Trần Diệu hoàn toàn không ngờ được anh đột ngột hỏi
những lời đó, không khỏi sững sờ, nhưng vẫn mỉm cười, cảm xúc không mấy rõ ràng
hỏi vặn lại :"Vậy anh thì sao? Cũng cứ như thế mà nhẫn nhịn cô ấy ư?"
Tư thái của Diệp Hạo Ninh vẫn không đổi, chỉ khẽ nhấp
nháy khóe môi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mờ nhát, đáp lại bằng cười nhẹ đầy
khó hiểu.
Rửa xong vết thương bằng nước lạnh, lại thoa thêm
thuốc mỡ của nhân viên phục vụ đưa cho, cánh tay cô cũng cảm thấy mát hơn
nhiều. Tiểu Dĩnh chỉnh đốn lại tác phong rồi bước ra, lúc này mới phát hiện
nhân vật chính của ngày hôm nay đã đến, ba người đàn cười nói huyên náo, không
khí rất hòa hợp.
Cô bước lại gần, Diệp Hạo Ninh giới thiệu :"Đây
là Giáo sư Dương, đây là bà nhà tôi, Tiểu Dĩnh"
"Chào anh, nghe danh anh đã lâu" cô mỉm
cười, ngồi vào chỗ trông bên cạnh Diệp Hạo Ninh.
Đối phương cũng cực kỳ lịch thiệp nhìn cô gật gật đầy,
ngữ khí thoải mái vui vẻ :"Được bà Diệp đấy nói như vậy, chỉ có ma quỷ mới
không nhận, chứ tôi thì thấy vinh dự lắm"
Thật là trùng hợp, nếu như cô nhớ không lầm thì đây là
người thứ hai trong buổi tối hôm nay vì cô mà cảm thấy vinh dự rồi.
Mà người thứ nhất, là Trần Diệu, ngồi ngay đối diện
cô, lúc này ánh mắt dường như đang rực sáng.
Tiểu Dĩnh chỉ mỉm cười khỏa lấp, khẽ cụp mắt xuống,
chỉ nghe thấy giọng điệu nho nhã lười nhác bên tai đang cất lên :"Đây
chẳng phải là lời lẽ khách sáo gì đâu. Trong số những bệnh viện của cả thành
phố C này, có thể khiến vợ tôi nói ra được danh tính, chỉ có mình Giáo sư Dương
dây thôi. Vả lại cô ấy cũng chưa từng tiếp xúc qua với giới bác sĩ tim mạch,
thế mà lại biết địa vị của giáo sư Dương trong lĩnh vực này, kỳ thực lúc đầu
tôi nghe thấy cũng giật cả mình" Diệp Hạo Ninh khẽ cười, lặng lẽ trượt
xuống phía dưới bàn, đầu ngón tay tiếp xúc với ngón tay của cô khẽ vuốt ve nhè
nhẹ, dường như còn mát lạnh hơn cả thuốc mỡ vừa thoa nữa.
"Thế ư, vậy thì tôi càng thấy vinh dự chứ
sao" giáo sư Dương nâng cốc lên, cười nói :"Từ khi vào ngành này đến
giờ tuyệt nhiên không đụng đến rượu, tôi lấy trà thay rượu, xin kính người phụ
nữ duy nhất trên bàn này một ly"
Uống xong ly trà đó, tiếp đó là bắt đầu nhập vào vẫn
đề phẫu thuật luôn.
Bởi vì có sự giới thiệu của vị thấy giáo Tăng Viện Sĩ,
Dương Tư Sơn hoàn toàn không có ý nói dông dài với cuộc phẫu thuật này, rất
thật tình hỏi han tình hình bệnh của Trần phụ. Sau đó hứa hẹn sau khi chuyển
viện thì mọi việc sẽ do ông ta toàn quyền sắp xếp chu đáo.
Sự việc dường như kết thúc trong thoải mái và tốt đẹp,
lúc bước ra khỏi quán rượu gần chia tay nhau, Trần Diệu giọng trầm trầm nói
:"Cám ơn anh rất nhiều" anh nhìn Diệp Hạo Ninh, rồi đưa tay ra bắt.
Dười màn đêm, Tiểu Dĩnh chỉ trông thấy hai người bắt
tay qua loa rồi nói lời từ biệt, sau đó thì đường ai nấy đi, trước cửa nhà hàng
mỗi người mỗi ngả.
Chiếc xe đang lăn bánh trên đường.
Lúc này, đường đi không tốt lắm, nhưng Diệp Hạo Ninh
lại chạy rất nhanh, lướt sang phải sang trái trong làn xe cộ.
Tiểu Dĩnh kéo cửa sổ xuống một chút, gió về đêm thổi
lồng vào trong, thổi tung mái tóc cô lên, thế là đành kéo cửa kính lại.
Tốc độ chạy xe vẫn không giảm đi chút nào, cuối cùng
cô cũng không nhịn được :"Hôm nay anh đâu có uống bao nhiêu rượu
đâu!" lại chỉ tay về phía trước đèn nhắc nhở tự động màu vàng nói
:"Cứ phóng đi thế này chắc chắn sẽ bị chộp hình, anh vội lắm sao?"
Diệp Hạo Ninh không thèm để ý đến cô, bàn đạp ga dưới
chân khẽ rít lên, cuối cùng cũng kịp lúc trước khi đèn giao thông thay đổi lướt
vút đi trên con đường trống trải.
Quen biết nhau lâu như vậy, cô chung quy cũng hiểu anh
đôi phần, cô biết đây chính là dấu hiệu việc anh đang giận dữ.
Thế nhưng, vì sao lại giận cơ chứ?
Cô chau mày hoài nghi, Diệp Hạo Ninh liền quay đầu
lại, vừa kịp lúc trông thấy thần sắc hoảng hốt trên gương mặt cô, trong lòng
không khỏi nộ khí dâng trào, ngoài mặt lại nở nụ cười nhẹ :"Lái xe nhanh
quá, em thấy sợ sao?" giọng điệu bình thản, lại không để lộ ra sự dịu dàng
ấm áp, khiến cô dường như không khỏi hoài nghi lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô bị thái độ của anh khiến cho mình trở nên hồ đồ,
không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu. Anh lại giảm nhẹ tốc độ xe lại, khẽ
nhấp nhấp đèn xi nhan, chiếc xe tấp vào lề đường rồi dừng lại.
Diệp Hạo Ninh dứt khoát xoay người lại, khẽ nhìn chăm
chăm vào gương mặt cô, khóe môi vẫn kéo ra một nụ cười, ánh mắt lại cành sâu
thẳm khôn lường.
"Sao vậy?" Tiểu Dĩnh bị những cử động khỏ
hiểu làm cho không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không khỏi chau mày gặng hỏi.
Anh lắc đầu, chậm rãi mở miệng :"Biểu cảm như vậy
thật không đúng chút nào. Lẽ nào em không cảm thấy phải cảm ơn anh ư?"
Cô nhất thời phản ứng không kịp, chỉ hỏi :"Cảm ơn
gì?"
Anh lại khẽ nhướng mày, nụ cười nơi khóe môi bỗng chốc
mang lại chút ý vị châm biếm, lại càng giống như đang chòng ghẹo, tóm lại cuối
cùng cũng khiến cô hiểu ra vấn đề.
Đầu óc rối bời hỗn loạn, cô tránh không được ánh mắt
anh, chỉ định thần lại rồi nói :"Cảm ơn anh đã giúp bạn học em"
"Ồ?" ngón tay Diệp Hạo Ninh gõ gõ nhẹ vào
chiếc vô lăng, khẽ liếc mắt nhìn sơ qua đôi mắt cô nói :"Chỉ là bạn học
thôi ư?"
Hóa ra anh biết rồi!
Hóa ra anh đều biết cả!
Tiểu Dĩnh chỉ cảm thấy được con tim dường như đập rát
gấp gáp, tựa như lúc bé làm điều gì sai trái bị mẹ phát giác, trong lòng có
chút bất an.
Thật ra thì vì sao cô lại phải sợ cơ chứ? Cô chẳng qua
chỉ che giấu thân phận của Trần Diệu thôi mà, cô chẳng qua chỉ không ngờ là anh
lại sắc sảo như vậy, vừa liếc nhìn qua đã thấu hiểu quan hệ của cô và Trần
Diệu.
Dù sao thì, trong mấy năm trước đây, anh chưa từng hỏi
cô lấy một nửa câu về quá khứ của cô, cô cứ ngỡ Diệp Hạo Ninh vỗn không để tâm.
Cô thậm chí còn không biết đã để lộ sơ hở ở đâu nữa,
chỉ trông thấy anh đột ngột đưa tay ra, không mạnh cũng chẳng nhẹ bóp lấy gò má
cô, thấp giọng cười, dười đáy mắt ánh lên tia nhìn châm biếm., giọng điệu hiền
hoà đến mức khiến người ta phải phát điên lên :"Thói quen giấu đầu lòi
đuôi này không tốt chút nào, nếu từ đầu em nói đó là người yêu cũ của em, nói
không chừng sự việc còn giải quyết nhanh hơn nữa cơ" ngưng lại một lát.
Cũng không đợi cô kịp mở miệng, anh lại nheo nheo mắt, dường như nói một cách
nghiền ngẫm :"Anh ta đã không cón ở đây nữa rồi, sao sắc mặt em vẫn khó
coi như thế. Lẽ nào con người đó có sức ảnh hưởng lớn đến em thế sao?"
Rõ ràng là giọng điệu hiền hòa như vậy nhưng lại sắc
nhọn như thanh gươm, chỉ trách trong xe quá nhỏ, tránh không được, cứ thế mà
nhắm ngay vào Tiểu Dĩnh mà đâm, đến cả lồng ngực cũng không khỏi cảm thấy nhói
đâu.
Cô sững người, hàng lông mi đang khẽ run rẩy, một hồi
sau mới hiểu ra, đẩy tay anh ra, nghiến răng nghiễn lợi nói :"Anh nhất
định phải nói như vậy sao? Rõ ràng biết là vì em bị say xe..." cô ghét
khẩu khí của anh lúc này, chậm rãi lại cực kỳ châm biếm, dường như đã trở về
cái thời kỳ mà mối quan hệ của hai người tồi tệ nhất rồi.
"Nhưng anh nhớ trước đây đi xe em không bị say
xe. Sao lại trùng hợp đến thế. Lại say xe đúng hôm nay chứ?"
"Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì nào? Lẽ nào nhất
định bắt em thừa nhận điều gì đó anh mới thấy vui sao?"
Kết quả Diệp Hạo Ninh vẫn nheo nửa con mắt, hỏi vặn
lại bằng nụ cười như không cười :"Em cảm thấy sao? Nếu như em thừa nhận
rằng có nột người đàn ông khác có sưc ảnh hưởng với em, thậm chí sức ảnh hưởng
đó còn hơn cả anh nữa, em cho rằng anh có nên vui vì điều đó?"
Anh lại giơ tay, nắm chặt lấy cằm cô, cưỡng ép cô nhìn
vào mắt anh, ngữ khí lạnh lùng :"Có biết không, em vỗn dĩ không thích hợp
nói dối, bởi vì gương mặt này quá trong suốt, tâm tư tình cảm gì cũng viết rành
rành lên trên mặt cả. Anh chỉ không thích cái điệu bộ không dứt ra được của em,
lúc nào trông thấy anh ta, sắc mặt em đều thay đổi hết, biểu hiện không tự
nhiên chút nào, dường như bất cứ lúc nào cũng hoảng hốt trốn chạy vậy. Anh ta
đáng sợ đến thế ư? Hay là anh ta trong ký ức em khiến em cảm thấy vô cùng khó
quên đến mức không dám chạm mặt thêm lần nữa?"
Lúc đầu trông thấy cảnh ấy phía dưới căn hộ của thành
phố B, e rằng anh không thể nào quên đi được.*
*Xem lại chương 4, Tiểu Dĩnh và Trần Diệu gặp nhau
dưới căn hộ của Tiểu Dĩnh ở thành phố B, Diệp Hạo Ninh đã trông thấy, Sau đó
thì Tiểu Dĩnh đụng ngay Diệp Hạo Ninh tại thang máy căn hộ
Lúc đó anh đứng một góc từ xa, còn cô thì lại đang bối
rối không trông thấy anh, chỉ là vì lúc đó trong mắt cô chỉ có mỗi mình người
đàn ông họ Trần đó. Mối tình cửu biệt trùng phùng, ngay cả giọng điệu cũng như
lạc mất tự chủ, giọng điệu cao và sắc nhọn như thế, trong đêm tối tịch như thế
trở nên cực kỳ chói tai. Anh đứng xa xa nghe thất giọng điệu cô cứng nhắc nói
gì đó với Trần Diệu sau đó liền vội vội vàng vàng tháo chạy. Mãi đến khi chạm
mặt anh trong thang máy, trong đôi mắt đen trong vắt như ngọc quý ấy không che
giấu được sự bối rối cùng yếu đuối.
Trong khoảng khắc ấy, anh cũng cảm thấy đau lòng.
Những cảm giác xa xưa thế này, tất cả đều là vì một người phụ nữ, một người phụ
nữ rõ ràng vẫn chẳng thể quên được người yêu cũ.