Bành Thanh Lâm kéo Tiêu Mẫn đến gần phòng làm việc của Hứa Duệ: “Mấy ngày nay Hứa ca cũng không ăn bên ngoài cùng chúng ta, có người làm cơm thật tuyệt vời!” Hứa Duệ mở hộp cơm giữ ấm ra, ngẩng đầu lên cười dịu dàng, tim Tiêu Mẫn lại đập rộn lên, gần đây Hứa Duệ cười rất nhiều, cả người khí chất đều nhu hòa hơn.
Bành Thanh Lâm chọc chọc tay Tiêu Mẫn, ý là: Tôi không nói sai chứ, thật “có người”, nàng lập tức tách đôi đũa: “Cho chúng tôi thử chút mùi vị gia đình được không, gần nửa năm nay tôi đã không về nhà!” Tiêu Mẫn mặt đen thui, kéo Bành Thanh Lâm đi không nghĩ tới Hứa Duệ cư nhiên đáp ứng, còn rất hào phóng mà đẩy cơm hộp tới: “Được.”
Trong hộp cơm có hai món mặn một rau, sườn xào chua ngọt, cánh gà, măng trắng xào, trời mùa đông rất lạnh mặc dù được để trong hộp giữ nhiệt vẫn nguội đi chỉ còn chút ấm. Bành Thanh Lâm không khách khí thử mỗi món một miếng, nói sườn xào chua ngọt không ngon không ngọt, nói cánh gà hơi mặn, nói măng hơi dày và nhạt, cuối cùng tổng kết một câu, vẫn là Mẫn Mẫn nấu cơm ngon, Hứa ca anh có cơ hội nhất định phải thử một chút, nếm thử xong làm tiếp cũng không muộn... Nàng còn chưa nói hết liền bị Tiêu Mẫn che miệng kéo đi ra ngoài, Tiêu Mẫn lúng túng nói: “Thật ngại quá Hứa ca, anh đừng để ý, cô ấy nói bậy, ăn rất ngon, anh mau ăn đi chút nữa lại nguội mất.”
Hứa Duệ buồn bực, tệ như vậy sao? Mỗi sáng hắn đều dậy rất sớm chuẩn bị điểm tâm cùng cơm trưa, Ninh Giác Thần tỉnh lại chỉ cần hâm lên là có thể ăn. Sáng sớm hôm nay hắn còn dương dương đắc ý, cảm thấy tài nấu nướng của mình đột nhiên tăng mạnh, càng ngày càng ngon, không nghĩ tới lại bị tiểu cô nương đánh giá thấp như vậy. Hắn gạt hộp cơm sang một bên, vừa gọi điện thoại cho Ninh Giác Thần vừa gọi một phần sủi cảo.
Nửa giờ sau Ninh Giác Thần gọi điện thoại tới: “Tại sao lại gọi đồ bên ngoài? Không phải nhà có cơm sao?” Hứa Duệ buồn bã: “Ăn sủi cảo đi, đừng ăn mấy món kia.” Ninh Giác Thần dừng lại: “Sao thế? Hỏng? Đồ ăn bị hỏng sao?” Hứa Duệ ủ rũ nói: “Không hỏng, chính là ăn không ngon.” Ninh Giác Thần ngẩn ra: “A? Tôi ăn rồi, rất ngon...”
“Sườn xào chua ngọt có phải không ngon?”
“Cũng được..”
“Có phải thịt rất khô?”
“Không có chứ.”
“Cánh gà có phải rất mặn?”
“Tôi thấy tốt vô cùng?”
“Có phải măng rất nhạt, hoàn toàn không có mùi vị?”
“Vẫn tốt.”
“Cậu đang an ủi tôi có phải hay không?”
“Không có.”
“Vậy bây giờ cậu an ủi một chút.”
“...” Ninh Giác cảm thấy mình như bị lừa.
Hứa Duệ giờ trêu chọc càng ngày càng thành thục: “Thần Thần! Bây giờ tôi rất buồn, cậu hôn tôi một cái đi, cậu hôn tôi đi!” Ninh Giác Thần kiên quyết từ chối: “Không muốn!” Hứa Duệ mặt dày tiếp tục dây dưa: “Tại sao không muốn, một cái thôi, nhanh lên!” Sau đó bắt đầu than dài than ngắn Thần Thần làm cho đầu kia Ninh Giác Thần đỏ bừng mặt mới bất đắc dĩ hướng về phía điện thoại nhỏ giọng làm động tác, Hứa Duệ nói không được không nghe thấy phải làm lại, Ninh Giác Thần nói Duệ ca anh đừng nghịch, vì vậy hơn nửa giờ nói chuyện không đâu cuối cùng Hứa Duệ không quên nhắc Ninh Giác Thần trên đường đóng băng rất trơn, hôm nay rảnh rỗi không nên ra ngoài.
Một buổi chiều Hứa Duệ thần thanh khí sảng, hiệu suất làm việc cực cao, đến đúng giờ tan sở, vẫn như bình thường đi xe buýt trở về, đến chợ mua thức ăn. Một tuần liền tuyết rơi nhiều, rau cải tăng giá mấy lần, ngay cả gừng tỏi ông chủ cũng không chịu bán, nắm một nhúm nhỏ cho vào túi rồi lấy năm đồng. Hứa Duệ đi dạo một vòng hỏi giá dâu tây, các gian hàng cũng đắt dọa người, cuối cùng vẫn là một túi nhỏ, bởi vì Ninh Giác Thần thích.
Hứa Duệ đương nhiên không chịu để cho Ninh Giác Thần ở nhà để xe cùng hắn. Sau khi Ninh Giác Thần trở lại bọn họ liền thuê một nhà trọ, mặc dù diện tích nhỏ hơi chật nhưng rất sạch sẽ cũng rất ấm áp, cách bệnh viện cũng gần, có vấn đề gì có thể lập tức đến, rất thuận lợi. Hôm nay ban ngày tiểu khu tổ chức dọn tuyết, buổi sáng lúc đi làm Hứa Duệ thấy trên đường còn một mảng trắng xóa, bây giờ đã xúc thành một đường đi. Hắn xách túi đi vào trong, xa xa đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng dưới sân đắp người tuyết.
Ny Ny bây giờ học lớp lớn, Chu tỷ vẫn ở bệnh viện nhân dân làm hộ công, tiểu nha đầu đối với Thần Thần ca ca nhớ mãi không quên, thường xuyên chạy tới cạ cạ tăng độ tồn tại, những lúc ấy Hứa Duệ tức giận cũng không dám nói gì. Lúc Ninh Giác Thần ở lại Tấn thành không cùng hắn trở lại, Ny Ny hỏi hắn Thần Thần ca ca đi đâu vậy, Hứa Duệ nói cậu không trở lại, Ny Ny nói sao thúc thúc mang ca ca đi lại không mang trở lại? Ca ca không tìm được đường về thì thế nào? Lời này ngược lại là đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con không để ý gì). Hứa Duệ nghe đến buồn, hai người ô ô anh anh ôm đầu khóc lóc dọa Chu tỷ giật mình. Sau đó Ninh Giác Thần trở lại, Ny Ny một thân quấn lấy người Thần Thần bắt đầu nói “Lần trước ta khóc to hơn thúc thúc cho nên ta yêu ca ca hơn” Hứa Duệ trên mặt không nén giận được bẹo má thịt cho tiểu nha đầu im miệng.
Về sau nữa Ny Ny nói muốn kết hôn cùng Thần Thần ca ca Hứa Duệ đã không còn kinh ngạc, hắn nói: “Các ngươi cách nhau quá nhiều tuổi, không thể được, người Thần Thần ca ca thích là ta.” Ny Ny lè lưỡi làm mặt quỷ: “Thúc thúc, ta cùng ca ca kém tuổi, thúc cùng anh kém bối phận (vai vế), càng không thể được!” Hứa Duệ giận đến ngứa răng, cái này cũng học được? Từ nay về sau, hắn buộc Ny Ny không được nói, không cho phép gọi hắn là thúc thúc, phải gọi là Hứa Duệ ca ca. Hai người cứ gặp nhau là lại ồn ào cãi nhau không phân thắng thua đi tìm Ninh Giác Thần làm trọng tài, muốn cậu phân xử. Mỗi lần Ninh Giác Thần cũng không nói: “Tôi có thể không tham gia tranh chấp nội bộ trẻ con không...”
Hôm nay Ny Ny mặc một chiếc áo bông đỏ sậm, Ninh Giác Thần khoác cái áo đen nhung của Hứa Duệ, đứng trong tuyết một đỏ một đen đặc biệt nổi bật, mỗi người đều lăn một cục tuyết. Ny Ny thở hổn hển đẩy tới để lên trên cái kia, cái bao tay nhỏ mập vỗ vỗ.
“Đắp xong chưa? Có lạnh không?” Hứa Duệ vừa đi qua vừa hỏi. “Anh về rồi.” Ninh Giác Thần đứng lên xoay người, giơ tay cho hắn nhìn mình đã đeo một cái bao tay thật dày. Bây giờ thân thể Ninh Giác Thần không chịu được nóng cũng không chịu được lanh, cậu rất tự giác mặc thật nhiều quần áo, nhét đến tay cũng không nhấc lên được làm Hứa Duệ nghĩ đến chim cánh cụt cái loại có cánh ngắn ngủn lảo đảo lắc lư. Hứa Duệ khiêu khích trước: “Người tuyết nay không có tay a!” Ny Ny quả nhiên mắc câu: “Ta còn chưa có cắm cành cây đâu!” Vì vậy thừa dịp tiểu cô nương lật trong tuyết tìm cành cây, Hứa Duệ ôm chặt lấy Ninh Giác Thần, hắn chụt chụt hôn mấy cái lên tai. Da mặt Ninh Giác Thần mỏng, lui lại hai bước: “Đừng nghịch, Ny Ny còn ở đây.” Hứa Duệ nói khoác mà không biết ngượng: “Không nghịch, tôi đo nhiệt độ thân thể cậu một cái xem cậu có lạnh hay không.”
“Ta tìm được rồi!” Ny Ny giơ hai cành cây lên chạy tới, chân nhỏ ngắn chôn hoàn toàn trong tuyết, nhấc không được liền đặt mông ngồi xuống. Hứa Duệ kéo dậy, cảm thấy trẻ con lớn thật nhanh, mới chỉ có hai năm mà đã cao lên nhiều. Hai cành cây làm hai cánh tay, hai hòn đá làm mắt, Ny Ny đối với tác phẩm của mình rất hài lòng, đúng lúc Chu tỷ đến đón, tiểu cô nương lúc đi tháo bím tóc xuống tung tăng, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vui vẻ.
“Còn thiếu cái mũi.” Lúc nói chuyện Ninh Giác Thần thở ra một làn khói trắng, “Duệ ca tôi xin một quả dâu tây.” Hứa Duệ lấy trong túi ra: “Rất đắt đó! Dùng xong có thể mang về ăn không?” Ninh Giác Thần cẩn thận nắm lấy quả dâu tây nhỏ kia, cắm trên mặt người tuyết. Cậu còn nhớ lần đầu tiên thấy tuyết trong đời, cậu đã chuẩn bị xong cả củ cà rốt nhưng sau đó quả cầu tuyết bị vỡ, củ cà rốt cũng gãy.
Đây là lần đầu tiên cậu đắp xong một người tuyết, rốt cuộc cậu có một người tuyết.
Ăn tối xong Hứa Duệ rửa chén, Ninh Giác Thần về phòng viết bài. Thân thể cậu không thể 9h đi 5h về đi làm được, Hứa Duệ ý tứ đương nhiên là bảo cậu cái gì cũng đừng động, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được nhưng Ninh Giác Thần không thích vậy cho nên lại bắt đầu lục lọi viết lách. Đều nói ba năm một đời, đã nhiều năm như vậy, nhiều thứ đã khác đi, nhiều bài viết cũng đá chìm đáy biển (không thấy tăm hơi), cậu vừa viết vừa đổi, gần đây ngược lại lại được mấy bài. Ninh Giác Thần làm thẻ ngân hàng mới, để hết tiền nhuận bút vào, Hứa Duệ cũng để tiền lương còn dư hàng tháng vào, - đây là tiền bọn họ dự định đi du lịch Iceland.
Mấy ngày nay vừa vặn Ninh Giác Thần kẹt ở bình cảnh địa phương, bây giờ cậu suy nghĩ rất chậm, sinh hoạt hàng ngày còn có thể miễn cưỡng qua loa, muốn làm chuyện phức tạp một chút thì không được, nghĩ không rõ lắm, suy nghĩ nhiều còn đau đầu. Hứa Duệ nhìn cậu như vậy đau lòng không chịu nổi không để cho cậu viết cho nên bây giờ Ninh Giác Thần cũng khóa cửa nhốt mình ở trong. Chờ cậu gõ xong dấu chấm cuối cùng, xem thời gian, đã mười một giờ.
Ninh Giác Thần tắt máy tính mở cửa đi ra ngoài, phát hiện phòng khách thật lạnh, Hứa Duệ không mở máy điều hòa. “Duệ ca?” Ninh Giác Thần đi tới thấy Hứa Duệ nghiêng mình nằm trên ghế sopha, trong tay còn đang ôm một quyển sách thật dày, bìa có mấy chữ to - học nấu ăn cơ bản. “Ừ? Cậu viết xong rồi sao?” Hứa Duệ nửa tỉnh nửa mơ xoa xoa mắt, đưa tay lên kéo Ninh Giác Thần vào trong ngực, hắn chỉ thích ôm Thần Thần như vậy. Thật vất vả nuôi Thần Thần mập một chút, trên bụng không uổng công có chút thịt.
Ninh Giác Thần rút quyển sách ra: “Kết quả ai nói ăn không ngon? Để ý như vậy?” Hứa Duệ nhắm mắt lại nũng nịu cạ gò má Ninh Giác Thần, hắn rất lạnh, Ninh Giác Thần mới từ trong phòng ra, trên người còn rất ấm: “Không có người nào, là tôi sợ ăn không ngon... Tôi rất sợ tôi không cho cậu được một cuộc sống tốt đẹp, sợ không thể đưa cậu đi Iceland. Tôi sợ cậu ăn không ngon mặc không đủ ấm sợ cậu bị bệnh cũng sợ cậu không vui, cậu nhíu mày một cái tôi đều thấy không nỡ.” Ninh Giác Thần nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng phun ra một cậu: “Ngốc.” Hứa Duệ tiến tới hôn một cái lên khóe miệng cậu: “Đều là lời thật lòng.” Ninh Giác Thần rất nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy vô cùng tốt, mọi thứ đều tốt.”
“Cậu đây là đang an ủi tôi sao?”
“Không có.”
“Vậy bây giờ cậu an ủi tôi một chút!”
“...” Ninh Giác Thần không nghĩ tới chỉ trong mười hai giờ mình hai lần bị lừa bằng cùng một phương thức.
Đây là một nụ hôn quyến luyến kéo dài thật lâu, hôn đến Ninh Giác Thần thở không được, nhưng mà nhìn Hứa Duệ cho cậu mượn một quả dâu tây, cậu quyết định tạm thời không truy cứu.