Cô ngây ra một lúc, mắt trân trân nhìn màn hình điện thoại.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nhất Dao lập tức nhấn số điện thoại của Dụ Dân gọi. Chờ một lúc, máy bắt đầu đổ chuông, cô kiên nhẫn chờ. Qua ba hồi, đầu dây bên kia có người nhấc máy, giọng nói trầm khàn uể oải vọng ra.
“Alo.”
“Anh về rồi.” Cô nói.
“Ừ.” Dụ Dân trả lời.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau, mà người chủ động gọi là cô.
Nhất Dao cúi đầu nhìn Bông Tuyết nằm dưới chân mình, nhất thời không nói gì.
Dụ Dân không lên tiếng cũng không tắt máy, ở đầu loa chỉ còn tiếp hô hấp nhẹ nhàng của đối phương. Nhất Dao nghe nhịp thở êm dịu của anh, cảm giác như đang ngồi trên mui xe giữa biển khơi rộng lớn, bên tai là tiếng gió biển lồng lộng.
Rất thanh bình.
Nhất Dao lại nhớ đến bản nhạc mà anh đã cho cô nghe khi hai người ở nhà cô, bỗng nhận ra mọi thứ liên quan đến Dụ Dân đều có cảm giác bình ổn, an tĩnh khiến sự vật sự việc đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng và êm ả.
Cô chớp mắt, nói: “Anh về từ lúc nào thế?”
Ở đầu dây bên kia có tiếng sột soạt của giấy tờ, sau đó là âm thanh của Dụ Dân: “Vừa mới đáp máy bay vào chiều hôm nay.”
“Anh đang làm việc đấy à?”
“Ừm.”
Mới đi máy bay từng đấy tiếng đồng hồ quay về đã lao đầu vào làm việc rồi?
“Vậy...tôi không làm phiền anh nữa. Anh nhớ giữ sức khoẻ nhé, đừng làm việc quá nhiều, mai tôi sẽ mang đồng hồ qua trả cho anh.”
Cô chuẩn bị cúp máy, Dụ Dân lại gọi: “Nhất Dao.”
Trái tim cô đập thịch một tiếng.
Cô không nghĩ khi anh nói tên cô lại dễ nghe đến vậy. Trong lòng Nhất Dao tựa như hồ nước bị ai đó khuấy động, từ từ gợi lên những vòng sóng dập dềnh gối lên nhau.
“Hả?”
“Qua đây đi.”
Dụ Dân: “Tôi gửi địa chỉ cho cô.”
“Tôi sợ mai tôi sẽ ngủ cả ngày, không dậy nổi để đón cô.”
Cô “À” một tiếng, “Vậy tôi đi chuẩn bị đồ.”
“Ừm.”
Sau đó anh cúp máy.
Một phút sau, Dụ Dân gửi địa chỉ cho cô.
Nhất Dao nhanh chóng đi thay đồ.
...
Xe taxi chạy đến công viên Hoàng Sơn, trên phố có một vài cụ già đi dạo buổi tối. Nhất Dao trả tiền rồi xuống xe, nhìn một vòng, kiểm tra mình đã đến đúng địa chỉ.
Gió thổi lá cây xào xạc, bụi trên phố cuộn thành các cơn lốc nhỏ vô hình. Nhất Dao đi ra xuyên qua công viên, thấy dưới ánh đèn đường tờ mờ có một bóng dáng đang đứng cúi đầu.
Dụ Dân chỉ mặc chiếc áo len màu trắng, so với hai tháng trước anh gầy đi rất nhiều, mặc quần áo mỏng như vậy càng làm rõ vẻ nhợt nhạt và hời hợt trên người anh. Mái tóc đen đã được cắt ngắn thành kiểu trẻ trung, môi hơi tái vì đứng trong cái lạnh.
Nhất Dao chạy tới, tiếng bước chân dồn dập thu hút sự chú ý của Dụ Dân. Anh ngẩng đầu, hàng mi mỏng nương nhờ tia sáng nhìn cô.
“Đến rồi à?” Anh quan sát tóc cô bay loạn xạ trong gió.
“Ừ.” Nhất Dao thở hắt ra một hơi, tay theo phản xạ đưa lên cào cào tóc cho nó vào nếp.
Cô nhuộm lại tóc đen rồi, không còn để màu vàng chói lọi nữa.
Hai người đứng gần nhau, đèn đêm đổ xuống, chiếu lên người cô. Cô trang điểm nhẹ, môi đánh son hồng, nước da trắng đến phát ra những tia sáng li ti tràn đầy sức sống. Tóc đen phù hợp với cô hơn nhiều.
“Sao anh mặc ít thế? Không lạnh à?” Cô mặc đến ba lớp áo vẫn thấy rùng mình, mà anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo len mỏng tang.
“Không sao.” Anh đã thay kính thành gọng đen, đường nét trên mặt đều trở nên sắc nét.
Nhất Dao mở túi lấy chiếc đồng hồ đã cất kĩ ra, đưa nó cho anh: “Đồng hồ của anh đây.”
“Tôi đeo lên cho anh nhé?”
Dụ Dân không từ chối, đưa tay ra ngầm đồng ý.
Nhất Dao kéo tay anh, đeo đồng hồ vào. Ngược lại với thời tiết lạnh lẽo, tay anh lại rất ấm, dường như lúc nào nó cũng ấm áp như mùa hè vậy. Nhất Dao nhấn cài đồng hồ vào tay Dụ Dân, vừa khít.
Cô buông tay anh ra.
Dụ Dân cúi đầu nhìn cô, sắc đen trong mắt không rõ ràng.
“Được rồi.” Nhất Dao ngẩng đầu, tủm tỉm cười.
“Ừm.” Anh xoay nghiêng xoay dọc cổ tay, mặt kim loại vẫn còn vương lại độ ấm từ trong túi cô.
Gần đó có một vài người qua lại, ai cũng có không gian riêng của mình, không ai làm phiền ai.
“Cô có muốn tham quan chỗ tôi làm việc không?” Anh hỏi, giọng lúc nào cũng trầm.
Cô đáp: “Liệu có sao không?”
Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói một câu “Đi thôi” rồi xoay người. Cô rảo bước theo anh.
Đi tới đầu công viên, rẽ tay phải, ở đó có một toà nhà cao tầng khá lớn. Kiến trúc bên ngoài của toà nhà có vẻ kì lạ, nhìn giống như các mái vòm đứng kề nhau, ngoài cổng có bảng lớn đề “Tập đoàn phát triển khoa học và kĩ thuật Vĩ Quyên”
“Chỗ anh làm hay thật đấy.” Dụ Dân dẫn cô đi qua vườn hoa, cô thích thú nhìn xung quanh.
“Cảm ơn cô.”
Dụ Dân tra thẻ từ vào ổ khoá, cửa mở ra, anh giữ cửa cho cô vào.
Không gian bên trong rất rộng lớn, bốn bề đều là màu trắng hiện đại, ngay đối diện cửa ra vào là một chiếc TV gắn tường cỡ lớn phát đoạn băng giới thiệu.
“Tập đoàn phát triển khoa học và kĩ thuật Vĩ Quyên là nơi tập trung khai thác vào mảng trí tuệ nhân tạo ứng dụng vào đời sống. Ở đây, chúng tôi đặt nhu cầu và lợi ích của con người lên hàng đầu, không ngừng tìm tòi những cái mới, nghiên cứu, phát triển để mang đến những sản phẩm hoàn hảo nhất phục vụ cộng đồng. Tới nay, tập đoàn Vĩ Quyên đã chiêu mộ được hàng trăm thạc sĩ, tiến sĩ,...”
Nhất Dao nghe đoạn băng đó một lúc, sửng sốt nhìn sang Dụ Dân: “Trí tuệ nhân tạo? Anh làm về cái đó à?”
Anh gật đầu.
“Đi nào.” Anh hướng về phía thang máy.
Nhất Dao càng ngày càng thán phục người đàn ông này.
Bảo sao Phùng Tiêu giữ anh còn hơn giữ của vậy.
Người ta là nhân tài mà lại!
Dụ Dân chờ Nhất Dao vào rồi bấm thang máy lên tầng tám. Tháng máy đi lên, trên loa đột nhiên phát ra bài hát thiếu nhi nào đó.
Cô bật cười.
Dụ Dân nghe cô cười, môi cũng cong lên: “Tôi ghét bài bát này.”
“Ngày nào đi làm anh cũng phải nghe à?” Cô hỏi, mắt cong thành hình trăng khuyết.
“Thời gian đầu thôi, sau đó tôi đi thang bộ.”
Cô cười còn nhiều hơn.
Âm nhạc thiếu thi vẫn chưa kết thúc, khi đến đúng tầng thì lại truyền đến một giọng nữ nghe giống cô gái trong phim hoạt hình của Nhật: “Mau đi làm, bằng không sẽ không có tiền~”
Nhất Dao: “...”
Bảo sao Dụ Dân chọn đi thang bộ.
Hai người băng qua hành lang tầng tám, tới một căn phòng có cửa kính trong suốt, Dụ Dân mở cửa cho Nhất Dao vào. Cô đảo mắt ngắm xung quanh, lòng đầy hiếu kì.
Về cơ bản thì đây giống y hệt một phòng làm việc bìn thường, có ba bốn bàn làm việc đặt ở mỗi góc, mỗi bàn đều có hai chiếc máy tính, giữa phòng là một cái bàn lớn.
Ở góc tay phải có bàn làm việc còn sáng đèn, mặt bàn ngổn ngang đủ loại tài liệu. Cô chắc đó là bàn làm việc của anh.
“Cô muốn uống gì?” Trong phòng có máy sưởi rất ấm cúng, cô nghĩ vì thế anh mới mặc ít, sau đó ra ngoài đón cô nên quên mặc áo khoác.
“Ở đây có gì?” Nhất Dao dạo một vòng, nhìn lên máy tính đang bật của anh là trang mã dữ liệu làm cô hoa cả mắt, một chữ cũng không hiểu.
“Có trà, cafe, trà sữa, nước chanh, nước đào, nước quất, trà hoa hoa quả, trà gừng, trà mật ong,...” Dụ Dân kể hàng loạt.
Nhất Dao buồn cười: “Chỗ anh làm có cả cửa hàng nước uống à?”
“Không, chỉ là bên phục vụ rảnh rỗi nghĩ ra nhiều thứ.”
“Vậy...trà sữa đi!”
Dụ Dân gật đầu, bấm vào nút trên điện thoại rồi nói: “Lily, mang hai cốc trà sữa đến đây.”
“Vâng ạ~” Một giọng nói cất lên.
Xong, Dụ Dân kéo ghế cho ngồi.
“Anh làm phát triển phần mềm à?”
“Ừ.”
Dụ Dân: “Cho cô xem cái này.”
Cô di ghế để bàn làm việc của anh, Dụ Dân cầm chuột di di một lúc, sau đó một chiếc chuồng màu đỏ cho thú cưng hiện lên, anh cầm kính 3D lên đeo cho cô.
Nhất Dao ngả đầu về phía trước, ngón tay anh di chuyển trên tóc cô, đầu ngón tay đặt lên vành tai chỉnh lại dây đeo.
Nhất Dao nhột nhột.
Cô lập tức bước vào không gian xa lạ, trước mắt là chuồng thú cưng đã thấy trên máy tính.
“Gọi Coca đi.” Anh nói.
“Coca.” Cô làm theo.
Chờ một lát, một con mèo đen tuyền từ trong chuồng bước ra, lười biếng ngáp một cái. Nó quay đầu, mắt vàng ngọc chầm chậm đảo.
“Trông nó giống con mèo nhà tôi nhỉ?” Cô thú vị nhìn nó.
Tiếng nói Dụ Dân vang bên cạnh: “Nó là làm theo hình mẫu con mèo hồi trước của tôi.”
“Thật sao?” Cô kinh ngạc.
“Ừm.”
“Mèo của anh và mèo của tôi giống nhau quá!”
Dụ Dân: “Cô thử vuốt nó đi.”
“Vuốt được à?”
“Không hẳn, chỉ là tưởng tượng thôi.”
Cô gọi Coca, nó nhấc chân đến trước mặt cô. Nhất Dao cúi xuống đưa tay thử chạm lên người nó. Coca cọ đầu vào tay cô, sung sướng nhắm mắt.
Nhất Dao cười vui vẻ.
Dụ Dân nhìn cô đeo cặp kính dày cộp trên mặt, tay đưa ra vuốt không khí, trên môi là nụ cười xinh đẹp rạng ngời. Anh vuốt ngón tay, khoé miệng cong lên, sau đó, anh cười, một âm thanh thoát ra từ môi.
Cô nghe thấy tiếng anh cười, lưng thẳng lên: “Anh cười dễ nghe thật.”
Nhất Dao tháo kính 3D ra, ảo ảnh mất đi, chỉ còn lại vầng sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn bàn và nét mặt sinh động của anh. Môi anh vẫn nâng lên lộ ra hàm răng trắng bóng, nét mặt ôn nhu diệu kì.
So với bề ngoài lạnh lùng thì lúc anh cười có chút mùi vị khác biệt.
“Vui chứ?” Anh nhận lại kính, để nó ngay ngắn vào chỗ cũ.
Cô gật đầu, hồ hởi hỏi: “Cái này ứng dụng vào làm gì thế?”
“Không làm gì cả, chỉ là tôi rảnh nên làm thôi.”
“Ồ.”
Đúng lúc này bên ngoài cửa kính vang lên tiếng cốc cốc.
Dụ Dân liếc mắt: “Trà sữa xong rồi.”
Nhanh vậy?
Cô quay đầu, chủ động ra mở cửa.
Đáng ngạc nhiên là, bên ngoài không phải người mà là một chiếc robot cao đến hông, vỏ ngoài màu hồng.
“Lily pha trà sữa xong rồi~” Trên màn hình LCD có hiện mặt cười, sau đó là hai mắt chớp chớp.
“Có thể cho Lily vào không?”
Nhất Dao tròn mắt tránh sang một bên, robot tiến vào, lăn bánh đến bàn làm việc của Dụ Dân.
“Anh đẹp trai, đây là trà sữa của anh~”
Nhất Dao quay trở lại ghế ngồi, trầm trồ nhìn Lily: “Hoá ra đây là nhân viên phục vụ của bọn anh à?”
“Phải.” Anh đáp, “Chúng nó rảnh lắm.”
Bảo sao có nhiều món nước uống vậy.
“Lily cũng làm việc đó nha~” Robot phản bác, giọng đáng yêu vô cùng.
“Trà sữa.” Anh bỏ lơ lời nó nói.
“Anh đẹp trai thật lạnh lùng.” Lily quay sang cô, tỏ vẻ giận dỗi.
Nhất Dao ôm bụng cười, âm thanh trong trẻo vang khắp nơi.
“Chị xinh đẹp, trà sữa đây~” Bụng Lily có hai cánh cửa mở ra, bên trong là tủ giữ nhiệt có hai cốc trà sữa.
Nhất Dao lấy hai cốc trà sữa ra, trà bên trong rất ấm.
“Lily đi nhé~” Xong việc, con robot quay đi, trên đường ra cửa còn tự động phát một bản tình ca.
“Em yêu anh như gió yêu nắng...Anh yêu em như cỏ yêu hoa...Đôi ta yêu nhau không gì có thể tách rời...”
Nhất Dao lại được một tràng cười. Anh nghe bản tình ca của Lily, môi bất lực lại kéo lên.
Cô đưa trà sữa cho anh, vì cười nhiều mà mặt đỏ ửng: “Nhân viên chỗ anh dễ thương thật.”
“Nó là đứa lắm mồm nhất.”
Dụ Dân tắt máy tính và sắp xếp lại tài liệu rồi đưa Nhất Dao đi một vòng quanh công ty tham quan như đã nói trước đó.
Cô đi một lượt thì đã uống hết trà sữa, Nhất Dao mang cốc đến thùng rác vứt. Chờ cô quay về, Dụ Dân lại đưa cô cốc còn lại của anh, trước đó anh chưa hề đụng đến.
“Anh không uống à?”
“Cho cô.”
Nhất Dao không khách sáo nhận lấy, trà sữa đã nguội bớt nhưng không hề ảnh hưởng đến mùi vị.
Hết một vòng công ty rồi, đồng hồ điểm mười rưỡi tối.
Nhất Dao nhớ ra Dụ Dân mới đáp máy bay về chiều nay, bèn hỏi: “Anh đã ăn tối chưa vậy?”
“Ăn một chút trên máy bay, nhưng đồ ăn không ngon.” Anh trả lời.
Nghe vậy, cô đề nghị: “Tôi mời anh đi ăn đêm, đi nào!” Xong cô thẳng bước đi về phía trước.
Dụ Dân nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.