Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người

Chương 2: Chương 2




1.

Ngày cuối tuần, Bạch Lộ thức dậy từ rất sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục rồi chờ Dương Quang đến đón cô. Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vài bạn học quen thân trong câu lạc bộ leo núi trước kia hễ có thời gian là hẹn hò tụ tập nhau cùng đi leo núi, có lúc còn nấu cơm hoặc cắm trại dã ngoại. Lần này là hoạt động đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu, để ngăn ngừa bị quấy rầy, cô còn cố tình tắt điện thoại, cô không muốn giữa đường bị người ta gọi đi tăng ca.

Tám giờ, Dương Quang lái chiếc Jetta của anh có mặt đúng giờ. Chiếc xe này là quà tặng của ba mẹ cho anh nhân dịp tốt nghiệp đại học. Thượng Vân cho rằng con trai đã bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc, có một chiếc xe sẽ thêm tiện lợi lẫn thêm thể diện. Bình thường ghế lái phụ bên cạnh anh luôn là chỗ ngồi chuyên dụng của Bạch Lộ, nhưng hôm nay trên vị trí đó lại là Ninh Manh.

Bạch Lộ hơi ngẩn người, còn Ninh Manh thì cười như không có chuyện gì: “Chào buổi sáng, chị Bạch Lộ.”

Dương Quang nói tối qua Ninh Manh ăn cơm ở nhà anh, nghe nói sáng nay có hoạt động leo núi liền hưng phấn đòi tham gia. Dù sao leo núi cũng là hoạt động tập thể, anh liền mang cô bé đi theo. Bạch Lộ cũng không thể nói gì, mặc dù trong lòng có đôi chút khó chịu.

Càng khó chịu hơn là, vì Dương Quang chở Ninh Manh cùng đi nên cô ta đương nhiên ngồi ghế lái phụ, Bạch Lộ chỉ có thể ngồi ghế sau.

Ninh Manh và Dương Quang ngồi đằng trước cứ luôn cười cười nói nói, cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, cái miệng nhỏ ríu rít không ngớt, hệt như chú chim hoàng oanh líu lo đầu cành. Cô ta toàn nói chuyện bọn họ lúc nhỏ, Bạch Lộ ngồi phía sau không chen vào được câu nào. Nếu không phải Dương Quang thi thoảng quay đầu nói chuyện với mình, cô quả thực cảm thấy bản thân chẳng khác nào một kẻ trong suốt vô hình.

Cho đến tận khi tới nơi đã định và bắt đầu leo núi, tình hình cũng chẳng có gì khá hơn. Ninh Manh vẫn bám lấy Dương Quang như hình với bóng, đến chỗ hơi gập ghềnh một tí đều đòi Dương Quang đỡ cô ta qua. Nhiêu đó chưa đủ, còn không cẩn thận để bị trặc chân, Dương Quang còn phải cõng cô ta xuống núi. Mặc dù cô ta dáng vóc mảnh mai xinh xắn, thể trọng không đến bốn mươi lăm ký, nhưng khi Dương Quang cõng cô ta một mạch về đến chân núi thì đầu cũng ướt sũng mồ hôi.

Bạch Lộ đau lòng định lau mồ hôi cho anh, nhưng bị Ninh Manh giành trước. Cô ta nằm trên lưng anh nên chiếm ưu thế về cự ly, đưa tay ra trực tiếp dùng lòng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Còn nhắc lại chuyện năm xưa: “Dương Quang, anh còn nhớ hồi nhỏ anh dẫn em ra ngoài chơi không, kết quả em chơi mệt ngủ quên mất, anh cũng cõng em về nhà thế này.”

Dương Quang thở phì phò: “Nhớ, lần đó em làm anh mệt gần chết, bây giờ cũng khiến anh mệt gần chết. Con nhóc nhà em thật là phiền, sau này không dẫn em đi chơi nữa.”

“Anh dám, anh không dẫn em khóc cho coi. Anh sợ em khóc nhất, đúng không?”

Ninh Manh miệng thì nói khóc, nhưng thanh âm lại mang theo nụ cười, giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô ta tựa như kem sắp tan. Nếu Bạch Lộ là đàn ông, có lẽ cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện lắng nghe cô gái làm nũng ngọt ngào như mật thế này đến chín mươi tuổi. Tuy nhiên cô không phải, không những thế đối tượng làm nũng còn là bạn trai mình, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu cảm giác khó chịu.

Dương Quang lái xe đưa Ninh Manh về nhà, Bạch Lộ ngồi lên ghế trước, sắc mặt như ủ một tầng sương mỏng. Anh nhận ra điều đó, bèn dừng xe lại bên đường, đưa tay kéo lấy vai cô, dỗ dành: “Sao lại không vui thế kia? Chuyện vừa rồi em đừng để ý, em biết anh luôn coi Ninh Manh như em gái mà.”

Bạch Lộ thở dài: “Dương Quang, anh có nghĩ tới không, anh toàn tâm đối xử với Ninh Manh như em gái, nhưng con bé chưa hẳn đã xem anh như anh trai.”

Dương Quang ngẫm nghĩ, vẻ mặt có chút không chắc chắn: “Anh và Manh Manh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ luôn thân mật quen thuộc như thế. Nó thường xuyên theo anh làm nũng này kia, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì không đúng. Có điều, nếu em đã cảm thấy khó chịu như vậy, sau này anh sẽ chú ý hơn, giữ khoảng cách với nó. Được rồi, đừng xịu mặt nữa. Cười lên cái nào, bạn gái anh cười lên là đẹp nhất.”

Bạch Lộ không có cách nào giận dỗi với anh nữa, bèn cười lên thật tươi. Hai lúm đồng tiền nho nhỏ tựa như nụ hoa nhài lúc ẩn lúc hiện trên khóe môi. Lúm đồng tiền khiến vẻ cười của cô đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt long lanh, ngọt ngào như đường mật, long lanh như tháng tư mùa xuân hiện tại. Cánh tay Dương Quang bất giác dùng lực, ôm trọn cả người cô vào lòng, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn mang theo hơi thở nóng ấm của anh, từ môi đến má, rồi từ chiếc cằm nhỏ xinh sáng bóng như sứ đến chiếc gáy cong cong duyên dáng như thiên nga, lại quay về xương quai xanh tinh tế xinh xắn. Khi anh còn muốn thử thăm dò xuống dưới, cô bất an xoay người tránh ra, vẻ mặt vừa hơi lúng túng vừa hơi sợ sệt: “Đừng… đừng như vậy.”

Mặc dù hai người đã yêu nhau hơn hai năm, thế nhưng quan hệ nam nữ cũng chỉ mật thiết đến mức này, hai người chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Dương Quang không phải không muốn, nhưng về mặt này Bạch Lộ đặc biệt bảo thủ, mỗi khi anh vừa có ý đồ về mặt này, cô luôn đỏ mặt cự tuyệt: “Không cần, đừng như thế.”

Dương Quang đối với chuyện này mặc dù có mất hứng nhưng cũng vui mừng. Dù sao đi nữa, trong thời đại cá tính cởi mở này, khi mà việc tùy tiện qua lại một đêm đã kéo nhau lên giường đã trở thành chuyện thường, một cô gái vẫn có thể giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc chung quy vẫn là chuyện tốt. Anh cũng không muốn tìm một cô nàng có thể tùy tiện cởi áo lên giường với người khác làm bạn gái. Vì thế sự từ chối của Bạch Lộ trái lại càng khiến anh thêm tôn trọng cô: “Được, anh nhịn, chúng ta để dành chuyện này đến đêm động phòng hoa chúc, khiến cho đêm tân hôn càng xứng đáng.”

Sáng sớm thứ Hai đi làm, Bạch Lộ vừa vào văn phòng đã bị Hoắc Mân gọi lại. Bảo cô sáng nay không cần lo việc gì hết, lát nữa cùng tổng giám đốc Vương đại diện cho công ty đến bệnh viên thăm Chương Minh Viễn.

Cô ngớ người: “Cố vấn Chương làm sao vậy?”

“Hôm qua anh ta bị tai nạn xe, đâm phải một chiếc xe vượt đèn đỏ, may mà có túi khí an toàn bảo vệ, thương tích trên người không nghiêm trọng.”

Nửa tiếng sau, Bạch Lộ và Vương Hải Đằng cùng đến bệnh viện, nhưng lại đụng phải cảnh trống không. Phòng bệnh trống rỗng, vài y tá đang thu dọn hoa tươi và giỏ trái cây chất đầy phòng. Họ nói vì bệnh nhân thương tích rất nhẹ nên sau khi ở lại bệnh viện quan sát một đêm liền khăng khăng muốn xuất viện.

Đến hụt giống như họ còn có một người trẻ tuổi ăn vận bảnh bao, anh ta chỉ đến sau họ chưa đầy ba phút, vừa vào trông thấy phòng bệnh trống huơ trống hoác chỉ biết lắc đầu bật cười: “Cái thằng này, chạy nhanh thật.”

Vương Hải Đằng nghe tiếng liền quay đầu, tươi cười rạng rỡ bước đến chào hỏi: “Âu thiếu gia, cậu cũng đến thăm Chương công tử đấy à.”

Bạn bè của Chương Minh Viễn hầu hết đều thuộc loại không giàu cũng sang, anh chàng Âu này cũng là một người rất có lai lịch. Âu thiếu gia đang lấy di động ra tính gọi điện thoại, thờ ơ nhìn quét qua Vương Hải Đằng một cái: “Ông là?”

Vương Hải Đằng tự giới thiệu, Âu thiếu gia dường như cũng có chút ấn tượng nhiêu đó: “Là tổng giám đốc Vương sao, đã nghe Minh Viễn nhắc đến. Xin chào.”

Sau đó tầm mắt anh ta lướt qua Bạch Lộ đang ôm hoa tươi đứng một bên, nhưng cái quét mắt này không thờ ơ như trước, có vẻ đánh giá chuyên chú kín đáo ẩn sâu trong đôi mắt: “Vị này là ai?”

“Đây là cô Bạch, thư ký của công ty chúng tôi, cô ấy cũng kiêm nhiệm chức trợ lý của cố vấn Chương, vì thế tôi dẫn theo cô ấy cùng tới đây thăm Chương công tử.”

Âu thiếu gia gật đầu mỉm cười, nụ cười ra chiều hiểu biết: “Chào cô Bạch.”

Bạch Lộ lịch sự trả lời: “Xin chào Âu thiếu gia.”

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Âu thiếu gia đã được nối máy, anh ta vừa cười vừa nói với người bên kia điện thoại: “Minh Viễn, tớ đến bệnh viện thấy trống không. Thằng khỉ, ở bệnh viện có vài ngày mà cứ như bị đem giết không bằng, lẩn còn nhanh hơn chạch.”

Cũng không biết Chương Minh Viễn đầu bên kia nói gì, anh ta chỉ cười lên ha hả: “Quả nhiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Được rồi, cậu ở nhà đó đi, bây giờ tớ chạy qua thăm cậu.”

Dừng một chút, anh ta lại nói: “Đúng rồi, không chỉ mình tớ bắt hụt cậu, tổng giám đốc Vương còn dẫn theo cô Bạch phí công đứng trước bốn bức tường trong phòng bệnh đây này. Cậu làm người ta đi tay không một chuyến mà không thấy xấu hổ à?”

Không biết Chương Minh Viễn trả lời ra sao, nhưng Âu thiếu gia cúp điện thoại xong thì cười tít mắt nói: “Tổng giám đốc Vương, cô Bạch, chi bằng chúng ta cùng đến nhà Chương Minh Viễn thăm cậu ta đi.”

Bạch Lộ thực không muốn đi, cô hy vọng Vương Hải Đằng đi một mình, để cô về công ty trước. Không ngờ Vương Hải Đằng nói ông ta còn có việc, mười giờ có hẹn đàm phán với người khác, bảo cô một mình đại diện công ty đến thăm hỏi Chương Minh Viễn.

“Cô đi nhờ xe Âu thiếu gia đến đó đi, lúc về lại tự đón xe. Thay tôi hỏi thăm cố vấn Chương, dặn cậu ấy cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi.”

Bạch Lộ không còn cách nào khác đành lên chiếc xe thể thao Lamborghini của Âu thiếu gia, theo anh ta đến nhà Chương Minh Viễn.

Xe lao vun vút như gió trên những con đường rộng lớn bằng phẳng của kinh thành, cuối cùng tiến vào trung tâm một khu chung cư cao cấp phong cảnh tuyệt đẹp nép mình yên tĩnh, tựa như chốn đào nguyên giữa lòng thành thị. Đem xe đỗ tại bãi đỗ ngầm, hai người cùng nhau đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, Chương Minh Viễn khập khiễng đi ra mở cửa.

Âu thiếu gia hiển nhiên là khách quen, vào cửa liền tự mình cởi giày thay dép, vừa thay vừa cười: “Cậu lại làm thương binh rồi, tớ đặc biệt đồng cảm sâu sắc với cậu.”

“Vớ vẩn. Âu Vũ Trì cậu đừng có tìm dép cho mỗi mình mình, tìm thêm một đôi cho Bạch Lộ đi.”

Bạch Lộ ôm một bó hoa lớn đứng trước cửa, đang chần chừ không biết có nên vào nhà không, có lẽ đứng ngoài cửa hỏi thăm dăm ba câu chắc sẽ không quấy rầy người ta nghỉ ngơi. Nhưng Chương Minh Viễn lại bảo Âu Vũ Trì tìm dép cho cô, xem ra vẫn phải vào trong ngồi một lát.

Đây là một căn hộ chung cư nhỏ hai tầng, diện tích không quá lớn, trang trí cũng vô cùng đơn giản, nhưng trong phong cách đơn giản vẫn mang vẻ cầu kỳ rõ rệt. Nội thất trọn bộ bằng gỗ tùng nhập khẩu quý hiếm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Bước vào nhà, Âu Vũ Trì mở tủ lạnh lấy đồ ra uống một cách quen thuộc. Còn Bạch Lộ không tự nhiên ngồi vào một góc sô-pha, miệng lí nhí như đọc thuộc lòng: “Cố vấn Chương, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công ty đến thăm anh, nhắn anh nghỉ ngơi cho khỏe…”

Chương Minh Viễn không buồn nghe mà ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, mấy câu đó tôi nghe mãi từ hôm qua tới giờ, lỗ tai sắp chai luôn rồi. Mới trốn thoát khỏi bệnh viện, cô lại đuổi tới tận nhà mà niệm. Cô tha cho tôi đi.”

Bạch Lộ hơi lúng túng mím môi im lặng, trong khoảnh khắc không biết phải nói gì cho tốt, vừa cúi đầu thì bắt gặp bó hoa mình vẫn đang ôm trong tay: “Anh có bình hoa không? Tôi đem hoa cắm vào.”

Chương Minh Viễn nghĩ nghĩ: “Trước đây phòng khách có một cái bình pha lê, bị tôi sơ ý làm vỡ rồi. Cái trong phòng ăn nhỏ quá, không cắm được. Có điều trong phòng làm việc có không ít bình gốm sứ, cô chọn một cái mang ra cắm hoa đi.”

Bạch Lộ đi vào phòng làm việc theo chỉ thị của anh ta, phòng làm việc rất lớn, nhưng sách lại không bao nhiêu, trên một chiếc kệ sát đất che hết một mặt tường bày biện cao thấp lộn xộn nhưng tinh tế các loại chai lọ bát đĩa bằng gốm sứ đủ hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Xem ra hình như anh ta rất hứng thú với việc thu thập đồ gốm sứ, có điều những đồ gốm sứ này xem ra không phải là vật quá cổ xưa hay quá quý báu.

Xem sơ qua một lượt, Bạch Lộ chọn một chiếc bình sứ có hơi hướm màu sắc cổ xưa, đem đến phòng ăn đổ nước đầy một nửa, rồi đem hoa tươi cắm vào. Những bông hoa rực rỡ khoe sắc cùng bình hoa màu đen sẫm mộc mạc tương phản, tôn nhau lên một cách thi vị.

Ở phòng khách đầu bên kia, đối thoại giữa Chương Minh Viễn và Âu Vũ Trì bay đến như hoa rơi ào ạt.

“Tại sao vẫn còn ở đây một mình, tớ tưởng chị cậu nhất định sẽ tóm cậu về nhà chứ.”

“Tớ sao có thể theo chị ấy về nhà, vậy chả phải tự đưa đầu ra ăn mắng à. Ông già nhà tớ vẫn đang giận bốc khói, tớ trốn còn không kịp.”

“Lúc này ông già cậu thực sự nổi trận lôi đình rồi, tớ nghĩ ít nhất trong vòng nửa năm cậu đừng mơ đụng đến tay lái. Không những tịch thu toàn bộ xe của cậu, còn chốt hạ một câu, ai dám cho cậu mượn xe chính là gây khó dễ cho ổng. Ba tớ cũng đặc biệt dặn dò tớ, không cho cậu đụng tới xe. Cậu cũng thật là, sao lại bất cẩn như thế. Nếu sợ vô bệnh viện đến vậy thì đừng có phóng, cậu làm như mình đang ở trường đua ấy!”

Giọng nói Chương Minh Viễn lộ vẻ buồn bực ngập tràn: “Thực ra trách nhiệm trong vụ đụng xe lần này không phải do tớ, là người ta vượt đèn đỏ tông phải. Nhưng ông già chả thèm quan tâm một hai liền nổi giận, giải thích cũng không thèm nghe.”

“Ai bảo cậu có “tiền án” chứ! Lần trước xảy ra tai nạn xe phải nằm bệnh viện hơn nửa năm, suýt chút nữa là không cứu được, ấy vậy mà giờ cậu còn dám phóng. Nếu tớ là ông già nhà cậu thì cũng sẽ nổi trận lôi đình.”

“Âu Vũ Trì, nếu cậu tới đây giáo huấn tớ thì bây giờ cậu về được rồi đấy. Tớ bị cậu léo nhéo sắp bực chết đây!”

Âu Vũ Trì bị Chương Minh Viễn đuổi đi, Bạch Lộ cũng nhân thể mở miệng tạm biệt chuẩn bị cùng ra về. Cô đại diện cho công ty đến làm nghĩa vụ thăm hỏi tận tình, nghĩa vụ đã hoàn thành tất nhiên cô cũng không muốn ở lại thêm. Chương Minh Viễn dường như đọc thấu suy nghĩ của cô, nhìn liếc qua cô với nụ cười như có như không, không nói gì nữa mà phất tay để cho cô đi.

Sau khi xuống lầu, mặc dù Bạch Lộ nói đi nói lại rằng tự mình bắt xe sẽ tiện hơn, nhưng Âu Vũ Trì vẫn cực kỳ ga-lăng mà kiên quyết đòi chở cô về, một mạch đưa cô đến dưới tòa nhà công ty.

2.

Sau khi về đến công ty, Vương Hải Đằng không ở đó, Bạch Lộ đem chuyện đến nhà Chương Minh Viễn thăm hỏi báo cáo tường tận với Hoắc Mân. Cô nghe xong khẽ chau mày: “Bạch Lộ, lúc ấy em không nên về nhanh như vậy. Cố vấn Chương bị thương ở nhà một mình, đi lại khập khiễng rất bất tiện, về tình về lý em đều nên ở lại thêm một lúc, hỏi người ta xem có cần gì không. Bỏ lại một bó hoa rồi đi coi sao được, thăm hỏi như vậy chẳng khác gì thể hiện không có thành ý gì cả, chỉ có đến rồi đi một mạch. Em đừng quên rằng, em đại diện công ty đến, biểu hiện của em sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cách nhìn của cố vấn Chương đối với công ty.”

Bạch Lộ nghẹn lời, cô quả thực là đến rồi đi chóng vánh, cho nên chỉ thầm nghĩ ra về cho nhanh. Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, nếu người cô đến thăm không phải là Chương Minh Viễn, mà là bất kỳ một vị lãnh đạo nào đó của công ty hoặc thậm chí là đồng nghiệp, trong tình huống như ban nãy cô sẽ không lập tức rời đi. Dù sao người ta cũng bị thương hoạt động bất tiện, có thế nào cũng phải hỏi anh ta liệu có cần giúp làm đồ ăn thức uống gì không.

“Em xin lỗi chị Hoắc.”

“Không cần nói xin lỗi với chị, nếu chuyện này em chưa làm tốt thì lập tức dùng hành động sửa chữa. Bây giờ gần đến giờ ăn trưa rồi, em gọi điện cho cố vấn Chương, hỏi xem anh ta muốn ăn gì, em lập tức đi mua đem sang cho anh ta. Bắt xe mà đi, tiền xe công ty sẽ thanh toán.”

Bạch Lộ nghiêm chỉnh tuân mệnh làm theo, lúc Chương Minh Viễn nhận điện thoại dường như không hề kinh ngạc chút nào, giọng nói uể oải: “Cũng không muốn ăn gì, hay là cô đi mua một ít củ cải muối và dưa chuột muối của Lục Tất Cư để ăn với cháo đi.”

Mang theo hai hũ dưa muối cùng một hộp cháo trắng, Bạch Lộ lại quay về nơi mình vừa rời khỏi, ấn chuông cửa. Chương Minh Viễn vẫn đi cà nhắc ra mở cửa, lúc này cô nghĩ nên biểu hiện đôi chút quan tâm: “Cố vấn Chương, chân anh không sao chứ?”

Anh ta tỏ vẻ không việc gì: “Lúc tông xe bị vướng một chút, bắp chân hơi sưng, không có vấn đề gì lớn.”

Bạch Lộ thay giày bước vào nhà, đi thẳng vào phòng ăn xây theo kiểu mở, Chương Minh Viễn cũng kéo theo chân bị thương đi tới ngồi vào bàn ăn, vỗ bụng nói: “Bây giờ dạ dày tôi mới là vấn đề lớn nhất, nó rất đói, nãy giờ cứ sôi ầm ĩ đòi ăn.”

Giống như để phối hợp với anh ta, bụng anh ta cũng kêu òng ọc vài tiếng. Cô ngẩn người, đáp lại bằng một tiếng cười, là nụ cười không kiềm được: “Không đến mức đói ra nông nỗi này chứ, sáng nay anh chưa ăn gì sao?”

Anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà chợt nhướng mày nhìn cô: “Ồ, hôm nay mới phát hiện ra cô cười lên có hai lúm đồng tiền đấy. Tại sao trước kia chưa từng thấy nhỉ? Tôi biết rồi, xem ra trước đây cô đều là ngoài cười mà trong không cười, cho nên lúm đồng tiền mới không hiện lên.”

Bạch Lộ vội thu lại nụ cười, đánh trống lãng: “Bát đũa ở đâu?”

Anh ta nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm: “Tìm trong tủ bếp xem, tôi nhớ hình như có một bộ.”

Trong tủ bếp quả nhiên có một bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo, vẫn còn nằm ngay ngắn trong hộp quà chưa được mở ra, rõ ràng trước đây Chương Minh Viễn căn bản chưa từng ăn cơm trong căn nhà này. Bạch Lộ được sự đồng ý của anh ta xong mới mở chiếc hộp được đóng gói, lấy ra vài chiếc bát đĩa dùng nước ấm rửa sạch một lượt, chuẩn bị cho cháo và dưa muối vào. Đương lúc bận rộn thì di động đổ chuông, là Dương Quang gọi đến, cô vội vàng vẩy khô hai tay cầm lên nghe.

“Bạch Lộ, em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì xuống dưới cùng nhau đi ăn. Anh mới làm xong việc gần chỗ em, bây giờ đang ở dưới lầu công ty em.”

Cô cắn môi với vẻ hơi ảo não: “Nhưng mà em không có ở công ty, em cũng đi ra ngoài làm việc rồi.”

“Em ra ngoài làm việc gì vậy?”

“Ừm… Chị Hoắc bảo em mang đồ cho cố vấn Chương.”

“Đưa đồ xong em ăn cơm cũng được. Em đang ở đâu, có gì anh chạy qua đón em.”

Cô cũng muốn cùng ăn trưa với Dương Quang, dù sao đồ cũng mang tới nơi rồi, việc cần làm cô cũng đã làm gần xong. Cô liền báo địa chỉ cho Dương Quang, bảo anh đến đón cô, hẹn mười lăm phút nữa gặp nhau ở cổng khu nhà. Khu nhà cao cấp kiểu này, khách đến thăm đều do bảo vệ và chủ nhà liên hệ cùng chứng thực thân phận mới được cho vào trong, cho nên chỉ có thể bảo anh chờ ngoài cổng.

Cúp điện thoại xong, tốc độ rửa bát đĩa của Bạch Lộ liền gia tăng, vội vội vàng vàng, chợt không cẩn thận lỡ tay đánh vỡ một cái. Chiếc bát sứ tinh xảo trắng như ngọc mỏng như giấy vô tình đập một phát vào thành bồn rửa bằng inox, choang một tiếng vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, như hoa rụng cuối xuân.

Giọng nói Chương Minh Viễn từ sau lưng truyền đến: “Nhận có cuộc điện thoại mà gấp đến độ này, là bạn trai cô hẹn hả.”

“Tôi xin lỗi.”

Bạch Lộ có phần quẫn bách nhặt các mảnh vỡ lên ném vào thùng rác, rồi đem chiếc bát còn lại rửa sạch đựng cháo, củ cải muối cùng dưa chuột muối cũng xếp từng miếng lên đĩa. Cô bày bát đĩa đã đựng thức ăn đâu vào đó trước mặt Chương Minh Viễn: “Xong rồi, có thể ăn được rồi đấy.”

Nhưng anh ta không động đũa, nhìn đĩa củ cải muối không ngừng lắc đầu: “Củ cải muối phải thái thành sợi nhỏ, rồi cho thêm một ít dầu mè cùng vài giọt giấm, như thế ăn mới ngon.”

Cô giật mình: “Còn phải phiền phức vậy à?”

“Thôi khỏi, ăn tạm vậy.”

Cũng may anh ta còn chịu ăn tạm, cô thở phào một hơi. Thấy anh ta cầm thìa chậm rãi húp vài ngụm cháo nóng, cô thử dò hỏi: “Cố vấn Chương, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé.”

Anh ta cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục húp cháo, một lát sau mới thản nhiên nói: “Cô đi đi, tôi biết tỏng cô muốn đi từ lâu rồi.”

Bước chân thoăn thoắt như bay trên cung trăng, Bạch Lộ rời khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, đến gặp Dương Quang tại cổng khu nhà. Hai người tìm đại một quán ăn ngồi xuống gọi hai phần ăn, ăn cái gì cũng không sao cả, chỉ cần hai người cùng nhau ăn, thức ăn tầm thường cũng có thể trở nên thơm ngon.

Lúc ăn cơm, Dương Quang nói mẹ anh tháng sau muốn tổ chức sinh nhật. Sinh nhật tròn năm mươi tuổi, là đại thọ.

“Bạch Lộ, em nói anh nên chuẩn bị quà mừng thọ như thế nào đây?”

Bạch Lộ trong giây lát cũng không nghĩ ra cái gì thích hợp: “Cái này thật không dễ, mẹ anh cũng không thiếu thứ gì, tặng cái gì mới được giờ?”

Dương Quang cũng không ngừng gãi đầu: “Anh cũng nghĩ không ra nên tặng quà gì cho hay, Manh Manh nói nó đã chuẩn bị quà rồi. Cũng không biết con nhóc này nghĩ ra cái gì, hỏi nó không chịu nói, cứ thần thần bí bí.”

Bạch Lộ mặc dù không biết Ninh Manh chuẩn bị món quà ra sao, nhưng cô biết, bất kể cô ta tặng quà gì Thượng Vân đều nhất định sẽ rất thích. Nếu một món quà tương tự do cô tặng, Thượng Vân nhất định sẽ thấy chướng mắt. Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về.

Suốt bữa cơm hai người đều bàn bạc và suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra nên tặng quà gì chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Thượng Vân. Da đầu của Dương Quang bị cào sắp thủng luôn: “Tặng quà thực sự là chuyện khó nhất trên đời, năm đó tặng quà sinh nhật cho em, anh cũng nghĩ lâu lắc mới nghĩ ra cái vụ đem chính mình tặng cho em.”

Lời nói của Dương Quang khiến Bạch Lộ mỉm cười từ tận đáy lòng, một bên khẽ cười, một bên bất giác nhìn liếc qua bàn tay trái đang đeo chiếc nhẫn bạch kim của mình. Nhưng cái liếc mắt này lại khiến cô hoảng hồn nhảy dựng lên, cúi đầu khom lưng tìm kiếm dưới nền nhà: “Oái, nhẫn của em đâu mất rồi?”

“Không thấy nhẫn đâu hả?”

Dương Quang cũng vội nhổm dậy giúp cô tìm. Khu vực sàn nhà chung quanh bàn ăn đều sạch sẽ, đến một cọng tóc cũng không có, hiển nhiên không rơi ở đây. Bạch Lộ sốt ruột muốn chết: “Nó rơi ở đâu chứ.”

“Em đừng sốt ruột, nghĩ kỹ lại xem, lần gần đây nhất nhìn thấy chiếc nhẫn là khi nào?”

Càng gấp càng rối, Bạch Lộ không tài nào nghĩ ra. Nhưng giờ làm ca chiều đã đến, Dương Quang còn phải mau chóng quay về công ty. Anh đưa cô đến dưới lầu công ty trước, an ủi đủ kiểu: “Em cứ nghĩ cho thật kỹ, nếu tìm không ra cũng không sao. Không có vấn đề gì, mất cũng mất rồi, vài ngày nữa nhận lương anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn còn đẹp hơn.”

Tuy là nói thế nhưng tâm trạng Bạch Lộ vẫn cực kỳ không tốt. Chiếc nhẫn bị mất mặc dù chỉ là một vòng bạch kim nho nhỏ, không đủ mắc tiền, không đủ hoa lệ, nhưng lại là tín vật tình yêu giữa cô và Dương Quang, cho dù có nhẫn kim cương đắt tiền sang trọng đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa bằng. Thế nhưng làm sao cô lại bất cẩn làm mất được chứ? Rốt cuộc là để ở đâu?

Khi đứng dưới tầng trệt chờ thang máy, cô vẫn ra sức vắt óc. Đột nhiên đầu óc chợt tỉnh, nhớ ra lúc trả tiền mua dưa muối ở Lục Tất Cư vẫn còn thấy lóe lên một vòng ánh sáng màu trắng bạc kia. Ra khỏi Lục Tất Cư cô liền bắt xe đi thẳng đến nhà Chương Minh Viễn, ngồi trong taxi cô vẫn luôn xách đồ, nhẫn không thể nào rơi được. Như vậy xem ra, nhẫn có lẽ bị rơi ở nhà Chương Minh Viễn, khả năng này là lớn nhất.

Cửa thang máy mở ra, nhưng Bạch Lộ chẳng buồn rời khỏi thang máy, vội vàng lấy di động ra, cô không hề nghĩ ngợi liền gọi vào số của Chương Minh Viễn. Chuông reo một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói đầu bên kia điện thoại đậm vẻ ngái ngủ: “Alô…”

Thật hiển nhiên anh ta đang ngủ trưa, cô không hỏi hối hận bản thân đã quá vội vã, cứ thế không suy nghĩ mà gọi điện quấy rầy người ta đang ngủ ngon. Lẽ ra cô nên nghĩ tới bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Nhưng gọi cũng gọi rồi, cô chỉ có thể bất chấp mà nói: “Cố vấn Chương, thật ngại đã đánh thức anh dậy.”

Trong ống nghe yên lặng giây lát, sau đó vang lên giọng nói đã tỉnh tảo vài phần: “Là cô hả! Có chuyện gì không?”

Nhất thời cô không biết làm sao nói chuyện chiếc nhẫn, đành phải nghĩ ra một lý do khác: “Cũng không có chi, là tôi muốn hỏi anh xem buổi tối muốn ăn gì, tôi lại mang đến cho anh.”

Trong ống nghe lại yên lặng, thời gian yên lặng tương đối lâu, lâu đến nỗi cô gần như nghi ngờ liệu anh ta có nghe cô nói chuyện trong lúc nửa tỉnh nửa mơ rồi đi ngủ lại không. Cô thử alô một tiếng, bấy giờ mới có trả lời: “Đồ ăn mua bên ngoài đều ăn phát ngán rồi, tôi muốn ăn đồ nhà nấu. Hay là buổi tối cô mua một ít thức ăn đến nấu cho tôi đi.”

Bạch Lộ không ngờ Chương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn ăn đồ nấu trong nhà, muốn cô tự tay xuống bếp làm thật phiền phức. Nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau khoảnh khắc im lặng, cô vẫn chỉ có thể nhận lời, cô sẽ có thể đến nhà anh ta đặng tìm chiếc nhẫn bị mất của mình.

“Vậy… anh muốn ăn món gì?”

Anh ta hỏi lại: “Cô nấu được món gì?”

Cô nhân cơ hội nói: “Thực ra tôi nấu ăn không giỏi lắm, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh, hay là tôi cứ đến nhà hàng mua về vài món nhé.”

Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cố chấp: “Tôi đã bảo không muốn ăn đồ bên ngoài. Thế này đi, cô đi mua một bông cải xanh về xào qua, mua một con cá mú đem hấp, sau đó nấu một bát canh cà chua trứng là được. Đúng rồi, nhà tôi không có mắm muối dầu mỡ, tiện thể cô mua luôn một lượt.”

Bạch Lộ khi không lại ôm thêm trách nhiệm nấu cơm tối vào người, cực kỳ không biết làm sao.

Về đến văn phòng, Hoắc Mân vừa thấy cô liền hỏi tình hình đưa cơm cho Chương Minh Viễn lúc xế trưa, cô báo cáo tường tận xong còn nói buổi tối phải đến chuẩn bị cơm tối cho anh ta. Hoắc Mân nhìn cô với một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Vậy buổi chiều em về sớm chút đi. Có thể bắt xe qua đó, công ty thanh toán.”

3.

Năm giờ chiều Bạch Lộ đã rời công ty, trước tiên đến siêu thị mua thức ăn và gia vị, xong lại xách một túi đồ to đầy ụ đến gõ cửa nhà Chương Minh Viễn. Trong vòng một ngày, đây là lần thứ ba cô tới căn hộ của anh ta.

Vừa vào nhà bếp, ánh mắt cô liền quét qua khắp nơi một lượt, sau khi đảo mắt nhìn sơ không hề phát hiện được gì cả. Tiếp đó, cô mượn cớ tìm khắp trong tủ bếp lẫn khu vực bồn rửa. Chương Minh Viễn nghiêng người dựa vào sô-pha xem ti-vi trong phòng khách, một trận bóng đá đang phát sóng đến hồi gay cấn. Cô nghĩ anh ta hẳn sẽ không chú ý đến động tĩnh của cô trong phòng bếp.

Nhưng ngờ đâu, giọng nói anh ta đột nhiên truyền đến từ xa: “Hình như cô đang tìm cái gì hả? Tìm gì vậy?”

Ban đầu Bạch Lộ ngượng không định nói, nhưng nghĩ lại, biết đâu Chương Mnh Viễn đã trông thấy thậm chí còn nhặt được chiếc nhẫn kia thì sao. Vì thế cô bước tới đỏ mặt ấp úng kể, nói năng có phần lộn xộn, anh ta nghe vài lần mới hiểu ra ý của cô, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không quen thuộc: “Tôi cứ thắc mắc sao cô tốt bụng dữ vậy, bỗng dưng gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì thì mang đến cho. Hóa ra là làm mất đồ ở chỗ tôi muốn tới tìm. Khi không tử tế đột xuất, không tặc thì cũng trộm.”

Bị anh ta nói như vậy, cô có phần xấu hổ, liền phản bác không suy nghĩ: “Ai không tặc cũng trộm chứ, tôi trộm của anh cái gì, tôi lừa…”

Lời còn chưa dứt, Bạch Lộ vội che miệng, cả khuôn mặt không nhịn được mà đỏ ửng lên, nóng rực như lửa.

Chương Minh Viễn nhìn cô không chớp mắt, điệu cười như có như không trên khóe môi càng đậm hơn, càng ngày càng đậm. Nụ cười của anh ta khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.

Vừa ngượng vừa quẫn quay đầu trở vào nhà bếp, Bạch Lộ nhất thời rất muốn cầm lấy túi xách đặt trên bàn ăn bỏ đi quách cho rồi.

Dường như đoán được tâm tư của cô, Chương Minh Viễn chậm rãi nói: “Không tìm ra nhẫn, vậy cơm tối của tôi có được ăn không?”

Anh ta vừa nói thế, cô liền không đi nổi. Thực sự cứ thế này mà đi cũng thật là kỳ, nếu như bị Hoắc Mân biết được sẽ phê bình cô liền. Tới cũng tới rồi, thức ăn cũng mua rồi, mặc dù không tìm thấy nhẫn, nhưng bữa cơm này cô vẫn phải làm.

Khi Bạch Lộ tiếp tục bận rộn trong nhà bếp, bất chợt nghe thấy Chương Minh Viễn ngồi trong phòng khách nói một câu: “Yên tâm đi, nếu như nhẫn của cô bị rơi mất ở chỗ tôi, hôm nào tôi đền cô một chiếc là được.”

Giọng nói hờ hững của anh ta xen lẫn trong tiếng huyên náo của trận bóng đá, càng nghe càng giống như thuận miệng nói chơi. Cô hoàn toàn không để tâm, chỉ hết sức tập trung đối phó với con cá trong tay.

Bữa cơm này Bạch Lộ làm vô cùng vất vả, đồ nào trong nhà bếp của Chương Minh Viễn cũng đều còn nguyên mới toanh chưa bóc hộp. Nồi niêu xoong chảo dao thớt đều bóc từ trong hộp ra, xem ra người này bình thường căn bản không ăn cơm ở nhà, chỉ riêng hôm nay sướng lên muốn ăn đồ nhà nấu, kết quả hành cô mệt gần chết. Bận rộn cả buổi cuối cùng cũng làm xong hai món mặn một món canh, bông cải xanh xào thành một đĩa xanh thẫm pha xanh ngọc, canh cà chua trứng thành một bát đỏ tươi xen lẫn trắng hồng, cá mú hấp tỏa mùi thơm hấp dẫn.

Chương Minh Viễn theo mùi thơm đi tới, ló đầu vào vừa trông thấy liền nói: “Mặc dù không biết ngon dở ra sao, nhưng trông hình thức cũng được lắm.”

Vừa nói vừa cầm đũa nếm thử một miếng bông cải xanh, gật gù: “Tay nghề bếp núc của cô không kém như cô nói, mùi vị rất ngon.”

Tài nấu ăn của Bạch Lộ tất nhiên không tồi, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu tại nhà các chú, cô đã giúp các thím nấu ăn cùng làm việc nhà không ít. Nhưng sau khi thi đậu đại học và rời xa quê hương, cô chỉ xuống bếp nấu ăn cho một mình Dương Quang, còn bây giờ, thực sự là vì bất đắc dĩ mới làm. Vốn dĩ chỉ vì chiếc nhẫn mới đến đây một chuyến, kết quả nhẫn không tìm thấy, còn không thoát được việc nấu cơm.

“Xới giùm tôi bát cơm, cảm ơn cô.”

Chương Minh Viễn hệt như một đại thiếu gia ngồi trước bàn ăn chỉ lo cầm đũa gắp thức ăn, Bạch Lộ tìm vá xới cơm chuẩn bị xới cơm trắng cho anh ta. Lúc đó, khóa cửa bên ngoài bỗng cạch một tiếng nhỏ, cửa nhà chợt bật mở, có người mở cửa bước vào.

Phòng ăn xây theo kiểu mở rất gần với cửa nhà, Bạch Lộ nghe tiếng vừa xoay đầu đã có thể nhìn rõ một một người đang đứng ngoài cửa. Đó là một cô gái trẻ, mặc một bộ váy trắng đen kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng, mái tóc đen búi lỏng theo kiểu Pháp, toàn thân trông rất ưu nhã và có khí chất. Cô ta vừa đi vào nhà vừa đem chìa khóa trong tay nhét vào túi đeo tinh xảo khoác chéo trên vai, vừa ngẩng đầu bắt gặp tầm mắt của Bạch Lộ, cô ta ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, rõ ràng là hết sức bất ngờ.

Bạch Lộ nhìn vẻ mặt cô ta liền hiểu ra sự tồn tại của bản thân đường đột biết dường nào. Mặc dù cô vẫn không biết cô gái trẻ tuổi này rốt cuộc là ai, nhưng một khi đã có chìa khóa cửa nhà có thể tự do ra vào, cô đoán nhất định phải có quan hệ thân mật với Chương Minh Viễn. Là vợ chưa cưới của anh ta sao? Hay là ong bướm nào đó ngoài vợ chưa cưới?

Khi trong đầu Bạch Lộ đang lập lòe không biết bao nhiêu phỏng đoán, lại nghe Chương Minh Viễn gọi cô gái trẻ tuổi kia một tiếng chị. Giọng nói của anh ta cũng rất bất ngờ: “Sao chị lại tới đây, không phải nói hôm nay phải đi Thâm Quyết họp à?”

“Bộ dạng em thế này chị còn lòng dạ nào đi Thâm Quyến, bảo trợ lý đi rồi.”

Chị anh ta không thèm thay dép, giày cao gót cứ thế giẫm lạch cạch tiến vào. Chị ta đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt đảo qua hai món mặn một món canh trên bàn, lại nhìn đến Bạch Lộ, mang theo vẻ mặt ngẫm đánh giá: “Minh Viễn, vị tiểu thư này là ai?”

Chương Minh Viễn giới thiệu hết sức ngắn gọn: “Cô ấy là Bạch Lộ.” Ngừng một chút, lại giới thiệu với Bạch Lộ: “Chị tôi, Chương Minh Dao.”

Để tránh hiểu lầm, Bạch Lộ không thể không tự giới thiệu bản thân một chút: “Xin chào chị Chương, tôi là Bạch Lộ, thư ký văn phòng tổng giám đốc của Thiên Đô Quốc Tế, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công ty đến thăm cố vấn Chương.”

Chương Minh Dao không nói gì nữa, chỉ nhìn liếc qua em trai mình với vẻ suy nghĩ. Chương Minh Viễn tỏ vẻ tỉnh bơ thản nhiên: “Chị, chị cũng chưa ăn cơm hả? Ngồi xuống ăn chung đi. Bạch Lộ, nhân tiện xới thêm một bát cơm cho chị giùm tôi.”

Bạch Lộ xới hai bát cơm riêng biệt đặt trước mặt hai người, sau đó mở miệng xin phép ra về. Chương Minh Viễn nhìn cô một cái rồi nói: “Như vậy sao được, thức ăn mình làm cô còn chưa được nếm qua miếng nào, không thể chỉ cho hai người chúng tôi ăn được, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”

Bạch Lộ vốn dĩ không muốn ở lại đây ăn cơm, bây giờ Chương Minh Dao tới lại càng không muốn. Nhất quyết từ chối khéo: “Thực sự không cần đâu, tôi còn có chút việc. Anh chị thong thả ăn, tôi đi trước đây.”

Khi Dương Quang gọi điện tới, Bạch Lộ vừa về đến nhà.

“Cả chiều nay anh đều ở trong phòng họp, bây giờ mới được ra ngoài, thế nào, tìm được nhẫn chưa?”

Cô thở dài rồi mới nói: “Không tìm ra nhẫn, em tìm khắp nơi đều không thấy. Cũng không biết rốt cuộc là nó bị rơi mất ở chỗ nào nữa.”

Anh an ủi cô: “Không sao, mất rồi thì anh mua cho em một cái mới. Đừng khó chịu nữa.”

Cô vẫn không vui lên nổi: “Nhưng cái này có ý nghĩa khác.”

“Chỉ cần là của anh tặng thì đều như nhau hết. Không tìm được đồ đã mất, vì nó mà khó chịu thì chẳng đáng. Nghe lời anh, đừng rầu rĩ nữa.”

Cuối cùng cô cũng bị anh dỗ mà nhoẻn miệng cười: “Được, nghe lời anh.”

Dương Quang nhận lời đi mua nhẫn cho Bạch Lộ, ngày hôm sau liền có nhân viên công ty vàng bạc đá quý tươi cười sáng láng đến văn phòng tìm Bạch Lộ, giao cho cô một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương vô cùng xinh đẹp. Vừa mở hộp gấm màu đỏ ra, trước mắt liền rực rỡ, kim cương khảm trên vòng nhẫn màu trắng bạc mặc dù chỉ là một hạt nhỏ xíu, nhưng ánh sáng bảy sắc chiết xạ nên lại khiến người ta lóa mắt. Tuy không có nhãn giá nhưng vẫn có thể hình dung giá của nó không hề rẻ.

An Kỳ của phòng tài vụ đúng lúc chạy sang đưa bảng biểu báo cáo, vừa trông thấy đã trợn tròn mắt: “Chiếc nhẫn này ít nhất cũng vài chục ngàn tệ, Bạch Lộ, có phải bạn trai cầu hôn với cô không?”

Bạch Lộ thoạt đầu cũng tưởng rằng đây là niềm vui bất ngờ mà Dương Quang kỳ công sắp đặt, thế nhưng nghe xong mức giá mà An Kỳ ước lượng, liền cảm thấy không có khả năng cho lắm. Bởi vì chiếc nhẫn này quá sức đắt tiền, mặc dù Dương Quang không phải không xoay được vài chục ngàn tệ, nhưng vung tay tiêu tiền như nước kiểu này không phải là phong cách của anh.

“Xin hỏi ai bảo các anh gởi đến đây? Liệu có nhầm lẫn gì chăng?”

Nhân viên cửa hàng vàng bạc đá quý nghe vậy liền cẩn thận tra lại biên lai giao hàng, gật đầu khẳng định: “Không nhầm đâu ạ, đơn đặt hàng dưới tên của Chương Minh Viễn tiên sinh, yêu cầu gởi đến cô Bạch của công ty Thiên Đô Quốc tế. Công ty các vị không có cô Bạch nào khác đúng không ạ?”

Bạch Lộ ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra lúc làm cá trong nhà bếp của Chương Minh Viễn, anh ta ngồi trong phòng khách vừa xem đá bóng vừa thờ ơ nói sẽ đền cho cô một chiếc nhẫn. Khi đó cô những tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói chơi, ai ngờ đâu hôm nay liền có nhân viên cửa hàng vàng bạc đá quý đến giao nhẫn cho cô.

An Kỳ đứng một bên nghe thấy thế cũng vô cùng ngạc nhiên, miệng lập tức mở rộng, đôi mắt nhìn Bạch Lộ đánh giá từ đầu đến chân một lượt giống như không quen biết. Cô nhận ra ánh mắt kỳ lạ của cô ta, đang chờ giải thích, cô ta lại cười khan nói: “Bạch Lộ cô còn nhiều việc, tôi ra ngoài trước đây.”

Sau khi An Kỳ đi, Bạch Lộ thử thương lượng với nhân viên giao hàng, muốn bảo anh ta mang nhẫn về. Cô làm sao có thể đòi Chương Minh Viễn đền nhẫn cho mình, còn là chuyện không liên quan đến anh ta, tại cô bất cẩn mà thôi. Thế nhưng nhân viên giao hàng nho nhã lễ độ nói: “Cô Bạch, tôi chỉ phụ trách giao hàng theo đơn đặt hàng. Chiếc nhẫn này do Chương tiên sinh mua cũng đã được thanh toán, tôi cũng giao hàng đúng hẹn, nếu cô không muốn nhận phần quà này vui lòng trực tiếp trả lại cho ngài ấy.”

Bạch Lộ không còn cách nào khác, đành phải ký tên tạm thời thu nhận chiếc nhẫn. Sau đó gọi điện cho Chương Minh Viễn, không ngờ nhận điện lại là Chương Minh Dao, giọng nói rất khách khí: “Bây giờ Minh Viễn không tiện nghe điện thoại, cô có chuyện gì không?”

Dĩ nhiên cô không thể nói chuyện chiếc nhẫn với Chương Minh Dao nên chỉ có thể nói qua loa: “Không có chuyện gì ạ, chỉ muốn hỏi xem sức khỏe cố vấn Chương đã tốt lên chưa.”

“Nó khỏe nhiều rồi, nếu cô không có chuyện gì tôi cúp máy trước nhé.”

“Vâng, không làm phiền chị nữa ạ.”

Vào giờ ăn trưa, Bạch Lộ không có lòng dạ nào ra ngoài đi ăn, bèn gọi bừa một phần ăn bên ngoài rồi ngồi trong văn phòng giải quyết cho qua bữa. Cô không biết rằng, chuyện Chương Minh Viễn tặng cô một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền đã lan truyền khắp công ty như gió qua ngọn cây.

Giờ cơm trưa vốn luôn là thời gian tám chuyện, dường như đồng nghiệp toàn công ty đều vừa ăn vừa bàn luận sôi nổi chuyện chiếc nhẫn. Cơ hồ nhận định một trăm phần trăm rằng Bạch Lộ thừa dịp hôm qua đến nhà thăm hỏi, lợi dụng thời cơ bám lấy chàng Chương Minh Viễn có quyền có thế kia.

Cũng có người mạnh dạn giả thuyết: “Biết đâu tối qua cô ta đã leo lên giường Chương Minh Viễn, cho nên hôm nay mới có nhẫn kim cương cho vô túi. Một đêm xuân bây giờ đáng giá ngàn vàng nha.”

4.

Chiếc nhẫn kim cương Bạch Lộ nhận lấy kia vẫn không có cơ hội trả lại cho Chương Minh Viễn.

Hôm đó cô gọi điện cho anh ta thì chị anh ta bắt máy, giọng điệu khách khí mà lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy xa cách vạn dặm. Cô không dám mạo muội gọi lại nữa, buổi chiều tan làm liền thử gửi đi một tin nhắn: Cố vấn Chương, xin hỏi anh có nhà không? Tôi muốn đem nhẫn trả lại cho anh. Đồ do tôi không cẩn thận làm mất nên không có lý do gì bắt anh bồi thường cả.

Tin nhắn gửi đi xong cứ như đá ném xuống biển, mãi đến buổi tối sắp đi ngủ mới nhận được tin trả lời của anh ta: Tôi không có ở Bắc Kinh, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói sau.

Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ có chút kinh ngạc, mới hôm qua còn ở đây mà. Tất nhiên những người thuộc giai cấp đặc quyền như họ hôm nay Bắc Kinh ngày mai Tokyo ngày kia Paris là chuyện hết sức bình thường, qua tỉnh này thành nọ thậm chí xuất ngoại đều thuận tiện cứ như dân thường đi thăm bà con. Có điều anh ta vừa bị tai nạn xe, bước đi còn khập khà khập khiễng, tại sao đột nhiên lại rời Bắc Kinh?

Thắc mắc này hôm sau đi làm Bạch Lộ mới được giải đáp từ miệng Vương Hải Đằng, ông nội đã về hưu đang dưỡng bệnh tại Hải Nam của Chương Minh Viễn đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, cả nhà họ nhận được tin liền tức tốc phân công nhau chạy đến Hải Nam nhanh nhất có thể.

Nếu Chương Minh Viễn đã không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ chỉ có thể tạm thời bảo quản chiếc nhẫn kia. Chuyện này cô không kể với Dương Quang, sợ nảy sinh hiểu lầm không cần thiết. Dù sao chờ anh ta về Bắc Kinh cô sẽ lập tức đem nhẫn trả về nguyên chủ.

Đến kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm, Dương Quang và Bạch Lộ bàn nhau nhân dịp nghỉ lễ đi Thiên Tân chơi vài ngày. Thế nhưng kế hoạch du lịch tận hưởng thế giới hai người vốn đã được sắp xếp đâu vào đấy lại bị Thượng Vân phá hỏng, bà cũng bảo muốn tới Thiên Tân tham quan mua sắm, còn dẫn theo cả Ninh Manh.

Có thể hình dung, chuyến du lịch Thiên Tân này đối với Bạch Lộ chẳng vui vẻ gì. Từ đầu chí cuối cô đều có cảm giác bản thân là một kẻ dư thừa. Dương Quang, Ninh Manh và Thượng Vân vui vẻ hòa thuận bên nhau, còn cô dẫu có cố gắng thế nào cũng không hòa nhập được. Tựa như có một bức tường vô hình trong không khí, ngăn cách giữa cô và bọn họ.

Buổi tối trọ ở khách sạn, hai phòng loại thường, mẹ con Dương Quang không ngại ở chung một phòng, Bạch Lộ và Ninh Manh một phòng. Khi ở riêng hai người với nhau, Ninh Manh tỏ một thái độ thẳng thắn theo kiểu đến phút chót mới bộc lộ ra: “Em thích Dương Quang, nhất định chị đã nhận ra từ lâu,”

Tuy Bạch Lộ sớm đã nhận thấy rõ mười mươi, nhưng Ninh Manh trực tiếp nói thẳng ra thế này, cô vẫn hơi giật mình, nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào cho tốt.

Ninh Manh cũng không cần cô đáp, cứ thế thao thao tiếp lời: “Từ khi còn nhỏ xíu em đã thích anh Dương Quang. Hồi nhỏ em thực sự hy vọng anh ấy là anh ruột mình, như thế cả ngày lẫn đêm em đều có thể bám theo anh ấy như cái đuôi nhỏ. Lớn lên rồi, em lại mừng vì ảnh không phải anh ruột em, như vậy em mới có cơ hội phát triển quan hệ với anh ấy sâu thêm một bậc. Em nhỏ hơn anh ấy năm tuổi, trong đời có một vài bước chân em không tài nào đuổi kịp ảnh. Khi anh ấy học đại học em mới mười bốn, ảnh ở đại học quen bạn gái là chị, em biết được đã khóc một trận hoành tráng. Nhưng sau khi khóc xong em tự nhủ, cho dù anh ấy đã có bạn gái, nhưng không có nghĩa em không còn cơ hội nữa. Vì thế, em vẫn muốn cố gắng tranh thủ. Bây giờ em đã trưởng thành, em muốn cạnh tranh công bằng với chị.”

Bạch Lộ nghe mà ngơ ngẩn, Ninh Manh muốn cạnh tranh công bằng với cô, nhưng có công bằng nổi không? Rõ ràng cô ta có Thượng Vân ngấm ngầm giúp đỡ, nếu không lần đi Thiên Tân này làm sao từ thế giới hai người lại biến thành bốn người cùng đi.

Ninh Manh cũng thừa nhận: “Đúng, dì Thượng có giúp em, vì lâu nay dì ấy vẫn luôn rất thích em, thương em. Thực ra khi em và Dương Quang còn nhỏ hai bà mẹ đã nói đùa tương lai sẽ kết thông gia với nhau. Nếu như không có sự xuất hiện của chị…”

Cô ta không nói thêm nữa, nhưng ý tại ngôn ngoại vô cùng rõ ràng, Bạch Lộ nghiễm nhiên là một kẻ chen ngang lẫn phá đám.

“Thực ra chị không xứng với Dương Quang, dì Thượng và chú Dương đều nghĩ như thế. Chị là người tỉnh lẻ, không có hộ khẩu Bắc Kinh, gia cảnh lại không tốt, ba mẹ cũng không còn. Dì Thượng nói đại đa số trẻ mồ côi có tâm lý không bình thường, chỉ sợ chị cũng có không ít vấn đề tâm lý, có điều tạm thời chưa bộc phát ra mà thôi.”

Tay Bạch Lộ khẽ run rẩy, thực ra cô có thể đoán được đại khái vài lý do Thượng Vân không thích mình, tỉ như gia cảnh không tốt lắm, xuất thân không được cao. Với đôi giáo sư tự cho mình là phần tử trí thức cao cấp, kỳ thực bản chất bên trong chẳng khác biệt mấy so với hai người thím là dân thường quê mùa của cô. Chằng qua là biết nhiều hơn vài chữ, khoác thêm một tấm áo giáo sư cao quý.

Có những giây phút, Bạch Lộ thực sự muốn phẩy tay bỏ đi, không muốn chịu bực bội thêm nữa. Nhưng suy nghĩ lại, nhớ tới Dương Quang trái tim cô liền mềm nhũn. Mặc cho mẹ anh tức giận hay ghét bỏ ra sao, tình cảm anh dành cho cô là nồng nhiệt thực sự. Cô không thể cũng không muốn rời xa anh.

Ban đêm, Thượng Vân và Dương Quang có lẽ cũng nói chuyện gì đó. Sáng sớm hôm sau, tinh thần Dương Quang rõ ràng có phần mất tập trung, hốc mắt hơi sẫm lại, có thể nhận thấy đêm qua ngủ không được ngon giấc. Bạch Lộ cũng mang theo hai vành mắt đen thui. Hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt đều có vẻ nặng nề phức tạp.

Phần tiếp theo của chuyến du lịch không còn như cũ, chỉ đi đứng qua loa theo kiểu cỡi ngựa xem hoa. Sau khi lái xe về đến Bắc Kinh, Dương Quang đưa Ninh Manh về nhà trước, rồi đưa mẹ anh về nhà, cuối cùng là đưa Bạch Lộ. Trước khi Thượng Vân xuống xe còn dặn anh: Về nhà sớm nhé.

Bạch Lộ chờ Dương Quang nói chuyện với mình, cô nghĩ anh nhất định có chuyện muốn nói với cô. Quả nhiên, bóng dáng Thượng Vân vừa đi khuất, Dương Quang liền quay đầu nhìn cô: “Bạch Lộ, bọn mình kết hôn đi.”

Một câu nói như sét đánh khiến cô sững sờ mất hồi lâu: “Hả!?”

Anh lặp lại lần nữa, mang theo thái độ gọn gàng dứt khoát kiểu dao sắc chặt đay rối: “Bọn mình kết hôn đi. Ngày mai đi lĩnh giấy đăng ký, đem gạo nấu thành cơm để mẹ anh không nói gì được nữa.”

“Mẹ anh nói gì với anh?”

“Anh không muốn nhắc lại, em luôn nói mẹ anh không thích em mà anh vẫn không nhận ra, bây giờ mới biết là em đúng. Mẹ… mẹ đúng là không thích em, nhưng mà anh thích em, yêu ai cưới ai làm vợ là chuyện của anh, anh thích là đủ rồi. Vì thế, mình kết hôn đi Bạch Lộ. Anh biết cầu hôn thế này hơi bị đơn giản, không hoa tươi, không nhẫn kim cương, sau này sẽ bổ sung cho em. Em đồng ý lấy anh không?”

Khóe môi Bạch Lộ chợt cong lên, cong đến độ hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng trong mắt lại rơi xuống hai giọt lệ thật to. Lời cầu hôn của Dương Quang, mặc dù không có hoa hồng, cũng chẳng có nhẫn kim cương, nhưng cô gật đầu trong nụ cười pha lẫn nước mắt: “Tất nhiên, em đồng ý.”

Ban đầu những tưởng đi chơi Thiên Tân sẽ vui lắm, quá trình sau đó lại cực kỳ buồn chán, cuối cùng tình hình xoay chuyển, lời cầu hôn của Dương Quang như rượu mạnh trực tiếp kích thích trái tim Bạch Lộ, khiến toàn thân cô đều đắm chìm trong vui sướng lẫn ngọt ngào.

Có điều tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến khi cô bước đến cửa phòng trọ nhỏ của mình. Bởi vì khi cô lấy chía khóa ra chuẩn bị mở cửa, bất ngờ phát hiện khóa cửa đã bị cạy phá, kinh ngạc đẩy cửa nhìn vào, trong phòng là một mảnh hỗn loạn, rõ ràng có kẻ trộm đã đột nhập vào phòng khoắng sạch đồ.

Báo chí thường xuyên nói, nghỉ lễ thường là thời gian tốt nhất để trộm vào nhà ăn cắp đồ. Bạch Lộ không thể nào ngờ, chính mình cũng sẽ khinh suất trúng phải chiêu này. Đứng ngoài cửa nhìn cả căn phòng loạn thất bất tao mà kinh sợ đến trợn mắt cứng họng. Rốt cuộc là đàn ông vẫn trấn tĩnh hơn, Dương Quang đưa cô lên lầu vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức lấy di động gọi 110 báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát chạy tới, chỉ xem xét qua loa rồi ghi chép cho có lệ, xong bảo Bạch Lộ kê khai danh sách những thứ bị mất. Thoạt đầu khi kiểm kê qua tổn thất của mình, cô vẫn còn khá bình tĩnh, bởi cô chẳng có nhiều tiền của gì cho cam. Trong căn phòng nhỏ có kèm nhà vệ sinh này, chiếc máy laptop được coi như là thứ đáng giá nhất của cô đã bị tên trộm tiện tay cuỗm đi mất rồi. Ngoài ra một ít tiền lẻ cùng một chiếc di động cũ cũng không thấy. Nhưng khi đang viết viết cô sực nhớ ra một chuyện, đột ngột cả kinh, quăng giấy bút qua một bên vội nhào về phía ngăn kéo tủ đầu giường lục lọi. Thực ra cũng chẳng cần lục làm gì, ngăn kéo đó khi cô vừa bước vào phòng thì nó đã trong tình trạng bị kéo ra một nửa. Toàn bộ nội dung trong ngăn kéo đều bị phơi bày ra ngoài, ngoại trừ một vài thứ đồ chơi linh tinh ra, không hề nhìn thấy chiếc hộp gấm đỏ từng chứa chiếc kim cương kia nữa.

Dương Quang chú ý thấy thần sắc hoảng loạn của cô, bước qua hỏi thăm: “Sao thế, mất cái gì quý giá à?”

Bạch Lộ muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ có thể giấu đi nỗi khổ khó nói mà lắc đầu: “Không… không có gì.”

Cảnh sát đến làm nhiệm vụ đều đã ra về, nói hễ có tin tức gì sẽ lập tức liên hệ với người bị mất cắp. Nhưng Bạch Lộ hiểu khả năng đó thật xa vời, số vụ án đột nhập ăn cắp nhỏ kiểu này không phá ra còn lớn hơn nhiều số vụ được phá. Nếu như không có chiếc nhẫn kim cương đó, kẻ trộm xoáy được cái gì cũng đã xoáy rồi, chiếc laptop cùng một ít tiền của nhỏ lẻ kia cô đều có thể cho qua. Thế nhưng chiếc nhẫn đó nhất định cũng đã bị trộm mất, cô lấy gì trả cho Chương Minh Viễn đây?

Thở dài một hơi, Bạch Lộ mệt mỏi đưa hay tay lên ôm mặt không biết phải làm sao, trong lòng hoàn toàn mờ mịt.

Dương Quang không rõ nội tình, ôm lấy bả vai cô an ủi nói: “Không sao đâu, tiền tài là vật ngoài thân, mất thì cũng mất rồi. May là em không ở nhà, nếu không nửa đêm trộn lẻn vào nhất định dọa chết em. Mà kể ra, con gái ở một mình thật sự rất không an toàn, ngày mai bọn mình đi đăng ký xong liền đi tìm nhà thuê, chuyển đến sống cùng nhau.”

Trong vòng một ngày gặp phải quá nhiều chuyện, có buồn có vui vừa có kinh có sợ, Bạch Lộ sức cùng lực kiệt tựa lên đầu vai Dương Quang, không muốn nói câu nào, không muốn nghĩ gì nữa. Cũng còn may, bên cạnh cô vẫn còn có người đàn ông này, có thể cho cô dựa vào.

5.

Đã bàn bạc xong xuôi hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng sự tình lại tiến triển không mấy thuận lợi. Dương Quang không tìm thấy sổ hộ khẩu trong nhà, lại không thể trực tiếp hỏi mẹ anh, lục lọi cả buổi cũng không ra đành hậm hực gọi điện cho Bạch Lộ: “Hôm nay e là không được rồi, không tìm thấy sổ hộ khẩu.”

Bạch Lộ hơi hơi thất vọng, nhưng miệng vẫn nói không sao: “Anh đừng sốt ruột, tạm thời cũng không vội mà.”

Nhưng Dương Quang vẫn rất sốt sắng, anh là loại người đã định là phải làm liền. Anh ở trong nhà tìm đông tìm tây, tìm cả nửa ngày vẫn không ra sổ hộ khẩu, liền đi thăm dò từ miệng ba. Bấy giờ mới biết mẹ lần trước đem sổ hộ khẩu đến phòng photocopy của trường photo xong vẫn còn để trong văn phòng chưa mang về. Anh không thể đến văn phòng mẹ cạy khóa lấy đồ, bèn lấy cớ công ty yêu cầu nhân viên bổ sung bản photo hộ khẩu nộp cho phòng nhân sự để gạt lấy sổ hộ khẩu từ tay mẹ.

Mang theo sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư, Dương Quang hồ hởi phấn khích gọi điện tìm Bạch Lộ: “Ngày mai em xin phép nghỉ một ngày, mình đi đăng ký kết hôn.”

Nhận được cú điện thoại này của anh, Bạch Lộ cả ngày đi làm đều không nhịn được mà mặt mày tươi rói. Hoắc Mân không kiềm được bèn hỏi: “Bạch Lộ, tâm trạng em hôm nay có vẻ tốt lắm hả, có chuyện gì vui vậy?”

Thứ nhất, Bạch Lộ hạnh phúc ngập tràn cũng muốn chia sẻ với người khác, thứ hai là cô cũng đang muốn tìm Hoắc Mân xin nghỉ phép liền thổ lộ với vẻ vui sướng pha lẫn thẹn thùng: “Chị Hoắc, em và bạn trai dự định kết hôn. Ngày mai em muốn xin nghỉ một ngày, đi đăng ký kết hôn với anh ấy.”

Hoắc Mân ngây người, sau đó vội vàng điều chỉnh thái độ, tươi cười chúc mừng: “Thật à, chị chúc mừng em, đã định khi nào mời mọi người uống rượu mừng chưa?”

Nhắc đến rượu mừng, Bạch Lộ có phần ấp úng: “Cái này… tụi em không định tổ chức tiệc mừng, chỉ đơn giản đi làm giấy chứng nhận là được ạ.”

“Ồ, việc lớn trong đời chỉ có một lần mà làm đơn giản vậy sao? Chị nhớ em bảo điều kiện gia đình bạn trai em không tồi, ba mẹ đều là giáo sư đại học, lại chỉ có một đứa con là cậu ấy. Tại sao lại không tổ chức lễ cưới chứ?”

Bạch Lộ suy cho cùng vẫn còn trẻ, trong mắt xoẹt qua một tia ảm đạm, giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Bạn trai em nói tụi em cứ đi đăng ký trước đã, những chuyện khác tính sau.”

Hoắc Mân quan sát nét mặt, không nói gì thêm nữa, gật đầu phê chuẩn yêu cầu xin nghỉ ngày mai của Bạch Lộ. Xoay người rời khỏi văn phòng, chị ta lập tức lấy di động gọi vào số của Vương Hải Đằng: “Alô, tổng giám đốc Vương…”

Vui sướng và phấn khích vì sắp kết hôn khiến Bạch Lộ gần như thức trắng đêm. Khi bình minh ló rạng, cô và mặt trời cùng nhau thức dậy, soi gương trang điểm thay quần áo. Từ trong tủ quần áo lấy ra một vài bộ y phục ít ỏi thử qua thử lại, hòng phối hợp sao cho đạt hiệu quả đẹp nhất mới mẻ nhất. Hôm nay cô làm cô dâu mới, vì thế cô muốn xuất hiện trước mặt Dương Quang trong bộ dạng xinh đẹp nhất.

Trước đó đã hẹn Dương Quang chín giờ đến đón, cô xuống lầu sớm mười phút. Đứng chờ dưới một cây ngô đồng, những bông hoa cánh trắng pha đỏ tía rơi rụng trong cơn mưa gió đêm qua, chờ đợi cùng cô trong yên lặng. Đến chín giờ, hơn chín giờ, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã quá giờ hẹn mười lăm phút mà Dương Quang vẫn chưa xuất hiện. Cô đột nhiên có chút bồn chồn, rối ren trong dạ, cứ bất an lo sợ vô cớ.

Lấy di động ra bấm số 2, đây là số gọi nhanh cô thiết đặt cho Dương Quang. Di động reo rất lâu mới có người bắt máy, không nghe thấy tiếng Dương Quang mà thay vào đó là âm thanh bên ngoài huyên náo ồn ã, chói tai nhất là tiếng còi xe cứu thương sắc bén. Cô bỗng nhiên hoảng sợ: “Alô, Dương Quang, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng xe cứu thương?”

Dương Quang thở dài một tiếng nặng nề buồn bã rồi mới trả lời: “Bạch Lộ, mẹ anh bị thương rồi, bây giờ đang đưa vào bệnh viện.”

Cô sợ hãi biến sắc: “Cái gì, làm sao dì lại bị thương?”

Chắc là Dương Quang không tiện nói chuyện nên nén giọng xuống thật thấp: “Vậy đã nhé, lát nữa anh gọi lại cho em.”

Điện thoại liền bị cúp một cách vội vã. Bạch Lộ nắm chặt di động, trong lòng không khống chế được mà chùng xuống, chùng xuống, như thể rơi vào một hang động đen ngòm.

Suốt một ngày, Bạch Lộ hồn vía lên mây chờ điện thoại của Dương Quang. Nhưng anh vẫn chưa gọi lại. Cô cũng không thể gọi đi, mơ hồ cảm thấy việc Thượng Vân bị thương có khả năng không khỏi liên quan đến việc họ tự ý quyết định kết hôn. Nếu quả thực là vậy, bây giờ cô gọi điện sang chỉ làm Dương Quang thêm khó xử.

Đến gần năm giờ chiều, cuối cùng Dương Quang cũng gọi điện. Giọng nói đầy mỏi mệt, kể lại tường tận cho Bạch Lộ nghe sự việc xảy ra tại nhà anh sáng nay.

“Không biết làm sao mẹ anh biết được anh muốn lấy sổ hộ khẩu không phải vì phòng nhân sự của công ty yêu cầu nộp bản photo để lưu trữ, mà là lén bà đi đăng ký kết hôn với em. Sáng sớm mẹ đứng chặn trước cửa ngăn không cho anh ra khỏi nhà, khăng khăng đòi anh trả lại hộ khẩu cho bà rồi mới được đi. Anh thừa dịp mẹ không chú ý định xông ra từ một bên, nào ngờ mẹ túm ngay được tay áo anh không buông, cả người anh đều hướng ra phía ngoài, liền khiến bà lảo đảo ngã sấp xuống. Khi mẹ ngã thì vai đập xuống đất trước, chỉ nghe một tiếng bịch, bà lập tức ôm lấy vai kêu đau. Anh và ba đều hoảng, vội vàng điện 120 gọi xe cấp cứu đưa mẹ đi bệnh viện. Ban đầu cứ tưởng bị trật khớp vai, nhưng chụp phim mới thấy là bị gãy xương đòn, còn phải mổ để đưa về vị trí cũ. Hôm nay đã làm xong mọi kiểm tra trước khi mổ, sắp xếp chín giờ sáng ngày mốt đưa vào phòng phẫu thuật.”

Dương Quang nói xong một tràng dài trong điện thoại, rầu rĩ thở dài: “Thật không nghĩ đến sẽ thành ra thế này. Sức khỏe mẹ anh xưa nay vẫn rất tốt, hầu như chưa từng bị bệnh, không ngờ lần này chỉ vì anh mà đến nỗi phải vào viện mổ. Anh thực sự… thực sự cảm thấy có lỗi với mẹ.”

Bạch Lộ cũng đoán được rất có thể vì duyên cớ này mà gây nên chuyện, nhưng không ngờ đến là Dương Quang bất cẩn khiến mẹ anh bị thương nhập viện, còn phải làm phẫu thuật. Bây giờ cảm giác áy náy cùng tội lỗi nhất định đang giày vò anh từ sâu bên trong, bởi vì giọng nói của anh nghe nặng nề pha lẫn kiệt sức đến thế.

Mà cô, cũng không biết phải khuyên giải anh như thế nào mới tốt. Tuy rằng đây là việc ngoài ý muốn, nhưng suy cho chùng chuyện ngoài ý muốn này cũng vì sự khăng khăng cố chấp của anh mà ra. Sự cố do việc ngoài ý muốn dẫn đến này, cô cũng xem như đồng phạm, còn có thể nói gì đây? Có nói gì đi nữa, rốt cuộc là giải thoát cho anh hay giải thoát cho chính mình?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô mở miệng một cách khó khăn: “Dương Quang, chuyện này là do mình suy nghĩ không chu đáo, kết quả khiến mẹ anh phải chịu đau khổ lớn như vậy. Anh tìm cách xin lỗi mẹ cho tốt nhé, ngày mai em cũng đến bệnh viện nói lời xin lỗi với bà.”

“Anh biết rồi, anh cũng đã xin lỗi mẹ nhiều lần. Mẹ cũng không còn giận anh nữa, nhưng mà…”

Dương Quang ngập ngừng không nói gì nữa, nhưng Bạch Lộ có thể đoán được, cô khẽ cười chua xót: “Mẹ anh không giận anh, nhưng bà nhất định vô cùng giận em. Nhất định bà cảm thấy đều tại em không ra gì, là em xúi anh lừa lấy hộ khẩu tự ý đi đăng ký kết hôn với em, là hồ ly tinh em làm hỏng con trai bà, có đúng không?”

Dương Quang tránh nặng tìm nhẹ: “Bây giờ mẹ anh đang trong cơn thịnh nộ, không muốn gặp em đâu. Ngày mai em không cần đến bệnh viện, chờ mẹ nguôi nguôi rồi tính tiếp nhé.”

Bạch Lộ không phải không biết Thượng Vân không muốn gặp mình, thế nhưng một khi họa đã giáng xuống, cô không có lý do gì chỉ vì sợ ăn mắng mà trốn tránh không gặp. Hơn nữa Thượng Vân giờ này bị thương nằm viện, thân phận của cô rốt cuộc vẫn là bạn gái của Dương Quang, làm sao có thể thấy chuyện lớn là mẹ anh nằm viện mà không chịu lộ diện được? Mai này suy xét lại, sẽ nói con nhóc là cô xuất thân không được dạy dỗ nên không hiểu lễ nghĩa.

Dương Quang đành bất đắc dĩ: “Vậy vài ngày nữa em hẵng đến, ngày mốt mẹ anh phải vào phòng phẫu thuật, tâm trạng quá kích động sẽ không tốt.”

“Em hiểu rồi, em cũng biết chừng mà. Đã xảy ra chuyện một lần, em cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn lần hai.”

Dương Quang càng nghĩ càng buồn bực: “Thật kỳ lạ, anh nghĩ không ra làm thế nào mẹ anh biết được anh lấy sổ hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn với em. Anh không hề kể với người khác, em có nói cho ai biết không?”

Bạch Lộ nghĩ nghĩ: “Em chỉ có nhắc qua khi xin chị Hoắc nghỉ phép, nhưng chị ấy lại không biết mẹ anh nên không có lý do gì truyền đến tai bà.”

“Thực sự kỳ quái, vậy mẹ anh làm sao biết được chứ? Không lẽ, mẹ tình cờ gặp đồng nghiệp nào đó của anh, vô tình nhắc đến chuyện phòng nhân sự yêu cầu nộp bản photo sổ hộ khẩu, sau đó phát hiện căn bản không có chuyện này liền suy đoán anh cần hộ khẩu định làm gì đó. Cũng có thể lắm, mẹ anh về mặt này rất nhạy cảm.”

Phỏng đoán của Dương Quang dường như là khả năng lớn nhất, Bạch Lộ cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, chỉ có thể thở dài. Lần tiền trảm hậu tẩu này của cô và Dương Quang không thành công, con đường tình yêu sau này sẽ chỉ càng thêm gập ghềnh khó đi.

Ngày thứ ba sau khi Thượng Vân phẫu thuật, Bạch Lộ mua một bó hoa lớn đến thăm bà. Không ngoài dự kiến, nghênh đón cô là khuôn mặt lạnh lùng cùng lời lẽ lạnh nhạt.

Trước đây Thượng Vân đối với cô vẫn duy trì thái độ khách khí lịch sự, hiện tại ngay cả một chút khách khí lịch sự tối thiểu bà cũng không thèm. Sau khi tìm cớ bảo Dương Quang đi, bà chính thức trở mặt với Bạch Lộ.

“Bạch Lộ, nếu cô đã đến đây, có vài lời tôi muốn nói rõ ràng với cô. Cô không phải là con dâu ưng ý trong mắt tôi, nhất là sau chuyện này, dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý cho Dương Quang cưới cô về nhà. Cô có thể nói yêu đương là chuyện của hai người, chúng tôi làm cha mẹ không có quyền quản lý. Thế nhưng hôn nhân tuyệt đối không phải là chuyện của cá nhân cô và nó. Với tư cách là mẹ của Dương Quang, tôi có quyền không thích không chấp nhận đứa con dâu như cô. Nếu cô thực lòng yêu Dương Quang, thực lòng suy nghĩ cho nó thì đừng đặt nó vào tình cảnh khó xử thế này nữa. Nếu sau khi kết hôn với cô, nó vĩnh viễn phải làm một miếng nhân bánh kẹp giữa vợ và mẹ, cuộc sống của nó liệu có hạnh phúc gì đáng nói không? Một mối nhân duyên tốt, không chỉ cần hai người thực lòng yêu nhau, mà còn cần cả sự ủng hộ và chúc phúc của cha mẹ đôi bên. Cô đồng ý với quan điểm này của tôi không?”

Bạch Lộ khó khăn nặn ra một nụ cười nhẹ: “Dì nói rất đúng. Có điều trong một cuộc hôn nhân, quan trọng nhất vẫn là hai người thực lòng yêu thương nhau. Tình cảm của cháu và Dương Quang kỳ thực lâu nay vẫn luôn rất tốt, dì là mẹ anh ấy, hẳn là cũng hy vọng ảnh được hạnh sống hạnh phúc. Nếu vậy, tại sao dì không thể thử tiếp nhận cháu? Bây giờ, là dì khiến anh ấy khó xử đấy ạ!”

“Chính vì tôi hy vọng con trai mình được hạnh phúc nên tôi mới không hy vọng cô ở bên nó. Bởi vì cô căn bản không xứng với nó. Trong mắt tôi Manh Manh tốt hơn cô cả trăm lần, nó và Dương Quang từ nhỏ đã thân nhau, nếu như không có cô xuất hiện, Dương Quang và Manh Manh sẽ là một cặp trời sinh.”

Bạch Lộ nhỏ giọng mà kiên quyết phản bác: “Dì à, cháu cũng biết, đó chỉ là cách nhìn của dì. Dương Quang thích ai, muốn ở bên ai, hẳn càng phải do anh ấy lựa chọn chứ ạ?”

Thượng Vân giận dữ: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô ngầm ám chỉ tôi can thiệp vào sự lựa chọn của con tôi đúng không? Tôi cứ can thiệp đấy, bởi vì tôi không thể nhìn nó chọn sai người đi sai đường. Bạch Lộ, bây giờ tôi chính thức nói cô biết, tôi phản đối cô và con tôi qua lại với nhau. Sau này cô không cần đến nhà chúng tôi nữa, chúng tôi không chào đón cô. Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.