Xe taxi đi xa dần, rồi quẹo vào góc cua ở con đường
phía trước, hai chiếc đèn sau xe cuối cùng cũng mờ khuất dần.
Trần Diệu quay về chỗ ngồi, lơ đãng đóng đóng mở mở
cái nắp điện thoại, tiếng kêu tách tách đơn điệu nhanh chóng hào vào âm thanh
huyên náo.
Cũng không biết là làm như thế trong bao lâu anh mới
sực nhớ ra có người ngồi đối diện mình, vì thế xoay chuyển nhìn, thần sắc dịu
dàng mỉm cười :"Xin lỗi em"
Thường Lệ Na hai tay bất giác nắm lấy chiếc ly giấy,
thong thả hớp ngụm coca, cơ hồ không mấy để tâm đến biểu cảm thất thần của anh
lúc nãy, chỉ nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt trầm lặng một lúc lâu, sau đó mới
hỏi :"Người vừa rồi là Tiểu Dĩnh à?"
Trần Diệu bất giác ngẩn người :"Sao em
biết?"
"Suy đoán tâ lý qua nét mặt là bản lãnh bẩm sinh
của em mà. Có trách thì trách lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô ấy quá mơ hồ, tựa như
một cơn sóng lớn cuồn cuộn, rõ ràng là vì mối tình cũ khắc cốt ghi tâm khó quên
đó."
Trần Diệu nụ cười trên môi tẳt :"Có cần phải nói
khoa trương như thế không ?"
Thường Lệ Na khẽ nhún vai, đặt ly coca xuống
:"Nói khoa tưởng cũng là môtj trong những bản lĩnh nghề nghiệp của em. Ai
bảo em học ngành hý kịch chứ?"
Trần Diệu nở một nụ cười, có chút miền cưỡng sau đó
thì trầm mặc trong tiếng nhạc vui tươi náo nhiệt của tiệm Macdonald.
Thường Lệ Na nói không hoàn toàn đúng, có lúc cô nói
chuyện và biểy đạt cảm xúc khoa trương, thậm chí có chút cường điệu, thế nhưng
nhiều lúc lại nhạy bén điềm tĩnh, đôi mắt đen trắng sâu tựa biển khơi, giọng
điệu lại bình thản. Trong lớp luyện ngoại ngữ trước khi đi du học cô ấy là
người kiệm lời,cả nhóm thảo luận chủ đề, cô ấy vẫn là người trầm mặc nhất,
nhưng khi cất tiếng nói khiến cho người khác kinh ngạc, mang lại một cảm giác
vô cùng mạnh mẽ.
Cũng chính lúc đó anh đột nhên động lòng
Những anh am cùng phòng ký túc xá biết chuyện đã mắng
anh bị ma quỷ mê hoặc. thực sự là như thế, chứ nếu không thì vì sao một nữ sinh
chỉ mới quen 2 tháng đã có cảm tình.
Còn Tiểu Dĩnh lúc ấy vẫn hồn nhiên ngây thơ, cơ hồ mọi
việc đều dựa dẫm vào anh. Trong khoảng thời gian mười mấy hai chục năm , cơ hồ
đã trở thành một thói quen rồi, thói quen của cô và cũng là của anh.
Vì thê mà anh vẫn chăm sóc và chiều chuộng cô, cứ nghĩ
rằng đó là một việc hiển nhiên, là việc anh nên làm thế. Thế nhưng áp lực du
học lớn như thế, thành tích thi IETLS không như mong đợi, mục tiêu ban đầu của
anh đã sai lệch đi một cự ly rất xa.
Tâm trạng anh thất vọng ê chề, Tiểu Dĩnh liền an ủi
anh :"Không sao mà, anh tiếp tục cố gẳng thôi"
Lúc đó hai người đi dạo chầm chậm trong khuôn viên
trường dưới ánh tắng trắng sáng, bốn bề không người chỉ có bóng cây khẽ lay
động nhè nhẹ trên mặt đất xám trắng.
Cô kéo tay anh đầy trìu mến, nửa người như tựa vào cả
người anh, vừa đung đưa người vừa nhẹ giọng nói :"Ngộ nhớ thật sự không đi
được, vậy thì ở lại cùng em cũng tốt mà."
Rõ ràng biết là để an ủi anh, thế nhưng trong khoảnh
khắc đó, Trần Diệu không nhịn được mặt mày sa sầm lại :"Không thể có ngộ
nhỡ ở đây được, vôcn dĩ không có giả thiết này, anh đã chuẩn bị cho việc đi du
học từ rất lâu rồi, em không phải là không biết, làm sao có thể từ bỏ như vậy
được chứ? Bất luận thế nào anh cũng phải đi". Bởi lẽ tâm trạng anh không
được tốt vì thế ngay cả giọng điệu cũng cứng nhắc lãnh đạm như thế.
Giọng nói hạ thấp xuống, nép vào người bân cạnh ngẩn
ngơ cả người.
Đó là lần đầu tiên anh nói với Tiểu Dĩnh giọng điệu
như vậy, thật ra nói xong anh lại thấy hối hận, thế là vội vàng nhìn sắc mặt
của cô, một khuôn mặt sáng trong vầng vặc như ánh trăng, lại phảng phất chút
nhợt nhạt mờ ảo hư vô.
"..Anh xin lối". Anh thở dài nặng nề, ngẫu
nhiên túm lấy vài cọng tóc mai trước trán, đột ngột cảm thấy choáng ngợp
:"Gần đây anh mệt quá, để anh đưa em về trước"
Thật sự là rất mệt mỏi, bậc trưởng bối trong ành không
ngừng gấy áp lực cho anh, càng lấc đầu than ngắn thở dài về thành tích học tập
lần này của anh. Tuy thế chu yêu chũng là chính, tự mình gây áp lực cho bản
thân mình. Ngôi trường tiếng tăm từ nhỏ đến lớn dường như chỉ cách vào bước
chân, vậy mà không cách gì liền một mạch có thể tiến thẳng vào cánh cửa trường
rộng lớn đó.
Từ nhỏ đến lớn ,anh luôn là học sinh đứng đầu, ngay cả
vào đại học cũng đều dựa vào thành tích xuất sắc mà được bảo lưu kết quả tuyển
thẳng vào chuyên ngành tốt nhất của học viện hàng đầu tiên toàn quốc.
Và lần thi cử này, lại xem là một thất bại ê chề trong
đời người
Anh nưh tướng quân bại trận, phía sau là những công
danh hiển hách, thê nhưng những thứ đó lúc này đây chỉ là vô nghĩa. Bởi vì tất
cả đều bắt đầu lại từ đầu, xuất phát từ con số không, thậm chí càng phải khắc
phục bóng dáng của sự thất bại phía trước, dẫm lên áp lực cực đại để tìm kiếm
ánh sáng soi đường phía trước.
Trên bước đường này, không ai đi cùng anh, Tiểu Dĩnh
cũng chảng thể tháp tùng anh, thậm chí ngược lại còn xem anh như điểm tựa của
mình.
Kết quả là Thường Lệ Na xuất hiện kịp thời.
Tư duy nhạy bén rõ ràng, lại có tài ăn nói, tính cách
thì độc lập mạnh mẽ phóng khoáng. Cô ấy xuất hiện trong cuộc sống nặng nề đầy
áp lực của anh với tư cách một chiến hữu điềm đạm đáng tin cậy, rất có lý tưởng
cùng kề vai sát cánh chiến đấu, lại khiến anh cảm nhận được sự thân thiện và
thoải mái từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy Trần Diệu như thất thần, Thường Lệ Na gõ gõ
vào bàn, nói :"Em phải đi đây, còn anh?"
"Được thôi" anh cũng đứng dậy đi theo cô.
Ra đến trước cửa, Thường Lệ Na mới cười và nói
:"Đã là mối tình cũ của anh rồi mà nah nhiều lần trước mặt em nghĩ về Tiểu
Dĩnh như vậy, hình như tàn nhẫn quá đây"
Trần Diệu ngẩn người ra, bất giác nở nụ cười đau khổ
:"Em đừng đùa nữa" rồi giơ tay ra giúp cô đón xe :"Lên đi, em đi
đường cẩn thận nha"
"Được, vậy để em nói một câu chân thành nhé"
Thường Lệ Na nắm lấy cửa xe quay đầu lại nói :"Nếu đã phát hiện ra quyết
định của mình là sai lầm, lẽ nào anh không muốn bù đắp lại? như thế này thật
không giống cá tính của anh chút nào!"
Trần Diệu khẽ nhíu mày :"Nếu như điều kiện không
cho phép thì sao nào?"
Thường Lệ Na lại lắc đầu, nhìn chăm chăm anh hồi lâu,
đột nhiên nói :"Thế nhưng em không tin anh sẽ từ bỏ như thế đâu"
Trên đường về nhà Tiểu Huệ cuối cùng không nhịn được
hỏi :"Em và Trần Diệu vẫn liên lạc đấy à?"
Trong xe vừa lúc bật nhạc, Tiểu Dĩnh cơ hồ xuất thần
theo điệu nhạc, một hồi sau mới trả lời :"Đâu có, em đâu biết anh ấy làm
việc ở đây đâu" khủy tay chống vào cạnh cửa sổ ngón cái ấn chặt vào huyệt
thái dương, nhưng dường như vẫn thấy chóng mặt. cô đang nghĩ, có khi nào bị
trúng nắng không nhỉ?
Giai điệu phát ra từ radio du dương trầm bổng
:"......mỗi người đều có một đoạn tình đau thương, muốn che giấu nhưng rồi
giấu đầu thì cúng lòi đuôi...."
Giọng ca nam đã 10 năm vắng bóng vẫn uyển chuyển như
ngày nào, tựa hồ nưh đang ngâm nga trong làn nước mát lạnh, đến nay thì nhè nhẹ
bám víu lấy con tim.
Trong phút chốc trong lồng ngực như được lấp đầy cảm
giác mát lạnh.
Cô nghe thấy tiếng Tiểu Huệ ở băng ghế sau hỏi
:"...Diệp Hạo Ninh có biết chuyện này không?"
Cô như thấy hơi khó hiểu, quay đầu kại nhìn trông thấy
Đông Đông đã khép hờ mắt ngủ, liền nói :"Bác tài, cảm phiền chsu vặn nhro
âm thanh lại."
Nào ngớ tài xế tắt luôn cả radio, trong xe bỗng chốc
yen tính lại, chỉ còn tiếng máy điều hòa thổi vi vu ra ngoài những luống gió
lạnh.
Cô cảm thấy quá quen với điều này, bởi lẽ trên xe Diệp
Hạo Ninh chưa bao giừo có quá nhiều âm thanh tiếng động.
Lại tựa đầu vào ghế dựa, cô nói :"Ý chị là Trần
Diệu à? Em chưa bao giờ nói với Diệp Hạo Ninh cả. thế nhưng ai mà chả có quá
khứ chứ? Anh ấy cũng có đấy thôi, chỉ là anh ấy không nói ra mà thôi"
Tiểu Huệ gật đầu, bởi lẽ cân nhắc đắn đo từng chữ, vì
thế mà giọng điệu có chút chậm rãi :"Thật ra, có những thứ thẳng thắn quá
lại chẳng hay. Năm đó em yêu Trần Diệu thương tâm khổ đau, muốn quên đi cũng
chẳng phải dễ gì, nếu như Diệp Hạo Ninh mà biết được, trong lòng chắc hẳn cũng
không thoải mái chút nào đâu... Cơ mà, chị thấy trước giờ nhận thấy quá khứ đã
qua đi, bất luận trước đây khắc cốt ghi tâm đến đâu, bây giờ cũng đừng lưu
luyến nữa...."
"chị à" Tiểu Dĩnh ngắt lời Tiểu Huệ, cười
nói :"Rốt cuộc chị định nói gì đây?"
"Không có gì" Tiểu Huệ thở dài, thấp giọng
nói :"Cứ coi như chị suy nghĩ nhiều đi, dù gì mỗi người đều phải biết trân
trọng hạnh phúc mới đúng" giọng chị trầm trầm, nhưng vẫn dịu dàng, dường
như dung hòa làm một với màn đêm u tối bên ngoài xe.
Tiểu Dĩnh trong lòng hơi hơi chấn động.
Kỳ thực hai chị em nhà họ diện mạo không giống nhau,
ngay cả tính tình cũng khác xa nahu. Tiểu Huệ lớn hơn cô 3 tuổi, có lúc cô cảm
thấy giữa hai người họ cách biệt nhau đên 13 tuổi, hoặc có lẽ là 30 tuổi. Bởi
lẽ Tiểu Huệ luôn chín chắn trưởng thành, gặp sự cố cũng không hề nao núng. Lúc
đầu cô và trần Diệu chia tay nhau, khoảng thời gian đó dường như ngày nào cô
cũng suy sụp. cả nàh cũng như ngã ngựa theo cô, riêng chỉ có người chị ruột
cùng nhau lớn lên từ nhỏ là ngoại lệ.
Nửa đêm hôm đó, cô mở đôi mắt đỏ trũng như trái đào
mọng nước nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi ngẩn người ra, vừa đúng lúc Tiểu
Huệ về nhà thăm mẹ uống nước chơi, 2 người tình cờ gặp nhau trong căn phòng
khách u tối.
Trong bóng tối, người ấy hơi sững sờ, tiếp đó thì
nghiêng mắt nhìn cô. nửa phút sau nắm lấy ly nước ấm đi về phòng ngủ, coi như
không nhìn thấy vẻ mặ hối cải của cô.
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Mẫu vừa đau lòng vừa mất cả
nhẫn nại nói :".... Tiểu Dĩnh, khuya rồi, ngủ sơm đi con, cả ngày đau buồn
đến nửa đêm làm thế nào mà chịu được chứ?"
Nhưng cô không tài nào ngủ được, nằm trên giường xoay
tới xoay lui không tài nào chợp mắt được, những năm tháng đó tinh thần bạc
nhược suy sụp hắn, thế nên bất đắc dĩ mới bò dậy giết thời gian, cho dù là đối
mặt với những đoạn quảng cáo khô khan nhàm chán về đêm
Lâm phụ xưa nay vốn kiệm lời cũng đành nép sát sang
một bên không giúp được gì.
Chỉ có Tiểu Huệ, cả bữa sáng không nói lời nào, cả đôi
mắt cũng không ngước lên nhìn. Kết quả đợi cô sắp ra ngoài, thấy cô quên cả
trang điểm, mặt vẫn bình thản nói :"Dù thế nào em cũng trang điểm một chút
rồi hãy ra ngoài, sắc mặt kém như ma vậy, thật mất mặt quá". Rõ ràng những
lời nói lạnh lùng như vậy nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Dĩnh lại cảm thấy có
hiệu quả hơn so với những lời lẽ ấm áp vỗ về của mọi người thường ngày
Có lẽ cô lúc đó, cái thiếu sót chính là đòn cảnh tỉnh
tinh thần.
Đánh phấn trang điểm lên mặt xong xuôi, anh rể đến đón
chị về nhà như đã hẹn trước, chào hỏi bố mẹ vợ rồi cũng cô em vợ tinh thần sa
sút rồi mới vòng tay sang eo cô vợ yêu sau đó đi ra cửa luôn.
Tiểu Dĩnh đặt miếng mút thoa thoa phấn xuống, nhoài
người ra lan can nhìn xuống dưới, nhìn bóng dáng cả hai người họ đi bên nahu
thật khiến người khác phải phì cười. Bởi lẽ Thi Thiếu Quân thấp hơn Tiểu huệ
nửa cái đầu, thân hình cũng hơi đẫy đà, rõ ràng có chút gì đó quê mùa.
Kỳ thực cô vẫn không tài nào hiểu được tại sao từ nhỏ
đến lớn ai cũng say mê chị cô như điếu đổ vậy mà cuối cùng lại gả cho ông anh
rể diện mạo bình thường tính cách nhạt nhẽo như nước vậy. Lúc 2 người họ quen
nhau, chưa đến một năm là cưới dù cô hiểu rõ Tiểu Huệ trước đây từng có bạn
trai cực kỳ xuất chúng.
Người đó cũng xem như bạn trai rồi.
Đó là bức ảnh cô vô tình trông thấy kẹp trong cuốn từ
điển tân Hoa cũ mèm, bên ngàoi vẫn chưa đóng bụi nhưng dường nha đã bị lãng
quên từ rất lâu rồi.
Người đàn ông trong bức ảnh thân hìnhc ao ráo manh
khảnh, mắt sáng mày ngài, sánh vai bên Tiểu Huệ, thật là đôi nam thanh nữ tú
khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Cảnh tượng cũng rất đẹp mắt, một bụi hoa lớn không rõ
tên là gì, xếp chồng lên nahu, màu sắc sặc sỡ lóa mắt. còn hai người trong lùm
hoa sặc sỡ đó đang nhìn nhau mỉm cười.
Tư thế và ánh mắt thân mật là thế, nhưng cô chưa từng
nghe Tiểu Huệ nhắc đến, thậm chí trong ành cũng không sai hay biết người này.
Cô hiếu kỳ tò mò, nhưng rồi không dám gặng hỏi chị, cuối cùng cô cảm thấy đây
là một bí mật thuộc về riêng chị, có điều đã bị cô vô tình rình mò thấy. Bời vì
đêm trước ngày cưới, cô giúp Tiểu Huệ thu dọn những vật dụng riêng tư, đã vô
tình lật cuốn từ điển ra, phát hiện được tấm ảnh đó đã không cánh mà bay.
Có lẽ bị thu nhặt đi nơi khác, hoặc cũng có thể đã hóa
thành tro bụi rồi. Tuy là hướng giải quyết của người trong cuộc có phần giống
với phim tình cảm phát sóng lúc 8h tối, có phần hơi thô tục nhưng Tiểu Dĩnh cho
rằng khả năng của việc làm này là rất cao.
Tiểu Huệ không phải là cô, sẽ không vì người yêu cú mà
không dứt ra được, trước giờ chị vẫn cứng rắn như thế.
Còn cô cũng chưa bao giờ gặng hỏi chị có yêu Thi Thiếu
Quân, bởi vì đáp án không cần hỏi cũng biết. người trong bức ảnh đó đã từng
thắp sáng tất thảy nụ cười lúm đồng tiền cùng đôi mắt, đã rất lâu rồi không
thấy xuất hiện nữa.
Thế nhưng đến giờ, Tiểu Dĩnh lại không nhịn được cuối
cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi :"Cuộc sống hiện tại của chị khiến chị hài lòng
không ?". Cô cứ cảm thấy như chị là người chịu thiệt thòi vậy, vội vã lấy
chồng sinh con, thậm chí người cùng chị mắt đối mặt cả ngày cũng chưa chắc là
người mình yêu nhất.
"Có gì mà không mãn nguyện hài lòng chứ?"
Tiểu Huệ thản nhiên hỏi vặn lại cô, cúi đầu nhìn đứa con gái đang ngủ say, dừng
lại một lát, giọng trầm bổng :"Gia đình thuận hòa, con cái đáng yêu, vả
lại Thi Thiên Quân lại có khả năng kiếm tiền, hàng tháng đều mua sắm đầy đủ vật
dụng trong gia đình, lại còn thuê cả bảo mẫu đến dọn dẹp vệ sinh và thổi cơm.
Chị dường như chẳng phải lo lắng điều gì cả, cuộc sống như thế còn thiếu thốn
gì nữa chứ?"
Tiểu Dĩnh cười :"Sao chị nghĩ trần tục thế"
"Một nam một nwx sống với nhau, vốn dĩ là trần
tục thế mà. E là em trước giờ ngây thơ quá, vẫn còn sống trong sự hoang
tưởng"
Tiểu Dĩnh không nói gì
Tiểu Huệ không nhìn cô, chỉ tựa lưng vào tường kim
loại mát lạnh ở thang máy, rất lâu sau, dường như mới thổn thức :"Không
dứt được quá khứ, thì rất khó có được hạnh phúc hiện tại và tương lai, chí ít
chị nghĩ là như thế."