Khoé miệng Hoàng Thiển cứng đờ, mắt nhìn Nhất Dao. Cô ấy từng thấy cô rồi, có tấm ảnh của cô kẹp trong ví Dụ Dân. Phải công nhận nhìn ngoài đời cô xinh hơn trong ảnh nhiều, trông hoạt bát và có chỗ...không hợp với một Dụ Dân trầm tính lắm.
“À...vậy sao?” Hoàng Thiển máy móc nở nụ cười: “Chào cô, tôi là Hoàng Thiển.”
“Tôi là người đại diện của công ty Vĩ Quyên.”
“Chào chị.” Nhất Dao lịch sự bắt tay: “Tôi tên Nhất Dao.”
“Cô tới thành phố T từ khi nào?” Hoàng Thiển hồ nghi hỏi, tay nắm chặt quai túi xách.
“Ngày hôm kia ạ, trưa nay tôi về.” Cô trả lời.
“Sao không ở lại đây chơi vài ngày?” Cô ấy nhìn Dụ Dân vài giây, nói thêm: “Trước đó Dụ Dân mới nhắc cậu ấy đã có bạn gái, công ty đã loạn hết cả lên, tò mò muốn xem mặt cô mà không được. Hôm nay có lẽ tôi ăn may rồi.”
Nhất Dao ngượng ngùng: “Không khoa trương đến vậy chứ?”
Hoàng Thiển khôi phục lại vẻ mặt cũ, nhún vai: “Cậu ấy được mệnh danh là bông hoa hồng của Vĩ Quyên mà, cô gái mang được cậu ấy về bên cạnh sao mọi người không hứng thú cho được.”
“Ồ...” Nhất Dao ngửa đầu nhìn Dụ Dân. Anh không nói, chủ động nắm tay cô bóp.
Hành động đó lọt vào mắt Hoàng Thiển, đáy lòng phập phồng đủ loại tâm tư.
“Xa nhau hơn một tháng chắc khó khăn lắm nhỉ? Tôi thay mặt công ty xin lỗi vì đã cướp bạn trai cô lâu như vậy.” Cô ấy dời mắt, giọng nói uyển chuyển thốt ra.
Cô xua tay: “Không sao ạ.”
“Nên làm mà. Nếu là tôi chắc tôi đã làm ầm lên vì có người nỡ mang bạn trai khỏi mình.” Hoàng Thiển vuốt tóc.
Dụ Dân lên tiếng hỏi Hoàng Thiển: “Chị không phải về công ty à?”
“Tôi về đây, cậu không cần phải đuổi đâu.” Hoàng Thiển rút điện thoại đặt xe: “Đi nhé.”
“Chị đi cẩn thận.”
Hoàng Thiển vẫy tay, giẫm giày cao gót bước đi. Nhất Dao quay đầu ngắm bóng lưng mảnh mai của Hoàng Thiển đang đi xa, lại nhìn Dụ Dân, buông câu đùa: “Sắc đẹp của anh cám dỗ quá.”
Anh nâng mày.
“Trực giác của em mách bảo nên giấu anh vào trong hòm.” Cô chậc miệng, lắc đầu nói.
Dụ Dân sờ đầu ngón tay cô: “Câu đấy anh nói mới phải.”
“Anh dẻo miệng ghê nhỉ?”
Dụ Dân không nói nữa, kéo Nhất Dao đi tiếp.
Hoàng Thiển ra đến ngoài cửa trung tâm thương mại thì trời lại đổ mưa rào. Cô ấy ngẩng đầu nhìn mây giông, khoé mắt run lên, quay đầu nhìn khung cảnh bên trong của toà nhà sau lưng. Mưa rơi lên mũi giày cao gót, lọt vào bên trong thấm ướt ngón chân, lạnh ngắt.
Hoàng Thiển cười chua xót, hình ảnh Dụ Dân nắm tay Nhất Dao lại hiện ra trong đầu.
Lần đầu tiên cô ấy thấy Dụ Dân như vậy.
Cậu ta...hạnh phúc.
Còn cô ấy chỉ là người ngoài cuộc.
Quả là trớ trêu.
Hoàng Thiển mở túi nhìn chiếc đồng hồ mới mua mười lăm phút trước, hai mắt đột nhiên cay xè. Cô ấy đóng túi lại, để nó ở bên góc cửa ra vào rồi rời đi.
Cuộc đời này là thế, có người có được thứ mình muốn, có người không. Suy cho cùng, tất cả chỉ hơn nhau ở hai chữ “duyên phận“.
Chơi chán rồi, Dụ Dân và Nhất Dao tìm một quán nào đó để ăn trưa. Hai người chọn quán ăn Nhật, gọi hai suất đặc biệt xong ngồi chờ.
“Nãy anh đi đâu thế?” Cô hỏi, xem anh lấy giấy ăn lau qua mặt bàn.
“Đi mua nước với một ít đồ ăn cho em, sợ trên đường về em sẽ đói.” Anh lau bàn chỗ cô rồi lau chỗ mình, sau đó vo tròn tờ giấy lại ném vào thùng rác.
“Anh như thế em lại không nỡ xa anh rồi.” Cô bâng quơ nói.
Tay Dụ Dân ngừng lại, vẻ mặt đứng đắn nhưng đôi mắt thì thâm sâu đen trầm.
Nhất Dao nhìn bàn tay dần co lại thành nắm đấm của ai kia thì buồn cười. Cô có thể hình dung ra nếu bây giờ bọn họ không ở nơi công cộng thì anh đã có thể chạy đến hôn cô vì lời nói kia. Tuy có hơi tự luyến nhưng cô rất thích sự phóng đại đầy hoa mỹ ấy.
Nhưng Dụ Dân không phải người suồng sã. Anh rất có chừng mực, thậm chí muốn hôn cũng phải hỏi ý kiến cô, ở nơi đông người tuyệt đối sẽ không làm ra động tác quá thân mật. Chính vì thế mà nhiều lúc cô thấy anh ngây ngô đáng yêu chết đi được, càng nhìn chỉ muốn nhào tới đùa giỡn.
Nếu ở trong một bộ phim truyền hình nào đó, cô nghĩ mình sẽ là kẻ lưu manh nham hiểm còn Dụ Dân là nữ sinh yếu mềm xinh xắn.
Chà, sao mà thú vị vậy không biết.
“Em cười gì?” Tiếng Dụ Dân đánh gãy ảo tưởng đang đi quá đà của Nhất Dao.
Cô cười phúc hắc, hai má xuất hiện rạng mây hồng: “Em đang nghĩ mấy chuyện không trong sáng.”
“Chuyện gì?”
“Anh muốn nghe hả?” Cô cắn ống hút.
Anh gật đầu.
Nửa giây sau anh lại lắc đầu: “Thôi, anh nghĩ lại rồi.”
Nhất Dao bật cười, song vẫn rướn người tới thì thầm vào tai anh. Nghe xong, Dụ Dân nhíu mày, lỗ tai đỏ rần: “Em...”
“Em đã bảo chuyện không trong sáng mà.”
Dụ Dân rũ mắt: “Trí óc của em phong phú quá.”
“Do sắc đẹp của anh làm em mê muội đến phế liệt tâm can đó.” Nhất Dao đặt tay lên ngực, sến súa đáp.
Càng nói, Dụ Dân càng mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, hai tai như bị ai đó nhúng vào nước sôi.
Nhất Dao cười: “Ái phi, không cần ngại, trẫm yêu thương ngươi nên mới nghĩ thế.”
Câu này cuối cùng cũng chọc anh cười. Môi anh nâng cao lộ ra hàm răng trắng đều, khuôn mặt anh tuấn càng thêm sáng sủa.
Dụ Dân bất lực với cô: “Không nên để em xem phim nhiều nữa.”
Cô không từ bỏ, tiếp tục đùa anh: “Ái phi, đừng nói trẫm như vậy. Nàng không sợ trẫm đau lòng sao?”
Lông tơ trên người Dụ Dân dựng lên, vỗ tay cô: “Đừng đùa nữa.”
Nói vậy nhưng khoé môi anh không hề hạ xuống, đẹp chết người. Cô nghĩ, sao đến cả bộ dạng thư sinh đeo kính của anh cũng gợi cảm vậy chứ? Không công bằng tí nào!
Đồ ăn được mang lên, hai người vừa ăn vừa tán gẫu đôi ba câu. Đa phần là cô nói, anh nghe cô thao thao bất tuyệt chỉ gật hoặc lắc, thi thoảng mới đáp ngắn.
Ăn xong, hai người trở về khách sạn, làm thủ tục trả phòng rồi đi ra ga tàu.
Tới cửa, Dụ Dân đưa mấy túi đồ cho cô, dùng thân mình cao lớn để chắn ánh nắng chói sau cơn mưa.
“Đủ đồ chưa?”
Cô gật đầu: “Đủ rồi, chỉ cần lên tàu và đi thôi.”
“Ừ.”
Giọng anh thờ ơ, Nhất Dao lờ mờ ngửi được mùi hờn dỗi của đối phương, hỏi: “Có muốn chui vào túi em ngồi không? Em mang anh về nhà.”
Dụ Dân mím môi, vẻ mặt rõ ràng muốn nói cô ấu trĩ.
Nhất Dao buồn cười: “Không muốn thì sao giọng anh nghe ai oán vậy chứ? Không đành lòng xa em đúng không?”
Tưởng rằng anh có chết cũng không chịu thừa nhận, ai ngờ anh trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”
Nhất Dao ngẩn ra, không nói gì ngoại trừ vòng tay ôm ngang thắt lưng Dụ Dân.
Đầu cô cọ vào lồng ngực săn chắc, thầm thì: “Trẫm ở nhà đợi ái phi, ái phi mau về còn mua vui cho trẫm.”
Anh vuốt tóc cô: “Đi cẩn thận.”
“Có muốn từ biệt không?”
Dụ Dân cúi xuống, nhân lúc xung quanh không có ai liền hôn đuôi mắt cô một cái. Nhất Dao thấy hơi nhột, sợi lông mi quét qua chóp môi anh.
“Đến giờ đi rồi.” Anh khẽ giọng.
“Em đi nhé.”
Nhất Dao nói lời tạm biệt, xoay người đi vào cửa.
...
Thời gian xin nghỉ kết thúc, Nhất Dao quay trở về vùi đầu vào công việc, bận tới nỗi không có thời gian để nhớ Dụ Dân.
Tối thứ bảy, Nhất Dao định dạy vẽ cho Tiểu Ly và Thanh Long nhưng đến thì Tiểu Ly bị ốm nên cô rảnh cả tối hôm đó. Cô định rủ A Miễn đi ăn cơm nhưng cô nàng bận hẹn hò với Thẩm Trí, thế là cô lại một mình đi mua cơm về nhà ăn. Trước đó, cô ghé qua cửa hàng tạp hoá mua ít thức ăn cho Bông Tuyết.
Về đến cổng, Nhất Dao gặp phải người không muốn gặp.
Giản Quân đứng ở chân cầu thang, hai tay đút túi quần, vẫn là bộ dạng hào hoa ưu tú đó, con ngươi đen ngẩng lên nhìn cô. Nhất Dao dừng bước, tay nắm đồ buông lỏng.
“Anh đến đây làm gì?”
Giản Quân liếc mấy cái túi cô đang cầm: “Em chưa ăn tối?”
Nhất Dao không trả lời, hỏi lại câu ban nãy: “Anh đến đây làm gì?”
Giản Quân bước lên một bước, cô theo phản xạ lùi về phía sau. Anh ta khựng lại, sắc thái phức tạp, môi cong đầy giễu cợt: “Em không cần tránh tôi như dịch bệnh thế.”
Nhớ tới lần trước Giản Quân tới tìm cô để lại kết cục chẳng mấy tốt đẹp, lần này anh ta đến tiếp, cơn giận của Nhất Dao bừng lên: “Nếu anh không muốn thấy tôi tránh anh thì tốt nhất anh đừng tới gặp tôi. Anh nghĩ tôi là cái khu tham quan muốn đến thì đến, đi thì đi à? Anh có mệt không thế?”
Giản Quân siết tay, nghẹn giọng: “...Tháng sau tôi cưới.”
“Chúc mừng anh, chúc anh và Lâm Quyên trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long bên nhau.” Ngữ khí Nhất Dao pha chút bỡn cợt.
“Dao Dao...” Giản Quân cất tiếng đầy mệt mỏi.
“Tôi không muốn buông tay, tôi sẽ không cưới Lâm Quyên, chúng ta trở về như cũ được không?”
Nhất Dao trợn mắt: “Anh có biết mình đang nói gì không thế Giản Quân? Tôi và anh kết thúc từ lâu rồi, anh còn có một vị hôn thê đấy! Cô ta sẵn sàng cưới anh, chăm lo cho anh, cớ gì anh suốt ngày phải tìm đến tôi?! Như cũ? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý về bên anh? Anh mụ mị đầu óc rồi!”
Giản Quân cứng họng, nhất thời không nói nên lời. Cuối cùng anh ta nặng nề nói: “Em không còn là Dao Dao ngày trước nữa.”
Nhất Dao đứng sát ngọn đèn, đường nét của cô nửa sáng nửa tối, rất mơ hồ nhưng lời lẽ lại sắc nhọn như dao cứa vào tim: “Tôi ngày trước là thế nào?”
“Em cần tôi.”
Nhất Dao tức đỏ mắt, trong một khắc mọi sự kìm nén bấy năm bỗng lũ lượt bung ra. Cô không muốn thấy bản thân mình yếu đuối, thế nhưng đến lúc cảm xúc trào dâng, nước mắt cứ thể mà rơi, tựa một cái cốc không thể chứa đựng giọt nước liên tục rơi xuống nữa mà tràn ra khỏi mép. Sức chịu đựng dù có lớn tới đâu cũng đều có giới hạn, khi vượt quá giới hạn, con người sẽ tự động ngã xuống bờ vực.
Giản Quân hốt hoảng, đi tới ôm cô, ngón tay lau nước mắt lã chã: “Đừng khóc.”
Bấy giờ cô mới ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, phát hiện anh ta đã uống không ít. Chín vì say nên mới chạy tới đây tìm cô, nói ra những lời hoang đường nhưng thật lòng trong tim.
Nhất Dao dùng hết sức đẩy anh ta ra. Túi cơm rơi xuống đất, bật nắp, thức ăn bên trong vung vãi ra túi.
Mắt cô vằn lên tia đỏ sóng sánh nước: “Tại sao anh cứ coi tôi là con bé chật vật từng gặp anh lúc hai mươi tuổi thế?! Cho dù tôi đã là bệnh nhân của anh nhưng không có nghĩa tôi sẽ là bệnh nhân của anh cả đời!”
Bóng đen sì bao phủ vách tường, xung quanh trống trải không hơi người lạ.
Tay Giản Quân dừng giữa không trung, thân thể cách cô hai bước. Mặt anh ta biến chuyển đủ loại xúc cảm, không nghĩ cô sẽ nói lời đó.
“Tôi năm nay hai mươi sáu tuổi, tôi biết tự đứng lên khi vấp ngã, tôi gặp được người mình thích, tìm được thứ mình yêu. Đương nhiên tôi biết ơn anh vì năm đó đã vực tôi dậy khi tôi tuyệt vọng, nhưng cái gì cần trả tôi đã trả rồi. Anh không cần phải hoài niệm suốt ngày vì tôi của ngày xưa. Tôi trưởng thành rồi. Giản Quân, anh thật lòng nghĩ con bé kia sẽ đi theo anh hết phần đời còn lại à?”
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu.” Cô quệt nước mắt: “Yêu bệnh nhân của mình không sai, nhưng kéo một người đã tốt hơn về quá khứ mà họ không muốn quay lại chỉ vì tình cảm bên ngoài, anh nghĩ xem đó có phải là lương y không?”
“Anh nên dừng chuyện này ở đây đi. Tôi sẽ gửi tiền mừng tới đám cưới của anh, không cần phải quấy rầy tôi.”
Giản Quân khó chịu tột cùng. Anh ta nhìn cô lúc lâu, không thể nói ra lời nào, chỉ biết im lặng bỏ đi.