Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin chào,
anh là Trần Diệu đây”. Khẩu khí cũng lịch sự khách khí.
Tiếu Dĩnh nhíu mày mở to mắt, đưa điện thoại ra trước
mặt xem, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra số sim điện thoại kết nối từ thành
phố C.
Lúc đầu để giảm thiểu rắc rối, sau khi đến đây làm
việc cô đã trực tiếp đổi điện thoại mới , có thể sử dụng được cả hai sim, thế
là ngay cả tin nhắn báo cho bạn bè thông báo đổi số điện thoại cũng không cần
phí công gửi.
Thế nhưng, Trần Diệu lại vẫn còn nhớ số điện thoại của
cô.
Cô vốn tưởng là anh đã sớm quên đi rồi thế nên mới
khiêu khích làm khó anh như vậy.
Trần Diệu nói:”Ra ngoài ngồi chơi không?”
Lúc này cô còn tâm trí nào mà làm đẹp nữa chứ? Đành
ngồi dậy nói:” Được thôi”
Thật ra Tiếu Dĩnh trước giờ mù tịt đường xá, khoảng
thời gian đến thành phố B, chỉ toàn là Hứa Nhất Tâm dắt đi những phố xá mua sắm
chủ yếu, khó khăn vất vả lắm mới có thể nhớ lờ mờ tất cả những nét kiến trúc
của đoạn đường phố xá tấp nập nhộn nhịp.
Lúc cần thì trực tiếp đi xe điện ngầm hoặc bắt xe
taxi. Cho nên đến tận bây giờ, phạm vi hoạt động ở bên ngoài chỉ gói gọn ở công
ty, căn hộ đang thuê và khu phố mua sắm. Còn địa điểm gặp mặt Trần Diệu vừa
nói, cô chưa nghe qua bao giờ, nhưng lại không muốn anh đến đón, kết quả là tốn
1 khoảng thời gian mới tới được đó. Trần Diệu đã ở đó đợi, nhạc trầm bổng du
dương trong sảnh, thoang thoảng mùi thơm tựa như trầm hương.
“ Dọn món ăn lên được rồi!”Trần Diệu rung chuông gọi
bồi bàn, rồi nói với cô:” Sợ em đói nên anh đã đặt món ăn trước rồi!”
Cô cũng nhoẻn miệng cười, nói:” Sao cũng được” ăn cơm
vốn không phải là mục đích, hôm nay cô hoàn toàn không có hứng ăn.
Sự thật là, trước đây cũng thường như thế, tất cả mọi
việc đều do anh quyết định, còn cô cứ vui vẻ hớn hở theo sau, việc gì cũng
không bận tâm, điều duy nhất cô phải làm là ngồi mát ăn bát vàng.
Họ đã quá quen thuộc, đến mức anh hiểu rõ tất cả những
gì cô yêu thích và căm ghét. Thế nên từ trước đến giờ vẫn luôn sắp đặt mọi việc
rất tốt, cô dường như là người may mắn nhất thế gian này, thật sự là vô ưu vô
lo.
Là anh làm hư cô rồi, đã khiến cô quen với những ngày
tháng đó, lẽ dĩ nhiên là tưởng rằng mãi mãi sẽ sống cuộc sống như thế, mãi mãi
vẫn sẽ có một người chống đỡ bầu trời cho mình như thế……
Kết quả là, cuối cùng khi anh ra đi, cô dường như khóc
không dừng không dứt , cứ như thể trút cạn nước trong cơ thể mình. Đồng thời,
cũng khiến cả nhà và đám bạn bè một phen hú vía.
Hứa Nhất Tâm thậm chí cũng không chịu nổi, cũng khóc
cùng cô, đó cũng là lần cuối Tiếu Dĩnh rơi lệ vì chuyện Trần Diệu bỏ đi. Sau
cái đêm đó, khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiếu Dĩnh rốt cuộc lau mặt bò dậy, vỗ vỗ
vào vai Hứa Nhất Tâm, giống như là an ủi ngược lại người khác vậy,giọng khàn
khàn, khóc nức nở theo phản xạ có điều kiện nhưng ngữ khí nói thì hoàn toàn oán
hận kiên quyết: “ Có gì to tát đâu chứ!…….chả qua chí là đàn ông thôi mà, thiếu
hắn ta trời đất cũng không sụp được…” Đó là lần đầu tiên cô xưng Trần Diệu là
đàn ông, hai chữ đó nghiến răng nghiến lợi vọt ra từ miệng cô, như thể chỉ có
cách gọi này mới có thể biểu hiện được suy nghĩ phóng khoáng thông suốt của
mình.
Và đó cũng là lần đầu tiên, cô phát hiện ra thế giới
của bản thân thật ra không sụp đổ hoàn toàn, rốt cuộc thì vẫn có nhiều người
đứng về phía cô, vẫn còn nhiều người bên cạnh, cô chỉ là mất đi Trần Diệu mà
thôi.
Đúng thế, rốt cuộc thì cô vẫn mất anh rồi.
Đó là bữa ăn nhạt không có vị,hai
người trò chuyện trong phạm vi chủ đề an toàn,cô lại nhiều lần thất
thần lạc đề, thậm chí còn hoảng hốt hỏi:”Paris thú
vị chứ?ngước mắt nhìn lên bắt gặp nụ cười dịu dàng ôn hòa của anh, lúc này mới
chợt bừng tỉnh ra. Ồh, anh ấy rõ ràng là đi nước Anh cơ mà.
Nhưng anh vẫn trả lời:” Rất tuyệt, đặc biệt là tháp
Effen về đêm, mọi người cảm thấy nó bình thường, riêng anh vẫn thấy nó rất đẹp”
“ Ồh, vậy sao?” Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng
vô thức nhấc lấy chiếc thìa dưới ánh sáng bạc lóe sáng khác thường ấy, lại càng
tô điểm làn da trắng nõn nà như da em bé.
Đôi lông my dài khẽ rũ xuống, rung động như cánh bướm
tung bay trong cơn gió nhè nhẹ, cô im lặng một lát mới khẽ nhếch mép nói tiếp:”
Em chỉ mới thấy trên tivi thôi, chắc là phải đẹp lắm!”
Cô rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng giọng điệu trầm
xuống, lại như hơi trầm mặc, Trần Diệu nghe như thấy có tiếng động trong lòng.
Bàn tay cô đặt tại mép bàn, cách anh không tới mười
centimet, kỳ thực chỉ cần nhè nhẹ hướng về phía trước là lại có thể nắm chặt
trong tay đôi bàn tay mềm mại ấm áp đấy rồi, nhưng anh lại âm thầm nắm chặt tay
dưới bàn, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể ngăn lại những rung động kìm
nén quá lâu.
Thật ra anh rất muốn nói với cô, mấy tối ở khách sạn,
đối diện ban công là tòa tháp cao lớn nổi bật, buổi tối không ngủ được đưa mắt
ngước nhìn lên ánh đèn rực rỡ ấy. Có lúc lại xuất hiện thứ ảo giác, cứ ngỡ rằng
bên mình còn có một người, cứ tưởng rằng giây phút này đây có thể nghe thấy
tiếng reo hò kinh ngạc giòn tan của cô. Sau đó, anh quả nhiên có xúc động, nhấc
điện lên định gọi một cuộc đường dài, nhưng vẫn thường nhấn đến số ký tự cuối
thì anh lại từ bỏ.
Nghe nói cô vẫn sống rất vui. Lúc trước nếu như chính
anh xoay người đi đã đoạn tuyệt như thế, thì giờ đây cớ sao lại kích động cô
nữa làm gì chứ?
Thế nhưng đến khi gần về nước, anh mới trăn trở lần
tìm nghe ngóng tin tức của Tiếu Dĩnh thông qua những người quen cũ, đều là
những lời lẽ gần xa không tỏ tường, hoặc có lẽ là những tình hình không rõ
ràng, chỉ là nói cô đột nhiên thuyên chuyển công tác đến thành phố B, dường như
là vừa mới ly thân với chồng.
Chính là vì đã quá hiểu rõ tính cách Tiếu Dĩnh, thế
nên anh nhất thời không khỏi lo lắng, muốn biết tình hình hiện nay của cô xem
rốt cuộc là có tốt đẹp hay không
Tuy thế, bất luận có vặn hỏi thế nào, câu trả lời của
Tiếu Dĩnh tối hôm đó vẫn cứ là em vẫn sống vui, sống tốt, trước sau kiên định
như một, những việc khác không nói gì thêm, thanh toán tiền xong đứng lên vội
nói:” Em phải về đây!”
Kỳ thực một bữa ăn hai người ngồi đối mặt nhau,chưa
nói được gì với nhau thì cô đã đòi về rồi.
Con phố dài tĩnh lặng, hai bên đèn đường sáng choang,
anh đi phía sau, thế nên cô ra sức cố gắng khống chế bước chân của mình.
Rồi anh đưa mắt dõi theo bóng cô xa dần, bất chợt
nghĩ, có lẽ năm đó cũng là như thế, chỉ có điều hôm nay đảo ngược lại mà thôi.
Hóa ra, đứng nhìn một người ra đi rời xa mình đầu
không ngoảnh lại, chính là cảm giác này đây, rõ ràng là chỉ cách nhau không tới
vài thước, nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến, không cách gì chạm vào được
nữa.
Chẳng ai nghĩ rằng, họ lại đi đến bước đường này, cũng
như chẳng ai lường trước được, một việc ngoài ý muốn cực kỳ bình thường của những
năm tháng
trước đây lại sắp đặt an bài cho những xích mích và
gắn bó lâu dài sau này.
Khi Tiếu Dĩnh lên năm tuổi, vì lý do điều động công
tác của cha mẹ, cả nhà đã phải rời khỏi miền quê.
Kỳ thực rời xa đám bạn trẻ cùng quấn quýt bên nhau
suốt đêm ngày, trong lòng Tiểu Dĩnh không vui chút nào, nhưng dù sao ngày ấy
cũng vẫn còn nhỏ tuổi, rồi cũng rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh.
Lúc đó nhà cô đến sống ở khu nhà trệt, từng hộ gia
đình sống sát cạnh nhau, tạo thành một khoảng khuôn viên rộng, quan hệ hàng xóm
láng giềng cũng đặc biệt khắng khít.
* Chú thích: Đây là kiểu nhà truyền thống của Trung
Quốc, vài căn hộ sống chung trong 1một khuôn viên, mỗi hộ một nhà biệt lập
nhưng vẫn rất khắng khít với nhau vì sinh hoạt chung một khuôn viên.
Trong sân nhà cũng có một bạn nhỏ trạc tuổi Tiểu Dĩnh,
tối hôm đầu tiên chuyển nhà đến, thì đã đứng ngoài rủ Tiểu Dĩnh cùng nhau chơi
trò chơi. Dưới bầu trời sao sáng mùa hè ấy, đám trẻ con ngây thơ vô tư nô đùa
vui vẻ. Trong đám ấy ai cũng tốt, duy chỉ có một người Tiểu Dĩnh không thích.
Đó là 1 cậu con trai, rõ ràng là chỉ nhỉnh hơn cô một chút, mọi người đều đồng
trang lứa như nhau, nhưng cậu ta lại có vẻ chững chạc hơn nhiều, thậm chí những
bạn lớn tuổi hơn lại rất nghe lời cậu ta, quả là một vị vua con, với bộ dạng vừa
hô hoán trăm người phục tùng.
Tiếu Dĩnh vẫn là không thích cậu ta, bởi lẽ cậu ta cứ
thích kêu gọi hô hào mọi người cùng đi đi chu du thám hiểm, hoặc giả làm những
việc xuất chúng khác người. Ban ngày người lớn đi làm hết, sân nhà náo loạn một
trận long trời lở đất
đến khi trời chạng vạng tối, thường nghe thấy tiếng
quở mắng răn dạy con cái của cha mẹ hòa quyện cùng khói bếp trắng, cứ thế bay
lượn lờ đến những nơi xa xa.
Con người này thật là xấu! Lúc đó theo khuôn phép cư
xử lại đặc biệt diu dàng khéo léoTiếu Dĩnh trong lòng vẫn cứ nghĩ như thế, bình
thường cũng không tỏ vẻ sắc mặt tốt với anh, những người còn lại đều phụ họa
cho anh, chỉ có cô là không! Tận đáy lòng luôn cảm thấy anh không phải là người
tốt.
Nhưng anh dường như chưa bao giờ để mắt tới cô, có lẽ
là vì cô quá yếu ớt, lại không nổi bật, lại có lẽ vì đã sớm mẫn cảm nhận thức
được rằng cô bé mới đến này có gì đó ghen ghét và khinh khỉnh đối với anh, thế
nên ngày thường chơi thì vẫn chơi, nhưng anh tuyệt nhiên không nói câu nào với
cô.
Thế mà, cũng chính cái “kẻ xấu” trong lòng Tiếu Dĩnh
này, về sau đã giúp cô giải vây, đã cứu cô thoát khỏi tay cô bé hống hách kiêu
căng
Lúc đó, cô đã bị đối phương đẩy ngã xuống đất, đất cát
văng lên tung tóe, làm bẩn chiếc tất trắng tuyết cùng chiếc váy búp bê mới
tinh. Một cặp mắt đen lau láu mở to nhìn, không chịu chớp mắt, chỉ sợ môt giây
sau giọt nước mắt như hạt đậu sẽ rớt xuống.
Nhưng bàn tay cô vẫn ôm chặt đồ ăn vặt trước ngực,
không cam lòng để đối phương cướp đi.
”Đưa cho ta” Đứa bé gái đó tiến sát gần
“Không đưa”
Trong khoảnh khắc đó hai người lại tiếp tục giằng co
đánh nhau, cô chỉ cảm thấy đau ở cánh tay, hét to:” Đồ đáng ghét!……..cái miệng
nhỏ nhỏ xíu, nước mắt suýt chực trào ra.
Lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu vọng lại tiếng nói:”
Này, không được ức hiếp bạn ấy!” Rõ ràng đều ngây ngô như nhau, nhưng lại mang
vẻ dáng dấp uy nghiêm. Kỳ thực lúc đó trong mắt đã ngân ngấn nước, chẳng nhìn
rõ cái gì, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng đều là màu trắng mờ mờ, cảnh vật xung
quanh trong mắt cũng lòe nhòe biến dạng.
Đứa bé gái dã man đó rốt cuộc cũng dừng lại. Tiểu Dĩnh
thở hổn hển ngẩng mặt nhìn lên, bím tóc bù xù, chỉ nhìn thấy một bóng hình,
đứng chặn giữa mình với “ kẻ thù” . Ánh mặt trời giữa trưa gay gắt, cô cứ ngỡ
như cả người anh đều phát sáng, khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Đúng thế, đúng tại thời điểm ấy, như thể từ trên trời,
hoàng tử đến giải cứu công chúa, tuy là trong tay không cầm thanh bảo kiếm ,
không cưỡi ngựa bạch mã, tuy rằng nàng công chúa này toàn thân bẩn thỉu, kỳ
thực thì càng nhìn càng giống cô bé lọ lem, thế nhưng giay phút này đây , địa
vị của anh trong lòng cô không ai có thể sánh bằng.
Cũng giống như tên gọi của anh*, nho nhã tuấn tú, đứng
trước mặt cô, tất cả đều chói lòa
Từ đó về sau, cô cam tâm tình nguyện bám đuôi anh, coi
anh như vị hoàng tử chân mệnh thiên tử của mình
Bởi lẽ trong cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ có cuộc
sống hạnh phúc, không phải thế sao?
*Chú
Thích: Tên Diệu âm Hán Việt có nghĩa là chiếu rọi, sáng
chói.