Cô ngắm anh một lát, chần chừ mở miệng: “Em quay lại trường học rồi.”
“Học viện Mỹ thuật. Em đã đăng kí thi xét tuyển riêng của trường, lúc vụ kiện của anh diễn ra thì có thông báo đã trúng tuyển.”
Cô hạ mắt, lông mi rủ xuống: “Thế nên em mới đổi công việc để phù hợp với lịch học. Lúc ấy hai ta vẫn đang...nên em mới không nói cho anh biết.”
Trong mắt Dụ Dân thoáng kinh ngạc, mắt không rời khỏi cô nửa bước.
Nhất Dao hít sâu. Đã đến nước này thì cô muốn nói cho anh biết tất cả mọi thứ, không giấu giếm gì nữa.
Lòng bàn tay Nhất Dao vô thức tiết ra mồ hôi thì bị Dụ Dân nắm lấy. Anh ngồi yên không nói gì, ánh mắt toát lên cái vẻ mà cô có thể tin tưởng, dựa dẫm vào.
Nhất Dao như được tiếp thêm sức mạnh. Cô cắn môi, nửa phút sau mới bắt đầu kể chuyện.
Chuyện đã từ quá lâu, song không hiểu sao cô cảm thấy nó mới chỉ diễn ra ngày hôm qua.
Ngày trước nhà Nhất Dao ở thành phố B, lúc đấy thành phố B mới chỉ là một vùng nông thôn nhỏ bé và quê mùa, cả bốn phía đều là ruộng đồng. Khác với bao người, tuổi thơ Nhất Dao chẳng mấy đẹp đẽ. Mẹ cô bỏ đi từ lúc cô còn chưa biết nói, tới bây giờ cô chưa từng biết mặt bà như thế nào, sau này có lẽ cũng không bao giờ được biết. Bố cô không được đi học, một chữ đều không biết, cả ngày chỉ làm lụng kiếm bữa qua ngày, lại còn phải nuôi Nhất Dao lớn.
Đương nhiên, khi khó khăn và cô độc là lúc yếu đuối, người ta dễ sa vào những điều xấu. Bố cô không phải trường hợp ngoại lệ.
Tối đi làm về, người ông lúc nào cũng bốc lên mùi rượu khó ngửi, chưa ngày nào là không. Thi thoảng, ông đi hết cả một tuần liền, tới lúc về người vẫn nồng nặc mùi cồn như bao ngày. Nhất Dao biết ông hết rượu rồi cờ bạc, đối với một cô bé con thì muốn cũng không ngăn nổi. Lúc thua bạc, ông ta sẽ về đánh mắng cô, không chịu để cô yên dù chỉ một giây. Có hôm, ông còn bê một chậu nước lạnh dội thẳng vào người cô chỉ vì cô ngủ, sau đó bắt cô đứng ngoài cửa giữa đêm đông rét cóng, sau cửa là lời rủa thề khó nghe. Những lúc đó, Nhất Dao sẽ chạy ra khỏi nhà để sang tìm A Miễn, cùng cô ấy vượt qua cơn ác mộng.
Chính vì có gia đình như vậy, Nhất Dao rất muốn tìm cho mình một lối thoát. Cô muốn học tốt, muốn lên thành phố, muốn rời khỏi căn nhà chẳng đáng để cô ở lại này. Cô thích vẽ, A Miễn thường khen cô vẽ đẹp, có lần còn được trao giải nhất hội hoạ của huyện. Nhất Dao nung nấu một ước mơ làm hoạ sĩ, ước mơ vươn mình thật cao khỏi bãi bùn này để trở thành cây hoa đẹp nhất.
Nhất Dao lên cấp ba, vì bố phải chuyển đi nơi khác làm việc nên cô rời khỏi căn nhà cũ, tới học một trường cấp ba khác. Giữa môi trường xa lạ, đấy cũng là lúc cô trở thành bạn với Phùng Tiêu, hằng ngày gắn lấy nhau như hình với bóng, đi học tan học đều cùng sánh bước.
Lớp mười hai, cô bạt mạng học tập, vùi đầu vào sách vở không kể ngày đêm, mong muốn sẽ đỗ vào Học viện Mỹ thuật để rời khỏi bố, rời khỏi đau khổ dai dẳng để tự thân một mình phấn đấu vì tương lai.
Và Nhất Dao đã làm được điều đó.
Ngay phút giây cô nhận được thư trúng tuyển, Nhất Dao dọn hết đồ đạc chuyển tới thành phố, nửa câu từ biệt cũng không nói, chỉ để lại một khoản tiền nhỏ cho bố coi như tạm biệt.
Khi ấy cô rất vui sướng.
Vui vì cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng, vì đã thoát khỏi địa ngục giam cầm cô suốt bấy lâu.
Lên thành phố, cô chăm chỉ học hành, tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ của học viện và thành phố, tích trữ cho mình kha khá giải thưởng so với một cô sinh viên năm nhất. Đi học về, cô lại đi làm kiếm tiền nuôi thân, suốt một năm không ngủ quá năm tiếng đồng hồ. Quãng thời gian đó cực khổ nhưng cô rất hạnh phúc.
Nhưng không hạnh phúc nào là êm đềm mãi.
Ngày cô kết thúc năm học đầu tiên, bố cô bị cảnh sát bắt vì tổ chức đánh bạc trái phép và buôn bán ma túy cho khu vực xung quanh, bị phán mười lăm năm tù giam, đồng thời còn để lại khoản nợ ngân hàng khổng lồ chưa trả. Lúc Nhất Dao nhận được điện thoại của toà án, cô cảm tưởng bầu trời đã sụp xuống, mọi thứ đều rơi vào vực sâu đen tối.
Thậm chí, ông ta còn không đủ tiền để thuê luật sư.
Trong một đêm, mồ hôi công sức gây dựng nên cuộc sống tốt đẹp của cô đã tan biến.
Khi cô tới toà án, thấy bố mình tiều tụy bị còng hai tay lại, cô rơi nước mắt, nghĩ rằng ông ta đáng bị vậy.
Toà nói ông ta muốn gặp cô, Nhất Dao đồng ý.
Ngay giây đầu tiên cô bước vào, ông ta hoảng loạn muốn chạy lên túm cô thì bị giữ lại.
“Mày..mày phải cứu tao ra khỏi chỗ này! Mày lên thành phố, tao nghe nói mày được nhiều giải thưởng lắm đúng không? Giải...giải thưởng tức là nhiều tiền...mày...mày cầm tiền đưa cho lũ này, bảo chúng nó thả tao ra! Tao không muốn ở trong này!” Hai con mắt ông ta long sòng sọc, dữ trợn trợn to, như thể nếu không cứu ông ta ra khỏi đây, ông ta sẽ giết cô.
Nhất Dao vừa giận vừa đau, nhưng cơn giận của cô lớn hơn nhiều.
“Ông nợ ngân hàng bao tiền?” Mắt cô đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn ông ta.
Ông ta nói ra một con số, Nhất Dao phải nhắm mắt, hít sâu mới có thể bình tĩnh không hoảng sợ.
Không biết được tại sao cô có thể trải qua ngày hôm đó, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
“Mày đưa tao ra khỏi đây, nhanh lên!” Ông ta gào: “Tao đẻ ra mày, tao nuôi mày lớn, mày không được bất hiếu với tao!”
Cô ngồi trên ghế, hai tay run rẩy, mắt cay xè.
Nhất Dao biết bố mình là người thế nào, sống sao, nhưng giờ đối diện với ông ta, trong cô thất vọng đến đắng cay.
Cô nói: “Tôi sẽ giúp ông trả món nợ ngân hàng coi như báo hiếu vì ông nuôi tôi bao năm qua. Còn án tù, chuyện ông làm ra, ông tự mình gánh lấy, tôi không bao giờ muốn giúp ông một lần nào nữa, sau này ra tù cũng đừng đến gặp tôi.”
Nói xong, cô bỏ đi.
Ba tháng sau, ông ta chính thức thụ án tù.
Cũng trong năm đó, Nhất Dao bỏ học, bỏ cả hội hoạ vì không thể chi trả học phí, cô bắt đầu chật vật kiếm tiền để trả nợ. Cô từng mang sơ yếu lí lịch của mình đi khắp nơi để ứng tuyển, đáng tiếc chẳng ai muốn nhận một lao động không có tay nghề, thế nên chỉ có thể làm mấy công việc chân tay vất vả.
Năm hai mươi tuổi, vì quá áp lực, lại thêm cả làm việc quá sức, ngủ không đủ giấc, Nhất Dao mắc chứng trầm cảm nhẹ, muốn tìm đến thuốc để chống đỡ tinh thần. Cô đến một phòng khám tâm lí, chính thời điểm ấy cô gặp Giản Quân. Anh ta giúp đỡ cô suốt cả một năm đó, không chỉ chữa bệnh, còn giúp cô đắp vá lại tâm hồn. Dần dần, Giản Quân nói đã nảy sinh tình cảm với cô, cô đồng ý ở bên anh ta.
Hai năm sau, Nhất Dao nhận được tin bố cô đã chết trong tù vì đau tim.
Cô không rơi một giọt nước mắt.
Hôm nhận tro cốt của ông, Nhất Dao mang nó rải xuống biển, cầu mong kiếp sau ông ta sẽ không trở thành con người tồi tệ như kiếp này.
Sau sự kiện đó, cuộc sống của cô dần ổn định hơn, không còn thấy bị chèn ép nữa, mục đích duy nhất là trả hết nợ và kiếm sống nuôi thân.
“Khi Lâm Quyên xuất hiện, em và Giản Quân chia tay, em cũng không yêu ai tới khi gặp được anh.”
“Em sống cuộc sống ấy rất lâu, năm hai mươi sáu tuổi mới trả hết món nợ, cũng bắt đầu do dự trước hội hoạ, e sợ không muốn đụng đến nó vì mỗi khi thấy nó, em sẽ nhớ lại năm tháng khổ cực kia, lúc mà tất cả đều sụp đổ trước mắt em khi em chưa kịp nhận ra.”
“Không ngờ cũng vì nó mà em cãi nhau với anh.”
Bàn tay cô buông lỏng, gượng cười cúi mặt: “Hôm em biết tin vụ kiện, em đã chạy đến tìm anh nhưng không gặp được anh, nhờ lúc đó mà em mới tự hỏi bản thân, nếu anh có thể dũng cảm đứng lên bảo vệ thứ mình thích, thứ mình làm ra, tại sao em không thể? Thế em đã gặp thầy giáo cũ, miệt mài ôn luyện và đỗ lại vào Học viện.”
Kết thúc câu chuyện, Nhất Dao sờ ngón tay mình, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi nhổ hết mấy cái gai trong lòng mình ra. Ngày này cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đến, thế nhưng trải qua rồi mới biết, hoá ra giãi bày mọi chuyện không khó như cô tưởng, chí ít hiện tại cô thấy rất thoải mái.
Nhất Dao ngẩng mặt nhìn anh, e dè: “...Em không ngại anh mất tất cả, vậy anh có ngại em là con gái của một kẻ không ra gì không?”
Anh cẩn thận suy tư, bầu không khí im ắng này khiến Nhất Dao hơi lo lắng. Ngón chân cô co lại, rất muốn nghe câu trả lời từ anh.
Không biết bao nhiêu tích tắc trôi qua, mắt Dụ Dân có sự dao động nhỏ. Anh nói: “Lại đây.”
Nhất Dao nghe theo lời anh, rướn người về phía trước, đúng lúc người cô rơi vào một vòng ôm vững chãi. Cô giật mình, cảm giác bàn tay anh vỗ nhẹ sống lưng cô rất có nhịp điệu.
Anh đang vỗ về cô.
Đủ loại tư vị dập dềnh trong cô lúc này, một lần nữa làm vành mắt cô nóng lên.
Dụ Dân xoa đầu Nhất Dao, âm thanh rất dễ nghe: “Không ngại.”
Hai chữ ngắn ngủi đó kích thích tất cả giác quan của cô, khiến nó bừng lên như một ngọn lửa lớn giữa cánh rừng mịt mù sương khói, xua tan đi bóng tối bấy lâu nay đã bao phủ. Một giọt rồi hai giọt nước mắt, chầm chậm lăn khỏi khoé mi, Nhất Dao quệt nó đi, dựa toàn lực vào người anh.
Người Dụ Dân luôn luôn ấm áp, lực bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng và dịu êm, một khắc chưa từng dừng lại.
Ngoài kia đèn hoa thành phố lung linh rạng ngời, đủ rộng lớn đến người ta có thể cảm thấy lạc lõng. Thế nhưng giữa muôn vàn hoa lệ ấy, vẫn có người tìm được đến nhau.
“Quá khứ không quan trọng, tương lai thế nào mới là điều đáng quan tâm.” Tiếng anh đều đều, mỗi chữ rõ ràng rót vào tai cô.
Nhất Dao run nhẹ. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh đẫm sương.
Anh thấy mắt cô bắt đầu đo đỏ, cau mày: “Đừng khóc.”
Cô lắc đầu, không nhịn được mà ôm cổ kéo Dụ Dân lại sát, hôn anh. Bàn tay đặt trên lưng cô có hơi buông lỏng, ngay sau đó lại chặt hơn, nâng người cô ngồi lên đùi mình.
Lông mi của cô quẹt qua đuôi mắt anh, nụ hôn đầy cảm xúc này kết thúc. Nhất Dao ôm anh, thầm nói: “Sao em lại gặp được người như anh chứ?”
“Sao vậy?” Yết hầu Dụ Dân giật nhẹ, ngước mắt ngắm làn da trắng sạch gần trong gang tấc.
Nhất Dao cười: “Quá ngốc.”
Anh nhíu mày, véo eo cô bày tỏ thái độ phản đối: “Dù gì anh cũng học ở MIT.”
Cô bị nhột, biết ngay anh sẽ hiểu câu nói này theo cách khác. Nhất Dao cười mặc kệ.
Chợt cô nhớ ra một chuyện, bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Dụ Dân.”
“Ừ?”
“Người phụ nữ hôm nay anh gặp ở quán cafe là ai? Nói gì mà nói đến tận ba tiếng?”
Lời nói này rất có mùi ghen tuông.
Dụ Dân ngẩn ngơ, mấp máy môi: “Có phải vì chuyện này mà trước em mới lớn tiếng mắng anh ở dưới nhà không?”
Nhất Dao đỏ mặt.
Cũng...không thể nói thế.
Lúc đó cô tức là tức thật, chuyện anh gặp người phụ nữ kia chỉ là một phần thôi.
Gương mặt anh tràn ngập ý cười, ôm cô chặt hơn: “Đấy là nhà đầu tư của anh.”, ngừng một lát: “..Đồng thời còn là chị họ.”
Nhất Dao á khẩu.
“Chị ấy có chồng rồi.” Anh ý tứ chen thêm một câu.
Mặt Nhất Dao đỏ lựng.
Cô xấu hổ xuống khỏi đùi anh, kéo gối nằm xuống, giả vờ nói một câu để anh không biết cô bối rối: “Đi ngủ thôi, muộn rồi.”
Nhất Dao nằm quay lưng về phía anh, thoáng nghe được tiếng cười thấp từ phía Dụ Dân.
Anh xuống giường tắt đèn, sau đó quay trở lại nằm cạnh cô. Nhất Dao nhắm mắt, vừa lúc một cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô sát vào gần người anh.
Hơi thở trầm ổn của Dụ Dân phả lên lỗ tai, theo đó là một tiếng nói khẽ: “Em đừng lo, anh không bỏ em đâu.”