Lúc Dụ Dân xong việc, đồng hồ điểm ba giờ sáng. Anh tắt máy tính, đi vào trong phòng ngủ, nhìn Nhất Dao vì mệt mà ngủ không còn biết trời đất gì.
Cô thu mình lại trong chăn, để lộ ra ngoài đỉnh đầu nhỏ nhắn, đến cả mặt cũng không thấy đâu. Nghe thấy tiếng động, cô vô thức cựa mình, sợi tóc lay động. Dụ Dân vừa nằm xuống bên cạnh, Nhất Dao liền mở mắt, trong phút chốc vẫn còn mơ mơ màng màng.
“Mấy giờ rồi anh?”
“Muộn rồi, ngủ tiếp đi.” Anh đưa tay kéo cô lại gần, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn.
Cô xoay người vùi mặt vào hõm cổ anh, đưa tay vuốt ve tóc gáy ngắn cũn. Ban nãy bọn họ ở thời điểm kịch liệt nhất, cô cũng làm như vậy.
Dụ Dân đè tay cô lại: “Ngủ đi.”
Nhất Dao cười mỉm, hai con mắt trong bóng tối trở nên thật rõ ràng: “Chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Nhất Dao tỉnh giấc lúc bốn giờ kém buổi sáng, vừa vặn đúng mười phút trước khi báo thức kêu. Cô trượt tay tắt báo thức, tránh để nó làm phiền đến giấc ngủ của Dụ Dân.
Cô quay sang, anh vẫn đang ngủ rất say, mái tóc đen rủ xuống, hàng mi an tĩnh, nhịp thở đều và khẽ. Dạo này anh toàn thức đêm nên quầng thâm dưới mắt khá rõ, gương mặt mang theo nét mỏi mệt. Nhất Dao nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm ngang eo mình ra, rón rén ra khỏi giường.
Dụ Dân ngủ say không ý thức được cô đã rời đi, Nhất Dao nhẹ bước đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Bốn rưỡi sáng, Vân Ôn gửi địa chỉ studio cho cô, Quan Tuấn hỏi cô có muốn quá giang không. Nhất Dao nói không cần, làm nốt bánh mì kẹp cho Dụ Dân rồi đi khỏi nhà.
Sáu rưỡi anh tỉnh dậy đã chẳng thấy bóng ai, điện thoại có một tin nhắn cô gửi đến hai tiếng trước.
Nhất Dao: Bữa sáng em để trên bàn, có cả nước cam nữa.
Dụ Dân hồi âm lại vài chữ, tắt điện thoại đi đánh răng.
Cả ngày hôm đó, Dụ Dân bận họp với kế toán để kiểm tra số liệu, tới trưa thì Tiểu Đông mua cơm đến văn phòng cho mọi người ăn. Mọi người ăn trưa xong lại lao đầu vào làm việc tiếp, quên mất luôn cả thời gian.
Nhất Dao chụp ảnh đến chiều thì xong việc, Quan Tuấn rủ cô và Vân Ôn đi ăn. Vân Ôn hiếm khi được tự do, không phải trông con nên sảng khoái đồng ý, lôi kéo thêm Nhất Dao đi cho bằng được.
Quan Tuấn tìm một quán đồ ngọt, hí hửng mang khay đi lấy bánh.
Nhất Dao thấy ngấy nên không lấy bánh, chỉ gọi một cốc trà hoa quả để giải khát. Vân Ôn ngắm đống đồ ăn mà hạnh phúc: “Lâu lắm rồi chị mới được ăn ngon thế này, hic.”
“Chị chăm con vất vả rồi.” Cô an ủi.
Vân Ôn gật đầu lia lịa. Suốt mấy tháng nay chỉ có ngồi nhà, ngập đầu trong bỉm với sữa, được hôm ra ngoài hưởng thụ thế này mới biết quý trọng.
Quan Tuấn trở lại với một khay bánh đầy ụ, cô nghi ngờ sức ăn của cậu ta: “Cậu ăn hết được sao?”
“Sao mà được?” Quan Tuấn cười khúc khích: “Chủ yếu muốn mang về cho cục cưng nhà tôi.”
Vân Ôn rùng mình: “Cậu có thôi ngay cái lời sến súa đó không?”
Cục cưng của Quan Tuấn, không ai khác chính là Tiểu Liên. Nhất Dao không biết chuyện giữa hai người đó thành công hay chưa, nhưng xem tâm trạng của Quan Tuấn thì có thể hiểu mọi thứ đang tiến triển khá tốt.
Đang ăn, Nhất Dao nghĩ ra một chuyện, lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Đông.
Nhất Dao: Công ty cậu có bao nhiêu người?
Rất nhanh Tiểu Đông nhắn lại: Mười người chị ạ.
Nhất Dao: Gửi cho tôi địa chỉ đi.
Hơn một tiếng sau, Tiểu Đông chạy ù ra ngoài cửa, lúc quay về xách theo túi bánh ngọt rất to.
“Mọi người ăn bánh nè!”
Ai cũng ngạc nhiên: “Sao tự dưng cậu tốt vậy?”
“Hì hì không phải tôi mua đâu, chị dâu mua đấy.”
Cậu ta hào hứng cầm hộp bánh tới phòng làm việc của Dụ Dân: “Anh Dân! Có người gửi bánh cho anh.”
Lí Đông đặt bánh xuống bàn, không một lời liền chạy đi. Dụ Dân buông bút, thấy kì lạ mở hộp bánh ra, bên trong là bánh phomai.
Điện thoại trong túi báo có tin nhắn mới.
Nhất Dao: Ái phi, hãy tận hưởng món quà trẫm tặng cho ngươi.
Dụ Dân khẽ cười, nhắn lại: Chụp ảnh xong rồi à? Sao không lên đây?
Lúc này Nhất Dao đã ngồi xe quay về, cúi mặt nhắn tin cho anh: Không dám ảnh hưởng đến công việc của mọi người, chỉ có thể gián tiếp mua chuộc tấm lòng thôi.
Dụ Dân: Mua chuộc?
Nhất Dao: Đúng đó, nhỡ đâu sau này em làm chuyện gì xấu còn có người bao che hộ.
Con ngươi anh xuất hiện tia cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình: Anh sẽ không trách em.
Anh chủ động nói lời bùi tai như thế, chắc chắn cái bánh của cô đã thành công bỏ bùa anh rồi. Cô thoáng liếc quang cảnh chiều tà bên ngoài cửa kính, một cảm giác ngọt ngào không tên đang dâng lên.
Nhất Dao: Dung túng người khác là một hành động không tốt đâu.
Xong còn gửi thêm cái mặt cười.
Dụ Dân không nhắn lại, Nhất Dao thấy máy sắp hết pin nên tắt đi cất vào túi. Về tới cổng khu tập thể, trời đột nhiên đổ mưa rào. Cô không biết sẽ có cơn mưa bất chợt thế này, cả bầu trời cam cháy vương một bức màn nước mỏng. Nhất Dao lấy túi che lên đầu, chạy vù vào bên trong cầu thang.
Nước mưa hắt lên mặt cô, vài giọt thấm vào áo.
Cũng may về đến nơi mới đổ mưa, Nhất Dao phủi vài giọt nước trên áo, cào cào lại tóc.
Mưa đến rất nhanh cũng đi rất nhanh, không buồn nán lại để thưởng thức hoàng hôn muôn màu.
Nhất Dao lên nhà, mở túi lấy điện thoại cắm sạc pin.
Lúc này có một tin nhắn chợt đến.
Dụ Dân: Không sao, em là ngoại lệ.
...
Gần cuối tháng, học viện công bố điểm thi cuối kì, Nhất Dao xuất sắc lọt vào hạng đầu, giành được học bổng toàn trường. Thầy Giản gọi điện cho cô, nói ngoài tiền học bổng ra thì cô có cơ hội được cùng đoàn trường tham dự triển lãm tranh thường niên ở Ý, thời gian là bốn ngày.
Nhất Dao mừng rỡ nói đồng ý ngay.
Hai tuần sau, cô lên đường, Dụ Dân chở cô ra sân bay, trước khi đi còn dặn dò đủ điều. Nhất Dao cảm thấy anh quá giống một bà mẹ tiễn con đi xa, liền chặn môi anh lại.
“Em đi anh nhớ giữ mình cho tốt đấy.”
Cô cười vui vẻ, vừa định mở cửa xuống xe lập tức bị anh kéo lại, đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt. Đến khi buông ra, tai anh đã hơi đỏ.
“Đi cẩn thận.”
Chuyến đi Ý diễn ra thuận lợi hơn Nhất Dao nghĩ, thậm chí cô còn học được rất nhiều thứ. Khi trở về, thành phố đang trong buổi giao mùa, thời tiết vô cùng oi nóng.
Nắng gắt đổ xuống mặt đường, cả con phố nóng hầm hập như lò thiêu, báo hiệu mùa hè đã sắp đến.
Nhất Dao đáp chuyến bay sớm nhất từ Ý trở về, thời gian hạ cách là chín giờ sáng.
Cô cùng đoàn trường làm thủ tục cần thiết, mọi người lấy hành lí rồi tìm quán ăn trưa luôn trong sân bay. Ăn xong, xe tới đón mọi người về nhà.
Tối hôm đó, Dụ Dân qua chỗ cô, còn mang theo Bông Tuyết đã xa nhau bốn ngày không gặp. Nhất Dao kéo anh vào trong, đóng cửa lại rồi ôm chầm lấy anh.
Dụ Dân thả lồng mèo xuống, đồng thời ôm cô lên, đôi chân thon nhỏ vòng ngang qua eo anh. Hai người trao nhau nụ hôn nhung nhớ.
“Đi vui không?”
Cô gật đầu: “Vui! Em còn đi thăm trường nghệ thuật bên đấy, sinh viên của họ đa tài lắm!”
“Em cũng tài năng không kém.” Anh điềm nhiên nói.
Nhất Dao bật cười, ôm cổ anh hôn lướt một cái: “Từ khi nào anh biết nịnh thế?”
Cô sờ xuống cằm anh, nơi đó đã nhú râu cứng cáp, cọ cọ vào lòng bàn tay khá thô ráp. Bình thường anh rất chăm cạo râu, cô nghĩ vậy bởi lúc nào gặp anh cũng trong bộ dạng chỉn chu, gọn gàng nhất. Không có thời gian chăm sóc bản thân, cô đủ hiểu anh bận tới cỡ nào.
“Đau không?” Dụ Dân thả cô xuống, sờ sờ tay cô.
“Vẫn ổn.” Nhất Dao xem tóc anh cũng dài ra rồi, sợi tóc chạm đến cả lông mày.
Cô hỏi: “Anh có nghĩ tới việc thuê trợ lí không? Một mình anh gánh vác từng đấy việc sao nổi?”
Dụ Dân gật đầu, quả thực anh đã suy tính tới chuyện này.
Anh mở miệng: “Đừng nói chuyện công việc nữa, em kể chuyện của em đi.”
Cô vừa mới đi về, anh không muốn nhìn nhau là bàn chuyện công việc, quá nhàm chán. Nhất Dao ngồi xuống ghế, Dụ Dân đi thả Bông Tuyết nãy giờ bị bỏ quên ở góc cửa nhà, đem cái lồng mèo cất vào tủ.
“Các bạn học sinh ở Ý học rất giỏi môn điêu khắc đó anh biết không? Em nhìn tác phẩm của họ rồi, thực sự quá đẹp.” Cô lục mấy tấm ảnh trong điện thoại cho anh xem.
“Đồ ăn ở đó cũng ngon nữa, mì, phomai, bánh ngọt,...”
Nhắc đến điều tự hào nhất, Nhất Dao cười hắc hắc: “Một bạn cùng đoàn còn dạy em tiếng Ý nữa, anh muốn nghe thử không?”
Dụ Dân lướt mấy tấm ảnh cô chụp, gật đầu.
“Mi piaci.” (1)
Anh ngạc nhiên, ngón tay dừng lại.
Cô nhướng mày: “Hay không? Bạn ấy nói đó là “xin chào” đó.”
“...”
Thấy anh không phản ứng gì, Nhất Dao sán lại, gương mặt kề sát trong gang tấc. Dụ Dân chớp mắt, đôi mắt đen thoáng một tia sáng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống.
“Sao thế? Em học được câu này nhưng chưa có cơ hội nói với ai đó.” Cô tiếc nuối.
Cổ họng anh có vẻ khô, nuốt khan một ngụm nước. Hình như...anh đang từ từ mỉm cười.
Dụ Dân nắm lấy tay cô, cả gương mặt là niềm vui nho nhỏ đang bung nở: “May mà em không nói với ai.”
Cô ngờ ngợi: “Sao thế?...chẳng lẽ bạn kia dạy sai à?”
Nhất Dao lấy điện thoại, tính tra từ điển. Lúc đầu nghe bạn kia nói, cô tin nên không có nhìn từ điển, bây giờ thấy hơi khả nghi. Anh cướp lấy điện thoại của cô, tắt nó rồi vứt lại trên ghế.
Cô bị anh vây chặt trong lòng, một tiếng cười trầm lướt qua đỉnh đầu.
“Anche tu mi piaci.” (2)
Nhất Dao ngẩng đầu: “Đó nghĩa là gì? Anh có lừa em không đấy?”
“Chào buổi sáng thôi.” Anh tự nhiên giải thích.
Nhất Dao vẫn muốn tra lại nghĩa nhưng không thể nào tìm tới điện thoại, đành bỏ cuộc: “Thôi không tra nữa, em học ngoại ngữ tệ lắm, bày đặt nói tiếng nước ngoài làm gì cho mệt.”
Anh cong mặt cười, tất cả là sự dịu dàng vô ngàn: “Sau này anh sẽ dạy em.”
Cô nhướng mắt, dùng ngón tay chọc anh: “Anh học giỏi ngoại ngữ lắm sao?”
“Hồi trước đi học có học qua một số thứ, không thành thạo nhưng biết mấy thứ đơn giản.”
Nhất Dao cảm thán: “Còn thứ gì về anh mà em chưa biết nữa không? Ái phi, hãy lên tiếng, trẫm sẽ tìm hiểu.”
Dụ Dân: “...Từ từ rồi sẽ biết hết.”
- ------------------------
(1) Mi piaci: Em thích anh.
(2) Anche tu mi piaci: Anh cũng thích em.