Thời tiết bên Nhật lạnh sâu làm Dụ Dân từ đau họng chuyển thành cảm mạo. Tan cuộc họp buổi sáng, xe lái về khách sạn. Trên đường, Dụ Dân ho khù khụ.
Người đại diện của công ty đi cùng anh, ngẩng đầu lên khỏi iPad, hỏi han: “Hôm qua nhắc cậu uống thuốc cậu không uống à?”
Dụ Dân lắc đầu, che mũi sụt sịt: “Hôm qua hội thảo tan muộn quá, lúc về khách sạn mệt quá nên ngủ luôn.”
“Tôi đi mua thuốc cho cậu.” Cô ấy nói.
Dụ Dân nói không cần: “Khi nào về nhà nghỉ một hai ngày là hết.”
Người đại diện cười: “Này nhân tài, coi thường sức khoẻ của mình là chết sớm đấy.” Xong cô ấy không cho anh cơ hội chối từ, dùng tiếng Nhật nói tài xế đi tới một tiệm thuốc gần đây.
Dụ Dân không ngăn cản cô ấy nữa, tiếp tục lật tài liệu xem, thỉnh thoảng sẽ che miệng ho.
Hôm nay Tokyo đổ mưa rào, ngoài đường vừa buốt vừa lạnh. Người đại diện mua thuốc xong ném cho Dụ Dân, giũ ô cho hết nước rồi nói tài xế đi tiếp.
“Sao chị mua nhiều thế?” Anh nhíu mày cầm đống thuốc trên tay, ước chừng phải đến năm sáu vỉ.
“Mua dự trữ. Cậu mà có chuyện gì là sếp không để tôi yên đâu.”
Dụ Dân cảm ơn cô ấy một tiếng, bóc hai viên thuốc rồi bỏ vào miệng, mở chai nước tu một hơi. Anh rút tờ giấy lau mũi, cả mặt nóng bừng.
Đồng hồ điểm mười một rưỡi trưa, xe về tới khách sạn, cô ấy đưa thẻ cơm cho anh: “Tí nữa không đi ăn cùng cậu được. Nhớ ăn cơm đúng giờ sau đó nghỉ ngơi đi, chiều còn phải qua bên kia xem sản phẩm của họ.”
“Ừ.” Anh đáp nhạt.
Bảo vệ cầm ô chạy tới cửa xe. Anh mở cửa ra ngoài, gật đầu với bảo vệ rồi đi vào trong khách sạn.
Xử lí nốt vài việc vặt tới mười hai rưỡi, Dụ Dân mới mặc áo xuống đại sảnh ăn trưa. Khách sạn ngày nào cũng phục vụ ba bữa buffet, thức ăn cực kì phong phú và hấp dẫn. Dụ Dân chọn vài món đơn giản rồi mang ra bàn ngồi.
Cả sáng nay người khó chịu lại mệt nên anh chẳng có khẩu vị, Dụ Dân mở điện thoại, vừa ăn vừa xem mạng, tốc độ chậm rì rì.
Hai tiếng trước Nhất Dao nhắn cho anh một tin: Tối qua anh đau họng vậy sáng nay có ốm không đó?
Hiện tại Dụ Dân mới có thời gian trả lời tin nhắn: Đỡ nhiều rồi, không có bị sốt.
Hình như cô đang rảnh, chỉ vài giây ngắn ngủi đã nhắn tiếp: Anh đang làm gì?
Dụ Dân: Ăn trưa.
Anh chụp đĩa ăn của mình gửi cho cô.
Nhất Dao gửi biểu cảm tức giận: Anh ăn còn ít hơn cả Bông Tuyết vậy!
Đọc tin nhắn cảm tưởng như cô đang ngồi bên cạnh trách cứ anh. Dụ Dân cong môi.
Dụ Dân: Ban sáng ăn hơi nhiều.
Cái này là lời nói dối.
Thực chất từ sáng đến giờ anh chỉ ăn một ít bánh quy và uống nước, tuy nhiên cũng không nên để cô lo lắng.
Dụ Dân tự động coi đây là một lời nói dối vô hại.
Nhất Dao: Khi nào anh mới về?
Dụ Dân: Trưa mai.
Anh nhắn thêm: Em muốn gặp anh à?
Nhắn tin này xong, anh nhìn chằm chằm màn hình, mong đợi câu trả lời của cô. Hai phút sau, cô gửi tin nhắn thoại cho anh.
Ở bên trong phòng ăn hơi ồn, Dụ Dân vặn to tiếng lên một chút rồi kề sát tai để nghe. Đầu tiên là anh nghe được giọng cười khúc khích của cô, sau đó âm thanh mềm mại rót vào lỗ tai.
“Hôm nay em đã hỏi A Miễn rồi, “Aitaku natchatta”, không ngờ anh lại đáng yêu vậy đó.”
Dụ Dân lập tức đỏ mang tai.
Mỗi lúc nghe cô cười là mọi tế bào trong người anh đều như đang nhảy múa, nhộn nhạo hết cả lên. Cô rất dễ cười, chỉ cần động một tí là sẽ cong môi lộ hàm răng trắng. Lúc đầu anh không hiểu vì sao cô lại cười nhiều như vậy, tới bây giờ thì mỗi khắc đều muốn nghe cô cười bên tai. Thân nhiệt anh vốn đã nóng giờ còn nóng hơn, cả khuôn mặt đều ngập trong niềm vui khoan khoái.
Cô nói thế, tức là cũng muốn gặp anh đúng không...
Dụ Dân bỏ dĩa xuống, chậm chạp gõ chữ trên màn hình: Em thích vậy à?
Nhất Dao: Thích.
Nhất Dao: A Miễn bảo tay nghề của anh khá cao, nghĩ ra được trò như vậy.
Dụ Dân: Tay nghề gì?
Cô đáp: Tán tỉnh đó!
Đáy lòng anh ngứa ngáy. Dụ Dân nhấc dĩa xiên một miếng súp lơ nhỏ bỏ vào miệng, dù chả có vị gì nhưng anh lại thấy khá ngon.
Anh nhắn lại: Theo anh nghĩ thì đó không gọi là tán tỉnh.
Cô gửi mặt tò mò: Vậy là gì?
Dụ Dân: Thổ lộ tấm lòng.
Nhất Dao lại gửi tin nhắn thoại giọng cười của cô.
Dụ Dân nghe lại vài lần, lỗ tai anh càng ngày càng rực đỏ. Anh ngây ngốc nâng môi, mọi âm thanh xung quanh đều trở nên vô nghĩa.
Dụ Dân nghĩ, cảm giác này thật là tuyệt.
Nhất Dao: Em phải đi làm rồi, tối nói chuyện với anh sau nhé.
Dụ Dân: Ừ.
Không còn hồi âm của cô nữa, Dụ Dân nhanh chóng ăn nốt bữa trưa của mình rồi đi lên lầu. Suốt cả chặng đường, niềm vui trong mắt anh không hề tiêu tan.
Chiều đến, người đại diện tới gõ cửa phòng Dụ Dân. Anh dọn đồ, mở cửa.
“Đỡ tí nào chưa?”
Dụ Dân gật đầu.
“Sắc mặt cậu trông tốt hơn đấy nhỉ?” Cô ấy ngó anh, đưa ra nhận xét.
“Ừm. Lúc nãy có chợp mắt một lát.”
“Đi nhé?”
Anh gật đầu.
Hai người họ xuống lầu, tiếp tục bận bịu xuất phát.
Lần này bọn họ đến Nhật để xem tiến độ dự án hợp tác giữa hai công ty, đồng thời còn khảo nghiệm một số vấn đề không thể trao đổi bằng lời nói. Làm việc suốt cả một buổi chiều, phía công ty bên Nhật chủ động mời hai người đi ăn tối.
Người đại diện đi cùng Dụ Dân qua sảnh công ty, nghiêng đầu hỏi: “Cậu nghĩ sản phẩm của bọn họ có thiếu sót gì không?”
Anh đẩy gọng kính, nghiêm túc trả lời: “Nhìn tổng quan thì khá tốt, tuy nhiên về phần mềm thì chưa ổn định lắm, cần sửa đổi lại một số chỗ, bằng không sau này đưa vào thử nghiệm sẽ có rất nhiều lỗi.”
“Ví dụ?”
“Khả năng phân tích tình huống của robot. Nếu nghiên cứu sâu thêm một chút thì robot sẽ ứng dụng được nhiều tình huống hơn và đem lại trải nghiệm tốt hơn cho người sử dụng. Cái chúng ta đặt mục tiêu là sản phẩm hoàn thiện và độ hài lòng của người dùng, nên vấn đề này cần đầu tư phát triển thêm.”
“Hơn nữa tốc độ xử lí dữ liệu cũng cần nhanh hơn. Ví dụ như người máy điều khiển giao thông cần phát hiện ngay lập tức lỗi sai của người tham gia giao thông ngay từ giây đầu họ vi phạm, bằng không sẽ xảy ra nhiều trường hợp trót lọt. Yêu cầu họ giảm thời gian xử lí xuống càng ít càng tốt, tuyệt đối không được quá không phẩy năm giây.”
Cô ấy ghi chép lại vào iPad, gật đầu: “Tôi sẽ bàn bạc thêm với họ.”
“Không còn việc gì nữa chứ?”
Người đại diện gật đầu: “Bây giờ đi ăn với bên công ty.”
Dụ Dân: “Chị đi đi, tôi đi dạo một lúc.”
“Cậu không ăn à?”
“Bảo bọn họ tôi thấy không khoẻ nên về khách sạn trước.”
Chuyện xã giao nên cô ấy không ép, chỉ nói: “Đừng về muộn quá, tối còn cần tìm cậu bàn một ít chuyện.”
Anh gật đầu, mặt lãnh đạm: “Ừ.”
...
Tối hôm sau, Nhất Dao vừa tan làm liền chạy qua nhà Dụ Dân. Gõ cửa một lúc không thấy ai ra mở, Nhất Dao lục điện thoại, nhớ rõ ràng trưa nay anh đã nhắn tin cho cô rằng máy bay đã hạ cánh.
Nhất Dao nghĩ anh có thể đi đâu đó, đứng chờ một lúc. Cô thử gọi điện cho anh.
Chuông reo suốt không ai nhấc máy, Nhất Dao gọi đến cuộc thứ ba thì máy báo thuê bao. Cô bỗng dưng thấy không ổn, lục tung quanh cửa nhà tìm chìa khoá dự phòng.
May mắn thay Phùng Tiêu là một tên bừa bộn và hay quên nên lúc nào cũng phải có chìa khoá dự phòng. Cô ngó nghiêng một lúc, cuối cùng tìm được chìa khoá ở khe cửa. Nhất Dao lấy kẹp tóc gảy chìa khoá ra khỏi khe, nhặt nó lên, tra vào ổ.
Cửa mở ra, đèn huyền quan tự động sáng, trong phòng khách tối om. Nhất Dao đóng cửa lại, mở tủ lấy dép thay rồi đi vào.
Phòng khách sạch sẽ và trống trải, gian bếp ngăn nắp không một hạt bụi, cả nhà chìm trong im ắng. Cô bật điện lên, bóng tối ngay tức khắc được xua tan.
Cửa sổ xung quanh đều bị đóng kín, trong nhà có hơi ngột ngạt. Nhất Dao mở hết cửa để không khí vào, trong lúc đó đi lòng vòng quanh nhà. Hôm trước Phùng Tiêu đã trở về bên kia nên đồ đạc khắp nơi chẳng có mấy. Nhất Dao ngó phòng tắm, chỉ thấy trên kệ để một chiếc đồng hồ.
Đó là của Dụ Dân.
Vậy chắc chắn anh ở nhà rồi.
Nhất Dao nghi hoặc đi tới phòng ngủ, nhìn cánh cửa trắng đóng kín, cô giơ tay gõ hai tiếng.
“...”
“Dụ Dân?”
“...”
Nhất Dao đặt tay lên nắm cửa, vặn ra.
Cửa sổ phòng ngủ mở toang hoang, tấm rèm bị gió thổi bay tung lên. Máy tính để bàn vẫn đang mở, lại là thứ chương trình khó hiểu. Trên giường có một khối to lớn nhô lên, lộ mái tóc đen ra ngoài.
Nhất Dao đi tới cạnh giường, cúi đầu mới có thể nghe được âm thanh hít thở nhẹ tênh. Dụ Dân vùi mặt vào gối, cả gương mặt ẩn đi trong bóng tối. Môi anh hơi hé mở, gọng kính lệch sang một bên vì tư thế nằm nghiêng.
Điện thoại anh để trên bàn, Nhất Dao thử bật nó lên thì phát hiện đã sập nguồn.
Ngủ say tới nỗi không nghe thấy chuông điện thoại?
Cô cắm dây sạc vào máy cho anh, sau đó thò tay gỡ kính của anh ra. Chạm đến da mặt Dụ Dân, Nhất Dao sửng sốt bị nhiệt độ của anh doạ sợ.
“Dụ Dân.” Cô gọi.
Anh ngủ say đến mê man.
Nhất Dao vươn tay sờ trán anh, hoảng hốt khi phát hiện nó nóng đến bỏng tay.