Lúc A Miễn và Thẩm Trí quay về, Nhất Dao đã khôi phục tỉnh táo ngồi thẳng trên ghế. Dụ Dân mang cốc rượu của cô để ra chỗ khác, sau đó gọi một cốc nước hoa quả.
Nhất Dao cười nhẹ, thì thầm vào tai anh: “Có phải anh rất sợ em say không?”
Anh không trả lời, chỉ nói: “Uống nước hoa quả đi.”
Cô ngoan ngoãn cầm cốc nước lên uống từng ngụm.
A Miễn xoa xoa huyệt thái dương, làu bàu: “Tửu lượng của mình ngày càng kém rồi, mới đuợc vài cốc rượu đã choáng váng.”
Thẩm Trí nghiêm mặt xoa tóc cô ấy: “Em cũng biết say à?”
A Miễn cười hì hì: “Sao lại không chứ? Nói cho anh và Dụ Dân biết, ngày trước em và Dao bảo bối chuyên môn uống hết cả thùng bia, say tới bất tỉnh nhân sự mới thấy vui.”
Cô gật đầu, rũ mắt: “Đúng đó, không ai có thể đánh thắng nổi hai bọn mình.”
“Haha, có lần mình và cậu say quên trời đất, cậu còn đứng dưới mưa ôm cột đèn một giờ đồng hồ.” A Miễn nhớ lại chuyện xưa, cười nghiêng ngả.
Dụ Dân nhếch mắt: “Sau đó thì sao?”
Cô cắn ống hút: “Sau đó...nằm hai ngày trong viện vì dầm mưa quá lâu dẫn đến sốt.”
Thẩm Trí hừ lạnh: “Đúng là về sau không nên cho hai người uống nữa.”
Hai cô gái bật cười.
Tuổi trẻ mà, ai mà chẳng ngông cuồng.
Buổi đi chơi bốn người diễn ra vô cùng tốt đẹp, tối hôm đó về Nhất Dao ngủ rất ngon.
Ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua, cô lại cật lực làm việc như thường lệ, bận đến tối mặt tối mũi.
Thứ sáu, theo lịch hẹn trước, Nhất Dao và Quan Tuấn tới cửa hàng đồ cưới chụp ảnh quảng cáo.
Quan Tuấn trang điểm và thay đồ xong, ung dung ngồi trên ghế chơi điện thoại chờ Nhất Dao chuẩn bị. Nửa tiếng sau, cô mặc bộ váy cưới nặng trịch đi ra, nhân viên đi sau nâng tà váy lên cho cô.
Quan Tuấn ngẩng đầu khỏi điện thoại, trầm trồ huýt sáo một hơi dài: “Chị mà là cô dâu của tôi thì chắc tôi quỳ xuống đây khóc mất!”
Nhất Dao mặc kiểu váy cúp ngực, từ eo trở xuống là dạng bồng bềnh công chúa. Làn da cô trắng trẻo loé sáng dưới ánh đèn, mắt mày thanh tú được trang điểm tỉ mỉ thập phần yêu kiều, rạng rỡ. Nhân viên làm cho cô kiểu tóc tết nửa đầu cài hoa phía sau, phần đuôi tóc làm xoăn nhẹ buông ra đằng trước, phủ lên hai xương quai xanh đẹp đẽ.
Mỗi cử chỉ, đường nét đều sinh động.
Quan Tuấn cảm thán với giá trị nhan sắc này không đi làm diễn viên hoặc người nổi tiếng thì quá uổng!
Cậu ta biết nếu Nhất Dao quyết tâm đi theo con đường người mẫu thì kiểu gì cũng thu hút được sự chú ý của giới truyền thông, thế nhưng cô đâu có quan tâm tới lời đề nghị này của cậu ta chứ! Cậu ta nhọc công tốn sức suốt mấy tuần trời để thuyết phục cô, cuối cùng chả đổi được hai chữ “đồng ý” từ phía người nọ.
Đúng là buồn chán!
Thợ chụp ảnh chỉ đạo người xếp đạo cụ và dựng hình. Thấy Nhất Dao đi tới, mắt cô ấy nhướng lên: “Mẫu nữ này đẹp nhỉ.”
Quan Tuấn đồng tình: “Đúng!”
Thợ chụp ảnh là nhiếp ảnh gia khá có tiếng tăm, cô ấy đảo mắt một lượt qua khuôn mặt cô rồi tới thân hình, gật gù: “Có khí chất lắm.”
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh nở mày nở mặt: “Cô ấy chỉ chuyên làm mẫu cho một vài cửa hàng, lần này nhờ có người giới thiệu mà bọn tôi mới biết tới cô ấy.”
“Cô tên gì?” Nhiếp ảnh gia hỏi.
“Nhất Dao ạ.” Cô lễ phép đáp.
“Tôi thấy cô khá có triển vọng đó, nếu hứng thú thì liên lạc với tôi nhé.” Cô ấy rút tờ danh thiếp đưa tới trước mặt cô.
“Cảm ơn chị.” Cô nhận lấy.
“Không có gì.”
Quan Tuấn trợn mắt.
Sao cậu ta luôn luôn là người bị từ chối vậy?!
“Vào ánh sáng đi, đến giờ chụp hình rồi!” Nhiếp ảnh gia ra lệnh.
Chụp choẹt các thứ xong đã là hai giờ chiều, trời bên ngoài nắng chang chang.
Nhất Dao cầm khăn giấy lau mồ hôi, Quan Tuấn đứng phẩy tay trước mặt vì quá nóng.
“Ảnh tôi chỉnh rồi sẽ gửi sau.”, nhiếp ảnh gia cất máy ảnh vào túi, khen ngợi Nhất Dao: “Cô khá hợp với ống kính đó, cảm xúc rất tốt.”
“Vâng.” Cô mỉm cười đáp lại.
Quan Tuấn gẩy nhẹ vai Nhất Dao, thì thầm: “Tôi đã nói thế nào chứ? Chị không tin tôi gì cả!”
Cô đảo mắt. Mỗi lần cậu ta nhắc tới vấn đề ấy là cô lại thấy đau đầu.
Thế nên cách trốn tránh nhanh nhất, Nhất Dao ôm váy bước đi: “Tôi đi thay đồ.”
Tẩy trang, thay quần áo, nhận tiền lương xong, Nhất Dao mở máy điện thoại xem tin nhắn mới. Ngoại trừ một số tin quảng cáo ra thì Dụ Dân có nhắn nói ba giờ chiều mai anh lên máy bay.
Lần trước anh nói phải đi thành phố T tận một tháng, thời gian trôi nhanh đến nỗi chớp mắt một cái mai anh đã lên đường rồi.
Cô thấy hơi không nỡ.
Có lẽ vì thời gian vừa qua đã quen có anh ở bên cạnh, giờ bỗng dưng phải đối mặt vấn đề xa cách nên thấy khó chịu. Dù đây không phải lần đầu tiên anh đi công tác, nhưng lần này đi tận một tháng thì cũng hơi lâu đó.
Tuy bình thường bận bịu nhưng ít nhất vẫn còn cảm giác gần gũi do ở chung một thành phố. Sắp tới anh đi thành phố T xa xôi, Nhất Dao không biết sẽ thế nào nữa.
Tay cô lướt trên bàn phím: Tối nay em qua chỗ anh nhé?
Dụ Dân hỏi cô bữa tối muốn ăn gì, cô trả lời: Em đi siêu thị với anh?
Anh đáp: Chiều em không phải đi làm à?
Nhất Dao: Em vừa đi chụp hình về, buổi chiều được nghỉ.
Dụ Dân: Có mệt không?
Đọc dòng tin nhắn của anh, Nhất Dao thấy xao xuyến.
Lâu lắm rồi chưa từng có ai hỏi cô có mệt không một cách quan tâm như thế.
Ngày trước cô chỉ quen với cuộc sống một mình, sau khi ở bên Giản Quân thì lúc nào cũng nói chuyện đôi ba câu rồi thôi. Điều đó khiến cô dần không muốn bộc lộ cảm xúc gì nữa, chỉ im lặng tiếp nhận cuộc sống. Ấy vậy hiện tại nhờ câu hỏi có mỗi ba chữ của Dụ Dân mà Nhất Dao chợt thấy cảm động.
Cô thích anh ở chỗ đó. Từng câu nói và hành động đều từng bước xâm nhập trái tim cô, chậm rãi nhẹ nhàng.
Nhất Dao cong môi cười, nhắn lại: Nói chuyện với anh thôi là cái mệt đều tan biến rồi.
Dụ Dân nhìn dòng chữ trên màn hình, đáy mắt nổi lên các cơn sóng nhẹ: Thật sao?
Cô gửi một cái mặt cười: Đúng đó.
Nhất Dao: Bây giờ em về nhà anh chờ nhé?
Dụ Dân: Ừ.
Anh nhắn thêm: Trong tủ lạnh có hoa quả, em đói thì mang ra ăn.
Nhất Dao: Được.
Nhất Dao bấm điện thoại gọi xe, sau đó đứng chờ bên hè đường. Mười lăm phút sau, xe taxi chầm chậm đi tới, cô ngồi vào ghế sau rồi nói địa chỉ cho tài xế.
Mấy ngày trước Dụ Dân đã đổi ổ thành khoá từ để đỡ phải dùng chìa khoá, anh cũng nói luôn mật khẩu nhà cho cô để nếu cô qua thì không phải chờ mở cửa. Nhất Dao đứng trước cửa nhà, bấm mật khẩu, cánh cửa tự động hé mở.
Cô đi vào, đóng cửa rồi mở tủ tìm dép.
Trước đó cô toàn đi dép trong nhà của Phùng Tiêu mỗi khi đến đây, dù cỡ chân của tên ngốc đó quá to nhưng chí ít đi cũng khá thoải mái. Nhất Dao liếc một lượt, chợt thấy một đôi dép màu hồng chưa bóc vỏ để trong tủ.
Cô lấy ra, nhìn thấy cỡ chân của mình dán ở mặt ngoài vỏ bọc dép.
Nhất Dao cười thầm, đoán chắc Dụ Dân mới mua thứ này, lại còn màu hồng nữa. Cô xé vỏ, đi luôn đôi dép mới vào.
Trong nhà bốn bề yên ắng, trên sofa có để chiếc áo khoác nâu nhạt của anh.
Nhất Dao tháo túi, phát hiện trên bàn vẫn còn quyển “Hamlet” hôm trước cô đang đọc.
Lúc Dụ Dân về nhà, Nhất Dao đang nằm trên ghế đọc sách, người cô đắp chiếc áo khoác của anh.
“Anh về rồi.” Nhất Dao lên tiếng, mắt không rời khỏi trang giấy.
Dụ Dân “Ừ” một tiếng, đi tới bên cạnh sofa: “Em đọc đến đâu rồi?”
Cô lật trang sách: “Lúc Hamlet phát hiện ra chàng đã dùng gươm đâm cha của Ophelia, người yêu mình.”
Anh ngồi xuống ghế, cô rất tự nhiên nghiêng đầu qua, gối lên đùi anh: “Anh nghĩ sao về tình tiết này?”
Dụ Dân tựa lưng vào sofa, trầm lặng suy nghĩ: “...Không nên nghe lén người khác nói chuyện?”
Nhất Dao không nhịn được cười: “Có phải hồi trước anh học văn không tốt không?”
“Miễn cưỡng qua được môn.” Anh mím môi.
“Thảo nào.”
Dụ Dân cúi đầu quan sát cô: “Thảo nào làm sao?”
Nhất Dao gập quyển sách lại, ngồi dậy, hai mắt cong cong: “Không có gì. Đi mua thức ăn thôi, em đói rồi.”
“Ừ.”
Lần này Dụ Dân lái xe tới siêu thị chứ không đi bộ, vẫn là nơi bọn họ tình cờ gặp nhau khi anh đứng ở quầy rượu đó. Trong lúc anh đỗ xe, Nhất Dao đi lấy xe đẩy.
“Anh có đề xuất gì có bữa tối không?”
Dụ Dân đi bên cạnh cô, ngọn đèn chiếu xuống gọng kính đen: “Thịt kho tàu và canh cá thì sao?”
Cô gật đầu.
Hai người đẩy xe tới quầy thịt.
Nhất Dao nghiêng đầu nhìn anh, cong môi cười: “Anh học nấu ăn từ đâu thế? Em thấy dường như món nào anh cũng biết làm.”
Anh chọn miếng thịt ba chỉ, nhờ nhân viên thái thịt rồi trả lời cô: “Hồi bé học nấu ăn với ông nội, sau này thì học thêm trên mạng.”
“Anh từng kể lúc nhỏ về đây sống thì ở với ông nội, đúng không?”
Dụ Dân gật đầu: “Ừm.”
Cô buồn cười: “Còn nhỏ anh đã có thể vào bếp nấu ăn, còn em chỉ biết lăn bùn ngoài ruộng.”
Nhân viên đưa thịt cho anh, anh nhận lấy, bỏ vào xe đẩy. Dụ Dân trầm tư nói: “Lăn bùn cũng là một loại hoạt động.”
“Khi nào lăn thử cho anh xem nhé?” Cô đùa giỡn, đương nhiên lời nói chứa đầy ý vị sâu xa.
Anh nhíu mày: “Có phải lời của em mang hàm nghĩa khác không?”
“Anh nhận ra à?”
Dụ Dân: “Hơi mơ hồ nhưng cũng tạm.”
Đúng là con người trung thành theo nghĩa đen có khác.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, môi cười không hề hạ xuống: “Anh rất giỏi về khoản tư duy, nhưng em nhận ra anh cực kì tệ về khoản văn chương ngữ nghĩa.”
Dụ Dân điềm đạm trả lời: “Từ bé đến lớn anh chỉ chăm chú nghiên cứu khoa học, được nọ mất kia là chuyện bình thường.”
“Vậy từ giờ em nghĩ gì nói thẳng nhé? Đỡ tốn công anh phải suy nghĩ.” Cô đề nghị.
Dụ Dân nắm tay Nhất Dao, xoa nhẹ đầu ngón tay cô: “Thực ra anh vẫn có thể hiểu được, tuy nhiên nên đơn giản hoá một chút.”
Nhất Dao đứng lại, ngẩng mặt ngắm môi anh, thẳng thắn: “Anh rất đẹp trai, em hôn anh được không?”, rồi nhướng mày, “Lời này đủ đơn giản chưa?”
Dứt lời, Nhất Dan thấy anh ngẩn ngơ.
Mấy giây ngắn ngủi qua đi, lỗ tai anh đỏ lên, khuôn mặt lãnh đạm xuất hiện một vài dao động nhỏ.
Kích động sao? Cảm thấy có hàng ngàn con bướm đang bay ra xung quanh sao?
Cô tự luyến nghĩ, nụ cười càng thêm sâu.
Ngay chớp mắt Dụ Dân khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Anh hắng giọng, yết hầu đảo: “Thực ra...em không cần hỏi.”
Dù sao anh cũng không cấm cô.
Cô khúc khích cười, nhón chân hôn chụt lên môi anh: “Về sau nếu có bị tập kích bất ngờ thì đừng đổ lỗi cho em nhé.”
Không ngờ anh trịnh trọng gật đầu: “Ừm, không đổ lỗi cho em.”
...
Hai người mua đồ, nấu cơm, ăn tối xong, Nhất Dao nằm trên giường của Dụ Dân nghịch.
Phòng anh chẳng có nhiều đồ lắm, hầu hết đều là sách và giấy tờ, máy tính chuyên dùng để làm việc, tất cả đều vô cùng đơn điệu. Nhất Dao nằm lăn lóc một lúc, để ý thấy ở đầu giường anh có một chiếc máy ảnh polaroid.
Nhất Dao thò tay lấy, ngắm nghía một hồi.
Dụ Dân đi khỏi nhà tắm, mái tóc đen vẫn còn ẩm, trên cổ vắt một chiếc khăn trắng. Anh cầm quần áo gập gọn lại, liếc cô: “Cái máy đó Phùng Tiêu cho anh.”
Cô giơ máy lên: “Chụp cho em một kiểu nhé?”
Anh cầm máy.
Nhất Dao ngồi dậy, vuốt gọn lại tóc xong hướng về ống kính cười.
Máy ảnh “tách” một cái, tấm ảnh từ từ chạy ra khỏi khe. Anh trả lại cho cô.
Nhất Dao rút tấm ảnh, phẩy phẩy chờ nó lên hình. Vài giây sau, hình ảnh cô ngồi trên chiếc giường màu xám, nghiêng đầu cười hiện ra.
“Không tệ.” Cô đánh giá: “Cho anh này.”
Dụ Dân để quần áo đã mặc ngay ngắn vào giỏ, cầm khăn lau tóc: “Em cầm đi.”
Nhất Dao: “Ví của anh đâu?”
Dụ Dân đi tới áo khoác treo trên giá, cầm ví trong túi áo đưa cô.
Nhất Dao nhét tấm hình vào ví của anh: “Khi nào anh buồn chán quá cứ lôi ra ngắm, em rất sẵn lòng ngồi trong tấm ảnh này cười cho anh xem.” Cô tươi tắn nói.
Dụ Dân nâng môi, nhận lại ví rồi để lên bàn.
Cô nhìn đồng hồ, nghiêm chỉnh đứng dậy: “Đến giờ về rồi, bằng không Bông Tuyết sẽ thù em bởi em vì sắc bỏ mèo mất.”
“Anh đưa em về.” Dụ Dân rút khăn.
Cô không từ chối, đáp: “Anh sấy tóc đi đã, đừng để ốm.”
“Ừm.”
Chờ Dụ Dân sấy tóc xong, anh đưa cô về.
Tới cửa khu tập thể, Dụ Dân vừa định nói tạm biệt thì Nhất Dao đã ôm cổ anh, kéo người anh xuống rồi hôn một cái lên gò má.
Dưới sắc vàng mập mờ của ánh đèn đường và chùm sáng xa hoa từ các toà nhà cao tầng, giọng cô êm ả như mây trôi trên tầng không, bỏ quên đi nhân gian đầy biến động.
Cô bảo: “Đi xa đừng có chạy theo cô nào mà quên em nhé.”