Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 140: Chương 140: Anh cưới em chắc rồi




Thấy Ân Điềm đã rơi vào thế bị động hoàn toàn rồi, Phong Dực cứ như vậy mà thừa nước lấn tới, tiếp tục khiêu khích.

- Bác gái ở ngay phía trước thôi. Vị hôn thê của anh, chuyện của chúng ta buộc phải nói với bác gái rồi. Chỉ có điều, em muốn tự mình nói hay để anh nói đây?

Thời gian qua, Ân Điềm vẫn luôn nghĩ rằng tất cả những trò mà Phong Dực bày ra chỉ là để dọa mình thôi, nhưng vừa nghe anh ta hỏi như vậy thì cô lại bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.

- Anh lại muốn giở trò gì đây. Anh muốn trêu đùa tôi thì cũng không cần phải làm đến mức đó đâu. Cứ nói thẳng đi, anh muốn như thế nào?

Giọng của Phong Dực nửa đùa nửa thật, hoàn toàn không nghe ra được anh ta đang đùa giỡn hay nghiêm túc nữa, nếu không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của anh ta.

- Anh nói với em anh đang muốn trêu đùa em chứ. Em là vị hôn thê của anh mà, đương nhiên phải thực hiện hôn ước của chúng ta rồi.

Chỉ mấy lời không biết thật hay đùa của anh ta mà đã xoay Ân Điềm vòng vòng rồi. Cô còn chưa suy nghĩ được gì thì anh ta đã nói tiếp một câu nữa trước khi cúp máy.

- Điềm Điềm, anh cưới em chắc rồi.

Nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc, đầu óc Ân Điềm vẫn chưa tỉnh táo lại được nữa. Cô không nghe nhầm đấy chứ, hay là đầu của Phong Dực bị cửa kẹp hỏng rồi. Anh ta nói mục đích của anh ta là cưới cô sao? Nhưng vì sao chứ? Anh ta nổi tiếng là công tử ăn chơi trác táng, cả ngày vui đùa với phụ nữ, đổi phụ nữ như thay áo thế kia mà lại nhắc đến chuyện kết hôn ư? Với kiểu người như anh ta thì kết hôn chẳng phải chấm hết cuộc sống phong lưu đang có sao? Anh ta sao có thể điên đến mức tự chặt đi thú vui của mình như vậy. Hay là vì một mục đích nào khác, nhưng có thể là mục đích gì đây, là vì Ân gia? Cũng không thể nào, anh ta chẳng có lí do gì để buộc phải liên hôn với Ân gia cả, trong khi đã có người bạn thân hơn anh em ruột là Ân Viêm thì anh ta cũng có thể được xem là người nhà của Ân gia rồi. Nếu đó không phải lí do thì lí do thực sự là gì đây. Không phải là anh ta có tình cảm với cô chứ, lí do này càng vô lí hơn nữa. Dù trước đây cô rất thích anh ta nhưng có một điều cô vẫn tự hiểu, chính là anh ta không hề thích cô. Lúc đó đã không thích, bây giờ thì càng không thể.

Mặc kệ anh ta có mục đích gì, cô tuyệt đối cũng sẽ không để mình phải gả cho anh ta. Hôn ước mà anh ta cứ bám chặt không buông đó, chính là do cô bắt đầu thì cũng sẽ do cô quyết định, thực hiện hay xóa bỏ, không đến lượt anh ta giúp cô lựa chọn.

….…

- Con vừa nói cái gì hả?

Vừa nghe Ân Viêm nói xong, dáng vẻ điềm đạm thưởng thức trà một giây trước của Lý Huệ Tử ngay lập tức đã bay sạch mất. Bà đặt mạnh tách trà trên tay xuống bàn, trừng mắt tức giận nhìn đứa con trai của mình.

- Lần này lại là lí do gì nữa đây? A Viêm, con quậy chưa đủ à? Không phải mẹ đã nói rất rõ ràng rồi sao? Lần này nhất định phải về Bắc Kinh, đừng lấy bất kỳ lí do gì nữa.

Bà cất cao giọng dõng dạc đưa ra mệnh lệnh, thái độ kiên quyết chắc chắn. Vừa nói vừa quở trách.

- Đây là lần thứ mấy rồi hả? A Viêm, đã mấy lần suýt nữa đứa bé bị sẩy rồi, chẳng lẽ con còn chưa tự cảnh báo được bản thân mình à? Lần này là Ân Bá, vậy những lần sau thì sao? Bây giờ Trương Lạc Lạc cũng đã đến Thượng Hải rồi, con nghĩ bà ta sẽ ngồi yên nhìn cái thai trong bụng Sở Nghinh lớn lên thôi sao? Những lần tiếp theo sẽ đến lượt ai đây? Ân Kiến Thành? Ân Kiến Sương? Hay là Úc Hinh? Những kẻ đó đều đang nhìn vào Sở Nghinh như mấy con hổ đói, sớm muộn gì cũng đụng tay đụng chân. Để Sở Nghinh ở Thượng Hải ngày nào chính là còn nguy hiểm ngày đó.

Lý Huệ Tử nói liền một tràng dài mà không để cho Ân Viêm có cơ hội phản biện lại, hình như càng không muốn nghe con trai nói thêm câu nào chống đối lại quyết định ban đầu của mình.

Nhưng Ân Viêm cũng không vì bà kiên quyết phản đối mà gật đầu đồng ý cho Sở Nghinh đến Bắc Kinh, trong khi hắn đã chủ động hứa với cô sẽ cho cô được lựa chọn đi hay ở lại Thượng Hải rồi. Cho nên hắn cũng phải nói rõ ràng với Lý Huệ Tử.

- Đưa tiểu Nghinh về Bắc Kinh đúng là ý định ban đầu của con, cũng là hướng giải quyết an toàn nhất chúng ta có thể làm lúc đó. Nhưng mẹ cứ nghĩ xem, đó không phải phương án chắc chắn hoàn toàn, dù để cô ấy ngay trong phạm vi của Ân gia, cũng không thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ an toàn, nếu có sơ suất gì thì còn nguy hiểm hơn ở đây nữa. Điều mà mẹ nghĩ được, bọn họ cũng hoàn toàn nghĩ được.

- Hơn nữa, tiểu Nghinh ở Ân gia chắc chắn cũng không quen nên sẽ không thoái mái như ở đây. Mẹ cũng biết bây giờ cô ấy còn phải điều trị tâm lí, nên giữ cho tinh thần thoải mái mới là điều quan trọng nhất. Con không muốn để cô ấy phải ngày ngày đối mặt với những ánh mắt đố kị chỉ muốn tìm cách làm hại hai mẹ con cô ấy. Dù đó là nơi có thể gọi là an toàn nhất nhưng đối với tiểu Nghinh lại không có cảm giác an toàn mà chỉ có nguy hiểm đang rình rập thôi.

- Với lại, chính bản thân tiểu Nghinh quyết định thế nào mới là quan trọng, con nhất định sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Tiểu Nghinh là vợ của con, là mẹ của đứa bé, cô ấy không phải công cụ sinh con cho Ân gia nên không có bất kỳ ai được ép cô ấy có đến Bắc Kinh hay không.

- Còn nữa, nếu đưa tiểu Nghinh đến Bắc Kinh rồi, cô ấy không thể gặp mẹ ruột của cô ấy thường xuyên. Hai mẹ con họ vừa mới hàn gắn lại quan hệ thôi, con muốn cô ấy được ở bên cạnh mẹ ruột nhiều hơn. Huống hồ, nếu nói đến bảo vệ tiểu Nghinh và con của bọn con, chắc chắn mẹ vợ con sẽ là người làm tốt chuyện này hơn cả chúng ta. Còn có con nữa, cho dù tiểu Nghinh ở lại Thượng Hải hay cùng con về Bắc Kinh thì con cũng sẽ bảo vệ cô ấy an toàn.

Ân Viêm đưa ra hàng loạt lí do để chống lại quyết định của Lý Huệ Tử khiến bà nghe đến choáng váng cả đầu óc, cũng á khẩu không thốt lên nổi một câu nào nữa. Bất lực thở dài một tiếng, tức đến lồng ngực cũng sắp vỡ tung ra.

- Đúng là làm càn mà. A Viêm, con càng lúc càng hoang đường rồi. Nói bao nhiêu lí lẽ đó còn không phải chung quy lại là Sở Nghinh không chịu đến Bắc Kinh sao? Nó nói gì là con liền hù theo nó như vậy, còn chưa trở thành người thừa kế Ân gia mà bây giờ ngay cả vợ mình con cũng không quản được nữa rồi?

- Con biết tại sao mẹ luôn kiên quyết đưa Sở Nghinh đến Bắc Kinh không? Ngoại trừ lí do để đám người đó không có cơ hội đụng tay đụng chân thì còn là vì mẹ vẫn chưa hoàn toàn tin Sở Nghinh đâu. Trước đó nó vẫn luôn muốn phá thai, tương lai vẫn chưa biết nó còn bày trò gì nữa không. Tóm lại là trước khi cháu nội của mẹ ra đời an toàn thì Sở Nghinh phải hoàn toàn ở trong tầm kiểm soát của mẹ.

Mặc kệ Ân Viêm muốn quyết định thế nào thì Lý Huệ Tử cũng không đồng ý. ngược lại thì Ân Viêm cũng không có dấu hiệu sẽ thỏa hiệp.

- Chuyện này con đã quyết định rồi, phía bà nội, con cũng đã nói rõ rồi. Mẹ có phản đối thì con cũng không thay đổi đâu. Mong muốn duy nhất của mẹ chẳng phải chỉ là con của bọn con sinh ra an toàn thôi sao, con đảm bảo với mẹ, cháu nội của mẹ sẽ không có bất kỳ mệnh hệ gì. Nếu mẹ không tin tiểu Nghinh, chẳng lẽ mẹ không thể tin con?

Nói đến nước này rồi, nếu còn tiếp tục tranh cãi thì e là cũng không có kết quả tốt đẹp cho cả hai bên, hơn nữa là Lý Huệ Tử cũng đang dần hết lí lẽ rồi, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào nữa. Cho dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn cam tâm nhưng kết quả đã được định rồi, bà cũng đành phải chấp nhận thôi. Vừa uống một ngụm trà vừa điều chỉnh lại tâm trạng kích động nãy giờ, bà miễn cưỡng gật đầu một cái.

- Được thôi, ta không đấu lại con, con muốn làm gì thì làm, nhưng đừng quên trách nhiệm của mình.

Nghe Lý Huệ Tử nói vậy, Ân Viêm cũng có thể tạm thời yên tâm về chuyện này rồi. Hắn phải nghĩ ngay đến việc chuyển sang vấn đề tiếp theo muốn hỏi ý kiến của mẹ mình.

- Còn một chuyện này nữa, con nghĩ vẫn nên nói với mẹ một tiếng.

Lý Huệ Tử dù còn giận con trai nhưng cũng không bao giờ ngó lơ bất kỳ vấn đề nào mà Ân Viêm đề cập đến với mình. Bà quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục uống trà và hỏi.

- Chuyện gì nữa đây?

Cọi như bà đã chịu nghe nên Ân Viêm cũng nói thẳng ngay vào vấn đề.

- Là việc tổ chức tiệc sinh nhật của Điềm Điềm. Con đã quyết định tổ chức sinh nhật cho con bé ở Đế Cư.

Vốn đã sắp hết tức giận nhưng vừa nghe Ân Viêm nói đến chuyện đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật cho Ân Điềm ở Đế Cư thì suýt nữa Lý Huệ Tử đã ném thẳng tách trà trong tay vào mặt Ân Viêm rồi.

- Lại bày trò gì nữa đây? Là do Sở Nghinh nữa đúng không?

Ân Viêm kìm nén thở dài và lắc đầu.

- Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến tiểu Nghinh cả. Thực sự là quyết định của con.

Lý Huệ Tử vẫn giữ thái độ không hài lòng.

- Nếu không phải do Sở Nghinh bày trò thì con đang lên cơn gì đây? Mẹ biết từ nhỏ Ân Điềm vẫn luôn rất quý con, thậm chí nó còn thích con hơn cả anh ruột Ân Bá của nó. Nhưng dù thế nào thì vẫn phải giữ khoảng cách cần thiết, nó là con gái của Trương Lạc Lạc, không phải em ruột của con. Những chuyện như tổ chức sinh nhật cho nó vẫn là việc nhà của Ân Kiến Thành và Trương Lạc Lạc, con tự ý can thiệp như vậy không cẩn thận lại trở thành lí do để Trương Lạc Lạc gây sự với chúng ta nữa đấy.

Những vấn đề này dù Lý Huệ Tử không nhắc lại thì Ân Viêm cũng đã nghĩ đến từ sớm rồi. Quả thực là hắn không nên can thiệp vào chuyện riêng của nhà Ân Kiến Thành nhưng nếu không phải vì Ân Điềm vừa gặp phải cú sốc liên quan đến chuyện phát sinh với Phong Dực thì hắn cũng không nghĩ đến việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô ấy ở đây. Huống hồ trong chuyện của Ân Điềm với Phong Dực, hắn cũng phải có một phần trách nhiệm, nếu có thể làm gì đó để an ủi Ân Điềm thì hắn nhất định sẽ làm.

Chuyện Ân Điềm vừa gặp phải không thể cho ai biết, do đó mà Ân Viêm mới không thể nói quá rõ ràng với Lý Huệ Tử.

- Bên phía chú hai, con sẽ có cách lo liệu, nhất định không để xảy ra vấn đề gì đâu. Huống hồ, bà nội cũng đã đồng ý rồi, thím hai cũng không thể gây sự gì đáng kể.

Lý Huệ Tử nghe xong cũng phải nhìn lại con trai bằng ánh mắt vô cùng khó ngờ, cũng không biết là đang trách hay đang trách nữa.

- Đúng là càng ngày càng có bản lĩnh rồi. Bây giờ cái gì con cũng có thể lấy bà nội ra làm kim bài miễn tử nhỉ? Có vẻ như học từ Sở Nghinh không ít đấy.

Ân Viêm của hôm nay đã khiến bà phải nhìn lại bằng con mắt khác, hắn không còn như trước đây độc đoán triệt để, phàm là quyết định đã đưa ra thì rất ít khi chịu thương lượng lại với bà. Nhưng không biết từ lúc nào mà hắn lại có nhiều lí lẽ đủ đường thế này để đấu võ mồm với mẹ mình, còn thêm cả chiêu lấy bà nội ra làm lí do chủ chốt nữa. Là bởi vì Sở Nghinh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.