Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 42: Chương 42




Đầu tháng ba, Nhất Dao tham dự một hoạt động vẽ tranh tuyên truyền cho trẻ em khuyết tật, đi thành phố C hơn một tuần liền. Không thể phủ nhận nửa phần mục đích của cô cho chuyến đi này là để khuây khoả đầu óc, quên đi chuyện Dụ Dân đã nói vào tháng trước.

Nhờ cuộc điện thoại đó mà trong lòng cô khó chịu như bị ai đó đè đầu xuống không cho nhúc nhích, buồn chẳng được mà vui chẳng xong, tâm trạng cứ lửng lở giữa hai bờ vực. Dù cô ý thức rất rõ bọn họ đã chia tay, có thể làm bạn hay không tùy vào cảm giác của hai người. Nhưng khi Dụ Dân thẳng thừng nói không bao giờ muốn làm bạn với cô, Nhất Dao thấy bứt rứt không nói nên lời, chỉ muốn giải toả hết ra. Cô chẳng biết mình trở thành một người đa cảm từ lúc nào, chỉ biết cứ chuyện gì liên quan đến anh cô đều nghĩ không thông.

Nhất Dao rất bực vì nó.

Chính vì thế nên cô mới không cần suy nghĩ mà dọn hành lí đi theo đoàn tuyên truyền tới thành phố C, thuận tiện còn rủ Cát Dĩnh đi cùng. Cát Dĩnh nghe tin tham gia hoạt động này có thể cộng điểm chuyên cần, không nhiều lời mà bám theo cô.

Một vài người trong học viện cũng tham gia chương trình này, dẫn đoàn là một thầy giáo của khoa.

Chuyến đi tới thành phố C có thể nói là khá thuận lợi, tiền quyên góp được cho trẻ em khuyết tật cũng tính là nhiều. Rong ruổi ở đó tám ngày, thầy dẫn đoàn chủ động mời mọi người đi ăn cơm, ăn mừng chuyến đi thành công rực rỡ.

Mấy ngày ở thành phố C thay đổi thời tiết nên Nhất Dao bị dị ứng nhẹ, cô đi ăn cơm với mọi người chỉ cho đủ số lượng chứ chẳng động đũa nhiều. Trong lúc chờ cả đoàn nghỉ giải lao, cô ra ngoài mua thuốc dị ứng.

Về khách sạn, Cát Dĩnh nói muốn đi ngắm cảnh đêm ở quán cafe trên tầng thượng của toà nhà. Nhất Dao từ chối không đi, nằm trong phòng nhắn tin với A Miễn.

A Miễn: Đi học sướng thật đấy, không phải ngày nào cũng dán mông ở công ty. Mình cũng muốn quay lại học lắm hic...

Nhất Dao gửi biểu cảm lườm nguýt: Tháng nào cậu cũng được ra nước ngoài, đó không sướng à?

A Miễn: Đó là đi hành xác chứ có phải đi chơi đâu huhu...

A Miễn: À, hôm cậu vừa đi thì tên Phùng Tiêu về, nói muốn bán căn hộ đi lấy tiền gửi về cho bố mẹ. Chị Nhất có quen ai muốn mua nhà thì giới thiệu nhé, mấy ngày nay cậu ta cứ làm phiền mình mệt chết đi được.

?

Phùng Tiêu bán nhà?

...Dụ Dân chuyển đi rồi?

Nhất Dao mím môi, lắc đầu thật mạnh. Đã tự nói là sẽ không nghĩ đến anh nữa mà.

Nhất Dao: Để mình hỏi.

Cô đi một vòng danh sách bạn bè, thăm hỏi từng người xem có ai muốn mua nhà không, lọc ra vài người có hứng thú rồi chuyển danh sách cho Phùng Tiêu. Thiếu gia Phùng gửi cho cô một trái tim.

Phùng Tiêu: Yêu em.

Nhất Dao: Buồn nôn.

Sáng sớm hôm sau, Nhất Dao lên xe trở về nhà, điều đầu tiên cô làm là dành cả buổi sáng để ngủ. Chiều, cô đi làm.

Nhất Dao đến quán cafe lúc hai giờ, thay đồng phục rồi làm việc như thường lệ. Vị trí của cô là thu ngân, thanh toán và nhận đơn hàng của khách, phần việc không quá nặng nhọc so với nhân viên pha chế.

Buổi chiều trời nắng oi ả, cái nóng nực thôi vào trong cửa hàng, điều hoà chạy hết công suất mới làm người ta dễ chịu hơn chút.

Nhất Dao bận rộn tiếp nhận đơn hàng, đúng lúc cửa ra vào mở ra.

“Chào mừng quý khách.” Cô theo thông lệ cúi chào khách mới vào.

Đi vào là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, từ đầu đến chân toả ra khí chất cao ngạo, giàu sang. Cô ấy đứng xếp hàng chờ tới lượt, nhìn qua thực đơn một lát.

Người tản đi, cô ấy để túi lên bàn, rút ra một tấm thẻ: “Hai ly latte.”

Nhất Dao nhận lấy thẻ, hoàn thành thực đơn rồi cà thẻ của cô ấy.

“Chị kí vào đây ạ.” Cô đưa một tờ hoá đơn ra.

Cô gái kí roẹt một cái, phóng khoáng trả lại rồi bút rồi đi tìm chỗ ngồi. Cô dán thực đơn lên cốc nước, chờ nhân viên pha chế hoàn thành thức uống.

Lát sau, một thân ảnh cao ráo từ bên ngoài đi vào.

Nhất Dao nghiêng đầu sang, sững sờ.

Dụ Dân thấy cô cũng ngạc nhiên không kém.

Mắt anh tối đi, yết hầu giật giật.

Nhất Dao máy móc xử lí tình huống, cố làm giọng mình tự nhiên nhất có thể: “Chào mừng quý khách.”

Anh nhìn cô, đôi mắt thâm sâu không biết đang nghĩ gì. Tầm mắt hai người giao nhau, hàng mi dài của anh chớp nhẹ, vết bớt dưới khoé mắt bị gọng kín che khuất, vẫn là chỉ cần một cái liếc cũng đủ mê hoặc.

Nhất Dao tránh đi ánh mắt kia, biết là càng nhìn vào nó thì tâm trạng sẽ càng dao động. Dù lâu rồi chưa gặp nhau, thế nhưng lời nói qua điện thoại của anh như lời nhắc nhở lại vang vảng, đánh thức cô để nói cho cô biết rằng bọn họ không còn quan hệ gì nữa.

“Andrew!” Giọng nữ vọng tới, là từ chỗ người phụ nữ đầy khí chất kia phát ra.

Lúc này Dụ Dân mới dời tầm nhìn khỏi Nhất Dao, đứng tại chỗ vài giây rồi sải bước đến cái bàn cạnh cửa sổ, vứt lại cho cô một bóng lưng dài.

Anh ngồi xuống trước mặt người phụ nữ kia. Cô ấy cười tươi như hoa, ngả người về trước để gần anh hơn.

Nhất Dao không nhìn bọn họ, tai vẫn có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ trong quán. Hai phút sau, phục vụ bưng latte đến bàn, người phụ nữ đưa cốc latte cho anh, miệng mấp máy: “Món cậu thích nhất.”

Cô cúi đầu, mắt cố gắng không rời khỏi màn hình máy tính.

Dụ Dân và người nọ ngồi nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ. Sắc trời dần ngả tối, người người bắt đầu tan sở, nườm nượp ra về khiến giao thông tắc nghẽn.

Trong lúc không có khách, Nhất Dao giúp dọn một số thứ ở quầy pha chế, đến khi quay về thì cái bàn cạnh cửa sổ không còn người nữa, trên bàn để lại hai ly latte trống.

Cô rũ mi, tiếp tục bận bịu với công việc.

Hơn mười giờ, quán cafe đóng cửa, Nhất Dao ra về với thân thể uể oải. Cô vặn người, xoa xoa bả vai mỏi nhừ.

Một vài hàng ăn vẫn sáng đèn, có người tiếp tục kinh doanh ban đêm, có người đã chuẩn bị dọn hàng để về nhà. Con mèo hoang ở góc phố nhìn thấy người, xù lông rồi nhảy vọt đi, để lại âm thanh lảnh cảnh rùng rợn. Bầu trời thưa thớt một vài ngôi sao, ngôi nào cũng xa tít tắp, chẳng biết tới khi nào mới có thể chạm tới.

Xe cộ qua lại trên con đường lớn, tiếng còi xe hoà vào chốn náo nhiệt của đô thị phồn hoa, mang theo bao rộn ràng ngân lên không dứt.

Nhất Dao rẽ trái ở ngã tư, đi vào cửa hàng tiện lợi mua mấy món ăn liền về cho bữa tối. Nhân viên bỏ đồ cho cô vào túi, nhận tiền và cười thân thiện chào tạm biệt.

Nhất Dao đẩy cửa, một ngọn gió thổi vù tới. Cô rùng mình, kéo áo khoác kín vào một chút.

Về đến khu tập thể, Nhất Dao đi vào cổng, chợt bắt gặp bóng người quen thuộc đang đứng dưới cây bàng to.

Cô dừng chân, sửng sốt một lát rồi thôi, lấy lại tinh thần cất tiếng: “Anh đến đây làm gì?”

Dụ Dân bước tới trước mặt cô, dùng bờ vai rộng chắn ánh sáng ven đường, chỉ chừa lại một chút để cô có thể thấy gương mặt anh. Dụ Dân chau mày: “Em bỏ việc cũ rồi?”

Cô nghiêng mặt, cố tình né tránh đôi mắt anh, lạnh nhạt đáp: “Bỏ thì sao chứ? Không làm việc này thì làm việc khác, có gì lạ ư?”

Thái độ biến đổi của cô bị Dụ Dân bắt được, anh trầm giọng: “Em khó chịu vì hôm nay chạm mặt anh à?”

Nhất Dao im lặng, nín nhịn để không để cảm xúc của mình bị lộ tẩy. Anh rất thông minh, chỉ cần một cử chỉ cũng đoán được cô đang thấy thế nào, chính vì nó mà Nhất Dao không muốn để anh bắt thóp. Cô ghét nhất là để lộ bộ dạng yếu đuối trước mặt người khác.

Dụ Dân quan sát nét mặt cô, gọi: “Nhất Dao.”

Nhất Dao nghe anh gọi tên mình, chợt thấy khả năng chịu đựng của mình vô cùng kém. Cô xoay người muốn bỏ đi. Dụ Dân bắt lấy cổ tay cô, níu kéo bước chân cô để cô không cách nào bỏ chạy. Nhất Dao vung tay để thoát khỏi anh, đáng tiếc tay đã bị anh giữ chặt.

“Anh muốn gì?!” Cô tức giận lớn giọng, đôi mắt dần đỏ.

“Không thể nói chuyện sao?” Tiếng anh đều đều như cũ, không hiểu sao có thể bình tĩnh một cách thản nhiên như vậy.

Nhất Dao rất chán ghét chuyện này, dường như bật thốt lên: “Anh có bệnh à?! Chia tay rồi, nói không bao giờ muốn làm bạn với em rồi, em đã cố gắng tránh mặt anh, tại sao anh cứ lởn vởn trước mặt em thế? Lại còn đến đây muốn nói chuyện với em? Rốt cuộc anh muốn em trêu chọc em, thử thách xem em có thể kiềm chế được bao lâu đúng không?!”

Dụ Dân mím chặt môi, yết hầu đảo lên xuống. Đôi đồng tử của anh đen như mực, một tia sáng loé lên phản chiếu với mặt kính, che khuất mọi cảm xúc trong mắt anh.

Anh thấy vành mắt cô đỏ ửng, khàn tiếng nói: “Ý anh không phải vậy.”

Lời của Dụ Dân như châm một mồi lửa cho đống củi khô đang âm ỉ cháy trong Nhất Dao. Cô thấy mình rất giống một kẻ tồi tệ lớn tiếng với anh. Lồng ngực cô phập phồng, bàn tay nắm lấy túi đồ siết lại.

“Thế anh muốn cái quái gì?!” Chẳng lẽ muốn dây dưa mãi? Muốn giống như Giản Quân không bao giờ để cô có thể yên ổn tiếp bước?

“Anh đã chọn rời đi, dọn khỏi nhà của Phùng Tiêu, bây giờ đột nhiên quay lại tìm em? Dụ Dân, em có thể nhịn một lần, không có nghĩa em sẽ nhịn anh mãi nếu anh tiếp tục làm như này. Anh muốn em phải làm sao?!” Cơn giận trào lên, cổ họng cô vừa nói ra liền nghẹn ứ lại, chỉ thấy bế tắc và chua xót.

Dụ Dân nhìn Nhất Dao kích động nói lớn, anh cũng không giữ nổi bình tĩnh như lúc đầu, giọng nâng cao: “Anh không muốn làm bạn với em, bởi vì anh chưa bao giờ muốn chia tay em!”

“Nhưng anh biết phải làm sao khi em xin lỗi một câu rồi coi như chúng ta chẳng còn gì nữa? Làm bạn? Ai muốn làm bạn với em chứ?” Dụ Dân bật nói ra, hoàn toàn không muốn để lí trí kiểm soát nữa.

Rồi Dụ Dân hít sâu: “Bây giờ thì đủ rồi, anh không quan tâm điều em muốn hay không muốn, anh sẽ không rời đi nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện chia tay.”

Chuyện này thành công làm giọt lệ trào khỏi mắt cô: “Em đâu có muốn chia tay với anh! Nếu anh cũng không muốn tại sao lại làm đủ chuyện khiến em bực mình? Anh bỏ đi rồi xuất hiện, cứ im im không nói một lời, anh có biết...”

Lời chưa hoàn thành thì Nhất Dao đã bị Dụ Dân ôm lấy, đôi mắt ướt nhẹp lau vào áo anh. Cô né đi nhưng bị anh giữ chặt, giãy dụa không được liền như quả bóng xì hơi, để mặc cho anh ôm.

Cả sân tập thể trống vắng chỉ có hai người họ, trên cao có vài ánh đèn của nhà dân hắt xuống. Dường như nơi cũ kĩ này lúc nào cũng im hơi lặng tiếng như vậy, chẳng khác nào một kẻ già đang tận hưởng ngày tháng cuối đời của mình trong bình yên. Cả dãy phố bên ngoài không một bóng xe, tiếng gió rì rào thổi vào từng nhánh cây.

Không biết bao lâu sau, Dụ Dân buông cô ra, dùng ngón tay cái lau đi dòng nước mắt trên má cô, rầu rĩ: “Đừng khóc.”

Hai má Nhất Dao đỏ bừng, anh vuốt sợi tóc của cô ra sau rồi nâng cằm cô lên, đặt xuống môi cô một nụ hôn thật sâu. Nhất Dao chẳng buồn động đậy nữa, nước mắt đã bị anh lau sạch.

Hơi thở ấm nóng của Dụ Dân phả xuống chóp mũi, Nhất Dao nếm được vị bia nhàn nhạt trên môi anh. Gió thổi làm hàng mi ươn ướt run rẩy, cô theo phản xạ nắm lấy vạt áo Dụ Dân, kề sát người anh. Môi lưỡi dây dưa, Dụ Dân rốt cuộc cũng buông tay, ôm cô vào lòng.

Anh cúi thấp mặt, hôn nhẹ lên vành tai cô, ủ dột nói: “Anh ghét phải rời xa em lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.