Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 156: Chương 156: Anh ta yêu Điềm Điềm?




Nghe cô mắng như vậy, Phong Dực không giận mà còn cười rất đắc ý. Anh ta không ép buộc cô đứng gần mình nữa, mà tiến lên một bước để đứng gần micro, nhìn sang cô một cái với ánh mắt đầy thách thức trước khi bắt đầu tuyên bố.

- Các vị, hôm nay là sinh nhật của Ân tiểu thư. Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian quý báu đến đây.

- Chắc hẳn các vị đều đang rất thắc mắc vì sao tôi lại đứng đây cùng Ân tiểu thư đúng chứ? Thực ra, tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi. Hôm nay, tôi đến đây không phải chỉ để chúc mừng sinh nhật Ân tiểu thư mà còn có một tin vui muốn thông báo cho tất cả mọi người nữa.

Nói đến đây, anh ta liền ngừng lại, một lần nữa khiến tất cả những người ở dưới sân khấu được một phen tò mò, nghi hoặc, tiếng bàn tán xôn xao ngày một nhiều hơn.

- Tin vui? Tin vui gì chứ? Có thể có tin vui gì sao?

- Anh tin thật à? Phong thiếu lúc nào mà chẳng có niềm vui, đâu có gì to tát để phải công cáo thiên hạ thế này đâu.

Đợi bên dưới bàn luận một lúc đến khi lắng xuống dần rồi, Phong Dực mới lại tiếp tục nói thẳng vào vấn đề chính.

- Chuyện mà tôi muốn thông báo hôm nay, chính là liên hôn giữa hai nhà Ân Phong. Tôi và Ân tiểu thư đã có hôn ước từ trước, sau một thời gian bồi đắp tình cảm, hôm nay tôi muốn chính thức nói với Điềm Điềm của tôi một câu.

Ân Điềm chết chân tại chỗ, hai tai đã bắt đầu ùa ùa không còn nghe rõ những câu phía sau nữa. Đầu óc cũng xoay mòng mòng, từ lúc gọi điện thoại cho Trương Lạc Lạc thì cô đã đoán được là Phong Dực sẽ làm gì đó, nhưng đến khi tận tai nghe, tận mắt chứng kiến anh ta đứng giữa bữa tiệc sinh nhật của mình tuyên bố về hôn ước giữa cô và anh ta thì cô vẫn không thể nào bình tĩnh tiếp nhận được.

Phong Dực ngừng lại để quay sang nhìn cô, nụ cười trên môi của anh ta muốn có bao nhiêu xấu xa liền có bấy nhiêu.

- Điềm Điềm, anh đến cưới em rồi đây.

Anh ta vừa mới dứt lời, ngay lập tức an ninh xung quanh đều mất khống chế, tất cả cảnh vệ được bố trí bảo vệ bên ngoài đều không thể ngăn cản được một đám phóng viên ào vào như vũ bão. Không biết đã được sắp xếp từ khi nào mà đám phóng viên này dường như đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng, đợi rất đúng khoảnh khắc mà ào đến.

Ân Điềm đứng trên sân khấu và tất cả những người còn lại, chỉ trừ mỗi Trần Hy là đều bị cục diện ngay trước mắt dọa cho khiếp sợ và hoảng loạn.

- Chuyện này là thế nào hả? Không phải chính Ân Viêm đã nói không để truyền thông tham gia rồi ư? Tại sao lại đột nhiên có nhiều phóng viên như vậy? Thuộc hạ của anh ta còn không thèm ngăn cản nữa. Trần Hy, anh nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các anh định làm gì với Điềm Điềm đây? Chẳng lẽ chỉ vì ép cô ấy gả cho Phong Dực mà cả anh và một kẻ làm anh trai như Ân Viêm có thể nhắm mắt làm ngơ, để Phong Dực làm gì thì làm?

- Các người không ai muốn quản thì để tôi. Trừ phi anh cho tôi được một lí do thỏa đáng, nếu không tôi tuyệt đối không để Điềm Điềm bị ép gả như vậy.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Ân Điềm như người mất hồn đứng yên tại chỗ, mặc cho Phong Dực bày ra một thế trận như vậy. Mục Nhiễm thực sự không thể nào bình tĩnh mà xem tiếp nữa. Cô tức giận với hành động của Phong Dực nhưng càng phẫn nộ vì quyết định của Ân Viêm. Cô vẫn còn nhớ lúc tất cả mọi người đến chỗ Phong Dực đón Ân Điềm, Ân Viêm còn rất tức giận, thậm chí đã trở mặt với Phong Dực. Nhưng sao hôm nay anh ta lại có thể ngầm đồng ý cho Phong Dực ép cưới Ân Điềm chứ?

Thấy Mục Nhiễm bực tức muốn xông lên sân khấu, Ân Pháp đã hành động trước cả Trần Hy là kéo cô trở lại.

- Tiểu Nhiễm, cô bình tĩnh trước đi. Cô muốn phản đối thì cũng nên nghe bác sĩ Trần nói rõ ràng đã.

Dù đang phải lo giải quyết chuyện của Ân Điềm nhưng Trần Hy đứng cạnh Mục Nhiễm thế này thì bảy phần tâm trí cũng đều đặt ở chỗ Mục Nhiễm, nhất là khi nhìn thấy Ân Pháp lại công khai nắm chặt tay của cô như vậy, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác ghen tị không lời nào diễn tả hết được. Anh nắm chặt tay giấu dưới đùi, che đậy cảm xúc tiêu cực cá nhân khi trả lời những câu hỏi của Mục Nhiễm.

- Chuyện không tệ đến mức như cô đang nghĩ đâu. Chúng ta đều biết Phong Dực là một người thích cuộc sống ăn chơi hưởng lạc như thế nào, nhưng cậu ta lại cương quyết cưới Ân Điềm. Như vậy chắc chắn cậu ta có lí do riêng, tôi và A Viêm đều đã biết lí do của cậu ta, nhưng bây giờ tôi không thể tiết lộ được. Tôi chỉ có thể nói với hai người, Phong Dực không phải đang chơi đùa mà cậu ta thực sự nghiêm túc muốn cưới Ân Điềm thôi. Cho nên hai người không cần phải lo lắng đến mức như vậy.

- Hơn nữa, cô Mục. Hình như cô cũng biết rồi, Ân Điềm từng thích Phong Dực. Nếu Phong Dực đã nghiêm túc bước vào cuộc hôn nhân này thì tôi cũng tin Ân Điềm sẽ từ từ tiếp nhận thôi.

Câu hỏi sau cùng của Trần Hy, Mục Nhiễm thực sự không thể nào bác bỏ được. Đúng là trong thời gian cô chăm sóc Ân Điềm thì đã nghe Ân Điềm nhắc đi nhắc lại không ít lần, Phong Dực từng là người cô ấy rất yêu, thậm chí sau khi anh ta bỏ đi không lời từ biệt, cô vẫn luôn đợi anh ta trở về. Chỉ là không ngờ, ngày hai người trùng phùng lại trở thành bi kịch như vậy, cho nên muốn nói Ân Điềm còn yêu Phong Dực hay không thì cũng rất khó tìm được đáp án, có lẽ đáp án chỉ có trong lòng của Ân Điềm mà thôi.

Mục Nhiễm đưa mắt nhìn qua Ân Pháp đứng bên cạnh mình đang thở dài, cô cũng biểu lộ thái độ muốn nghe suy nghĩ của anh.

- Ở Ân gia ai cũng nói là Điềm Điềm quý anh cả hơn cả anh ruột của mình. Lí do thì có lẽ là bởi vì từ nhỏ cả tôi và Điềm Điềm đều được anh cả dạy dỗ. Cho nên Điềm Điềm gần gũi với anh ấy hơn cũng không có gì lạ. Nhưng trong mấy năm nay, lại có thêm một lí do mà con bé luôn quấn lấy anh cả, chính là muốn biết tin tức của Phong Dực. Nhưng mỗi lần nó muốn hỏi thì lại không đủ can đảm để hỏi, mà anh cả hình như cũng nhận ra điều này, nên anh ấy mới cố tình không cho nó biết bất kỳ tin tức nào của Phong Dực.

Sau khi nghe hết những chuyện này, có vẻ như Mục Nhiễm đã bình tĩnh lại được một chút. Nhưng cô chỉ là tạm thời không thể phản bác những lí lẽ mà Trần Hy đến Ân Pháp đều nói, duy nhất một điều vẫn không thay đổi chính là cô vẫn lo lắng cho Ân Điềm.

Rất nhiều máy ảnh thi nhau chen chúc qua lại, tất cả phóng viên đứng vây kín dưới sân khấu đều muốn chụp được những bức ảnh đắt giá nhất trong sự kiện đặc biệt nhất hôm nay.

- Xin hỏi, mối quan hệ giữa hai người được xác định từ khi nào vậy?

- Phong thiếu, có rất nhiều tin đồn cho rằng hôn ước giữa anh và Ân tiểu thư đã ngầm bị hủy bỏ rồi. Tin đồn không phải thật sao? Vậy lần này hai vị thực sự sẽ kết hôn chứ?

Đối diện với những câu hỏi dồn dập của rất nhiều phóng viên bên dưới, Phong Dực vẫn điềm tĩnh ứng phó, còn nở nụ cười lịch thiệp khi trả lời từng vấn đề một.

- Các vị có mặt hôm nay coi như làm chứng cho tôi. Hôn ước giữa tôi và Điềm Điềm quả thực là từng suýt đã hủy bỏ. Nhưng sau một thời gian chúng tôi hàn gắn lại tình cảm và được sự đồng ý của bậc trưởng bối thì hôn ước giữa tôi và Điềm Điềm vẫn sẽ tiếp tục thực hiện.

Trong lúc trả lời, anh ta cũng không quên kéo Ân Điềm đến sát gần mình, chẳng thèm kiêng dè gì mà liên tục có những hành động mờ ám dọa người khác phải mặt đỏ tai hồng.

Mà Ân Điềm đứng bên cạnh nhìn hết một màn vừa diễn ra, nghe những lời anh ta nói mà cảm giác giống như đang xem một vở tuồng vậy, thái độ khinh bỉ lộ ra hết từ ánh mắt đến biểu cảm trên mặt.

Nhưng Phong Dực dường như lại chẳng thèm để ý đến những điều đó, anh ta còn dõng dạc tuyên bố với tất cả những người có mặt ở đây.

- Ba ngày sau là lễ đính hôn của chúng tôi. Hy vọng các vị cũng có thể bớt chút thời gian đến tham dự.

Từ lúc kết thúc cuộc điện thoại với Trương Lạc Lạc thì Ân Điềm đã biết bản thân không còn cơ hội nào để phản kháng nữa, tất cả đều đã được Phong Dực lên kế hoạch cả rồi.

….…

Hôm nay cũng giống như hai ngày trước, Ân Viêm cũng rất muộn mới về nhà.

Hắn mở cửa phòng đi vào, một tay còn đang bận tháo cà vạt mà chưa chú ý trước mặt. Cho đến khi đóng cửa lại và đi đến giữa phòng rồi ngước mắt nhìn thì hắn mới thấy Sở Nghinh đang ngồi trên giường nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đấy giống như một quan tòa đang đợi hắn xuất hiện để tuyên án thôi vậy, tay cô còn cầm điện thoại đang sáng màn hình.

Người đàn ông thấy ánh mắt kỳ lạ của vợ đang nhìn mình thì lập tức nghiêm túc chấn chỉnh lại tác phong ngay. Hắn dừng mọi hành động đang lở dỡ, bước chân cũng giảm dần tốc độ, hơi nhíu mày kinh ngạc hỏi lại liền.

- Muộn vậy em còn chưa ngủ à? Có chuyện gì sao?

Sở Nghinh nhìn thấy hắn thì cơn phẫn nộ trong người càng bùng lên dữ dội hơn. Cô trừng mắt bức xúc, căn chặt môi đưa điện thoại lên cho hắn xem.

- Phiền anh giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra đây.

Ân Viêm liên tục thử suy đoán chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cầm điện thoại của cô xem qua thì hắn mới có đáp án chắc chắn. Đúng là như những gì hắn dự đoán từ trước, khi cô biết chuyện của Ân Điềm và Phong Dực thì nhất định sẽ phản ứng gay gắt như vậy.

Hắn đọc thông tin trên điện thoại xong rồi mà vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở Nghinh, cứ im lặng rồi ném áo khoác và cặp sách lên ghế, sau đó mới ngồi xuống giường.

Nhìn hắn như phớt lờ mình thế này, Sở Nghinh lại càng thêm tức giận hơn.

- Ân Viêm, tôi đang nói chuyện với anh đấy.

Ân Viêm ngồi cạnh cô, hơi cúi đầu vuốt mặt lại cho tĩnh tâm rồi mới ngẩng đầu lên đối diện với cô.

- Mọi chuyện chính là như em nhìn thấy đấy. Phong Dực và Điềm Điềm sẽ kết hôn.

Sở Nghinh nghe hắn trả lời như vậy, tức đến toàn thân cũng run rẩy. Cô với lấy chiếc gối ôm bên cạnh vừa ném vào người hắn vừa mắng.

- Thế nên tôi hỏi tại sao lại như vậy? Anh rõ ràng biết Phong Dực đã làm gì Điềm Điềm, chính anh lúc đầu cũng ngăn cản anh ta tiếp cận Điềm Điềm còn gì? Tại sao bây giờ anh lại đổi ý hả? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta là bạn tốt của anh thôi sao? Cho dù anh ta là bạn của anh, nhưng Điềm Điềm là em gái của anh mà. Huống hồ ngay từ đầu đến giờ, cô ấy vẫn luôn là người bị tổn thương. Bây giờ anh lại để Phong Dực ép cô ấy phải gả?

Bị cô mắng một tràng dài như vậy mà Ân Viêm không phản biện lại nửa câu mà chỉ im lặng chịu trận. Đợi đến khi cô mắng chán mắng mệt rồi hắn mới từ từ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô.

- Tiểu Nghinh, em bình tĩnh lại đã. Chuyện của hai người họ dù là em hay anh cũng không thể quản cả đời được. Chẳng lẽ em muốn chúng ta phải canh chừng Điềm Điềm mãi sao? Anh làm vậy không phải chỉ vì Phong Dực là bạn của anh, mà chính là đang cho cậu ta một cơ hội chuộc lỗi.

Sở Nghinh vẫn không dung nạp được bất kỳ lí do nào hắn đưa ra vào đầu. Cô chỉ tin những gì mình đang suy nghĩ, chỉ tin những gì mình muốn tin mà thôi.

- Cơ hội chuộc lỗi? Anh ta muốn chuộc lỗi thế nào đây?

- Ân Viêm, có phải ép cưới người khác đã trở thành sở thích của các người rồi không?

Nghe câu hỏi của cô mà Ân Viêm phải bất động mất mấy giây mới từ từ xốc lại tinh thần được. Dù câu hỏi này giống như một gáo nước lạnh hất xuống đầu hắn nhưng hắn có tư cách gì để thấy oan ức chứ. Đáng lẽ ra hắn cũng phải trước là cô sẽ suy luận như vậy, cô gả cho hắn lúc đầu là vì hắn dùng thủ đoạn ép buộc, bây giờ tất cả những việc Phong Dực đang làm bất kỳ ai nhìn vào cũng đều chỉ thấy anh ta đang ép Ân Điềm phải gả. Tình cảnh của Ân Điềm sẽ khiến cô nhớ đến bản thân mình nên cô tức giận như vậy cũng không có gì vô lý cả.

- Tiểu Nghinh, em nghĩ nhiều rồi. Chuyện này thực sự không chỉ như em nhìn thấy đâu. Em từng nghe Điềm Điềm nói rồi đúng chứ? Điềm Điềm từng yêu Phong Dực. Nếu bây giờ anh nói với em, thực ra lúc đó Phong Dực cũng vậy thì em có tin không?

Sở Nghinh sau khi nghe hắn hỏi một câu như vậy thì không khỏi cười khinh, như thế bắt cô phải tin mặt trời mọc đằng tây vậy.

- Anh ta yêu Điềm Điềm? Anh lừa con nít à? Ân Viêm, tôi càng lúc càng không thể hiểu nổi định nghĩa về tình yêu của anh đấy.

Cô đúng là không thể nào tin được. Giống như hắn nói hắn yêu cô vậy, cô không thể tin được lời hắn nói, cũng không có cách nào để tin, hắn nói hắn yêu cô sao? Nhưng loại tình yêu đó, cô không thể nào hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.