Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 158: Chương 158: Đuổi cô ta ra khỏi Ân gia




Mặc dù Tô Phỉ Thúy đã bị những lời Ân Viêm vừa nói làm cho hoảng loạn nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật quá mức khác với những gì mình vẫn luôn tin trước đó.

- Viêm, cho dù anh yêu Sở Nghinh nhưng anh cũng không thể vì cô ta đổi trắng thay đen như vậy được. Anh cố chấp nhận một đứa nghiệt chủng làm con của mình nhưng anh có nghĩ đến cả Ân gia không? Chẳng lẽ anh muốn Ân gia phải mang vết nhơ như vậy sao? Nếu như để tin này truyền ra ngoài thì anh thử nghĩ xem mặt mũi, danh dự của Ân gia biết phải giấu vào đâu đây?

Ân Viêm có vẻ đang phớt lờ chuyện cô ta cố gắng vùng vẫy khỏi kết quả mà bản thân cô ta không muốn. Hắn cười khẩy một cái, cất giọng điềm tĩnh, thanh âm đều đặn.

- Nói đi cũng phải nói lại. Tô Phỉ Thúy, cô không thấy mình nực cười lắm sao? Những chuyện riêng tư của vợ chồng người khác, chẳng lẽ cô còn hiểu rõ hơn cả người trong cuộc?

Chắc chắn không chỉ có mỗi một mình Tô Phỉ Thúy mong chờ một kết quả khác với kết quả vừa tuyên bố. Bởi vì chỉ có như vậy thì bọn họ mới dẹp được chướng ngại vật như Ân Viêm, nếu cái thai này của Sở Nghinh được chứng minh không phải huyết thống của Ân gia thì chắc chắn Ân Viêm không còn hy vọng tranh quyền thừa kế nữa. Cho nên mặc dù kết quả xét nghiệm đã được bác sĩ Vương thông báo, nhưng vẫn còn những miệng chưa chịu an phận.

- Đại thiếu gia, ai mà không biết bác sĩ Vương là người của anh cả chứ. Nếu nói anh cả muốn giúp cậu thì cũng không có gì là không thể.

Lý Huệ Tử ngồi bên cạnh cố gắng im lặng nãy giờ mà rốt cuộc cũng không thể nhịn được những lời vu khống vô căn cứ của Úc Hinh nữa.

- Úc Hinh, cô im miệng ngay cho tôi! Cô thấy bây giờ còn chưa đủ mất mặt sao còn mở miệng ra bôi nhọ người chấp sự? Nếu cô đã muốn gán ghép tội danh ngoại tình cho Sở Nghinh hay là cái danh nghiệt chủng cho cháu nội tôi thì dù là ai làm xét nghiệm đi nữa, cô cũng không tin vào kết quả trái với ý muốn của cô. Cho nên cô ở đây phán xét kết quả xét nghiệm đúng là hài hước thật đấy.

Mỗi người một câu, tranh cãi qua lại càng lúc càng loạn, không còn giữa tôn nghiêm nào nữa.

Bác sĩ Đường không có trách nhiệm gì trong chuyện này nhưng cũng phải lên tiếng thay cho Sở Nghinh.

- Trong số các vị, nếu ai vẫn còn không muốn tin vào kết quả này thì tôi thấy các vị cũng giống như Tô tiểu thư vậy. Vấn đề không nằm ở việc kết quả có bị làm giả hay không, mà nằm ở chính ý niệm của các vị. Tôi giả sử, nếu kết quả hôm nay kết luận cái thai của đại thiếu phu nhân không phải của đại thiếu gia thì sao? Chắc chắn các vị vô cùng hài lòng rồi, cho dù kết quả đấy bị làm giả đi nữa, lúc đó thì các vị có còn náo loạn như bây giờ nghi ngờ kết quả xét nghiệm nữa không? Cho nên vấn đề chính vẫn là các vị chỉ muốn nghe những gì mình muốn nghe thôi, mặc kệ sự thật có là gì cũng không quan trọng.

Bác sĩ Đường quay sang nhìn Sở Nghinh đã bị dồn đến mức căng thẳng, rồi lại tiếp tục lí luận với những con người kia.

- Kết quả hôm nay không phải do tôi thực hiện, nhưng tôi là người đầu tiên kiểm tra thai của đại thiếu phu nhân. Cho nên khi đại lão gia hạ lệnh làm xét nghiệm huyết thống cho con của đại thiếu phu nhân, cũng chỉ có tôi và đại phu nhân kiên quyết tin sẽ có kết quả như thế này. Hôm nay, tôi ở đây, dùng tư cách một bác sĩ, tôi dám thề rằng kết quả của bác sĩ Vương hoàn toàn là thật, nếu tôi nói dối sẽ bị trời phạt, mồ mả không yên.

Tranh cãi qua lại nửa ngày, cuối cùng thì Ân lão thái phu nhân cũng lên tiếng nhưng lại không hoàn toàn để phân xử chuyện này.

- Tạo nghiệp! Đúng là tạo nghiệp mà.

Nói xong, bà dứt khoát đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi của mình và chỉ để quản gia đi cùng mình thôi.

Có thể những người đang ngồi đây đều không hiểu được ý tứ thực sự trong câu than thở vừa nãy của bà lão, nhưng chắc chắn Ân Viêm phải hiểu được, bởi vì mục đích mà bà lão nói chính là đang nói cho hắn nghe. Cho nên sau khi nghe bà nói xong rồi, Ân Viêm đột nhiên biến thành giống như chột dạ, lực nắm tay của Sở Nghinh cũng không còn sự tự tin như lúc đầu nữa….

Ân lão thái phu nhân vừa đi, Ân Kiến Minh mới bắt đầu lên tiếng phân trần.

- Bác sĩ Vương đã làm việc ở Ân gia từ lúc cha còn giữ quyền chấp sự, không phải các người muốn vu khống thế nào cũng được. Kết quả xét nghiệm đã rõ ràng, từ giờ nghiêm cấm tất cả những lời đàm tiếu bịa đặt liên quan.

Ân Kiến Minh vừa lên tiếng thì hơn nửa số người vừa nãy còn rất ồn ào cũng đã im bặt.

Tô Phỉ Thúy vốn chưa thể nào chấp nhận được kết quả hiện tại, giờ còn bị Ân Kiến Minh đưa ra quyết định cuối cùng đối với mình nữa.

- Tô Phỉ Thúy, đặt điều vu khống danh tiết của đại thiếu phu nhân. Làm ảnh hưởng đến danh dự của Ân gia. Một người như vậy không thể giữ lại ở Ân gia được.

Nghe Ân Kiến Minh tuyên bố xong, tất cả đều được một phen bất ngờ đến hoảng hốt, không ngờ ông lại cho Tô Phỉ Thúy một bài học lớn như vậy. Nhưng ngoại trừ Ân Kiến Minh và Ân Viêm thì không ai biết được câu chuyện phía sau đó.

.......

- Nói đi, nếu kết quả cuối cùng không khác với những gì con đã chắc chắn thì con muốn ta làm gì đây?

Ân Kiến Minh dời mắt từ màn hình máy tính trước mặt của mình sang đối diện với Ân Viêm vừa mới đưa cho mình một sấp báo cáo công việc.

Nếu không phải hắn cố tình đứng lại thì Ân Kiến Minh cũng không hỏi hắn một câu như vậy. Bởi vì Ân Kiến Minh cũng rất hiểu hắn, không đợi hắn phải hỏi thì ông cũng biết hắn đang muốn thương lượng chuyện làm xét nghiệm huyết thống cho thai của Sở Nghinh rồi. Và đúng thật là hắn chỉ đang nghĩ nghĩ như vậy thôi, hắn muốn một lần giải quyết hết tất cả những mối nguy hại đối với Sở Nghinh.

- Đuổi Tô Phỉ Thúy ra khỏi Ân gia.

Nghe hắn đưa ra điều kiện, Ân Kiến Minh còn ngước mắt lên nhìn hắn khá lâu giống như đang muốn xác nhận lại mình có nghe nhầm không.

Thấy Ân Kiến Minh nhìn mình như vậy, Ân Viêm liền khẳng định lại một lần nữa.

- Người không nghe nhầm đâu. Con muốn Tô Phỉ Thúy phải rời khỏi Ân gia,

Thấy sắc mặt của Ân Kiến Minh đã dần hết nghi hoặc, hắn lại tiếp tục giải thích.

- Cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ. Nếu lần này cô ta không đạt được mục đích thì sẽ lại có những lần sau nữa. Cô ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn làm hại mẹ con Sở Nghinh. Một người như vậy, rất dễ trở thành lưỡi dao cho rất nhiều kẻ muốn đối phó với chúng ta. Đuổi Tô Phỉ Thúy đi cũng là tự mình diệt trước một mối họa ngầm.

….…

Ân Kiến Minh vừa nhìn sang chỗ Ân Viêm thì cũng đúng lúc Ân Viêm mới gật đầu cảm ơn ông.

Tất cả những người đang ngồi đây, khi nghe Ân Kiến Minh tuyên bố đuổi Tô Phỉ Thúy ra khỏi Ân gia thì không ai là không kinh ngạc cả. Mà người phản ứng dữ dội nhất đương nhiên chính là Tô Phỉ Thúy rồi.

- Đại lão gia, ngài nói vậy là sao? Đuổi cháu ra khỏi Ân gia? Ngài không phải già rồi mà hồ đồ đấy chứ? Người nên bị đuổi không phải cháu mà chính là ả dâm phụ lăn loàng kia mới đúng.

Tô Phỉ Thúy càng lúc càng không thể giữ được bình tĩnh, nếu không phải vì nghe Ân Kiến Minh đưa ra tuyên bố như vậy thì cô ta cũng không liên tục kích động đến như vậy.

Bây giờ hai mẹ con Sở Nghinh đã trở thành mục tiêu phải đối phó của rất nhiều người ở đây. Mà người muốn loại trừ hai mẹ con họ nhất không ai khác chính là Tô Phỉ Thúy. Vì vậy nên có rất nhiều kẻ đương nhiên sẽ không thể để Ân Kiến Minh đuổi người đi như vậy rồi.

- Anh cả, tiểu Thúy đúng là đã phạm sai lầm khó tha thứ. Nhưng anh cũng không thể quên hôn ước mà cha đã đích thân hứa với Tô lão gia quá cố được.

Không ngờ ngay giây phút căng thẳng nhất thì Ân Kiến Sâm lại là người giải vây cho Tô Phỉ Thúy. Mà lời ông vừa nói lại vô tình trở thành một cái cớ rất hữu ích cho những kẻ mang tâm cơ sâu xa kia.

- Kiến Sâm nói đúng. Anh cả, nếu năm xưa Tô lão gia gửi gắm tiểu Thúy ở Ân gia và cha cũng đã hứa hôn cho tiểu Thúy với cháu trai của ông ấy rồi thì bây giờ chúng ta cũng không thể bội tín lật lọng được.

Úc Hinh vừa nói xong, Trương Lạc Lạc liền chen vào phụ họa theo.

- Đúng là Ân gia có chuyện này mà. Nếu Tô tiểu thư đã được Tô lão gia gửi gắm vào Ân gia thì chúng ta thân là bậc con cháu cũng phải thực hiện di nguyện của trưởng bối chứ. Từ trên xuống dưới Ân gia ai cũng đều ngầm thừa nhận Tô tiểu thư chính là hôn thê của đại thiếu gia rồi. Lại còn nói, Tô tiểu thư cũng có ý với đại thiếu gia mà. Cho nên tôi thấy, cũng đến lúc thực hiện hôn ước của hai nhà Tô gia và Ân gia rồi. Sau khi Tô tiểu thư gả cho đại thiếu gia, trở thành đại thiếu phu nhân rồi, chuyện tung tin đồn về thân thế thai của Sở tiểu thư không phải có thể bỏ qua rồi sao? Đây cũng chỉ là lục đục gia đình thôi.

Nghe cuộc đối thoại ngắn giữa bọn họ thì Sở Nghinh mới hiểu được tất cả những nghi vấn trước kia có liên quan đến Tô Phỉ Thúy trước đây của mình. Thì ra là vì giữa Ân gia và Tô gia đã hứa hôn nên Tô Phỉ Thúy ở Ân gia bao nhiêu năm nay vẫn luôn được tất cả mọi người thừa nhận như vị hôn thê của Ân Viêm. Nhưng nếu như đúng là vậy thì tại sao Ân Viêm vẫn ép cô phải gả cho hắn chứ? Hắn lại có thể ngang nhiên làm trái lời hứa của bậc trưởng bối sao?

Nhưng cho dù đã hiểu được nguồn gốc chuyện này thì sao chứ? Sở Nghinh lại không thể nhẫn nhịn mà nghe mấy lời phỉ báng mình của Trương Lạc Lạc như vậy. Còn chưa đợi ai lên tiếng, cô đã tự mình bảo vệ quyền của mình rồi.

- Thím hai, thím đúng là một người trọng quy tắc nhỉ? Hình như là chỉ cần có hôn ước với nhau thì cho dù hai bên có tình nguyện hay không thì theo thím cũng phải thực hiện hôn ước đúng không? Cho nên thím cũng không thèm quan tâm đến cảm nhận của cả con gái mình, chỉ để thực hiện cái hôn ước vớ vẩn gì đó.

Ân Viêm ngồi bên cạnh nghe những lời mà Sở Nghinh vừa nói cũng phải bất ngờ một phen. Hắn cẩn thận để ý những ánh mắt ngờ vực ở khắp xung quanh, sau đó mới nói nhỏ vào tai của cô, đồng thời còn kéo nhẹ tay của cô và lắc đầu một cái như đang ra hiệu nữa.

- Tiểu Nghinh, đừng kích động. Bây giờ em nhắc đến chuyện của Điềm Điềm sẽ có cớ để bà ta gây sự với em đấy.

Sở Nghinh nghe hắn nói vậy mới chịu bình tĩnh lại dần dần. Nhưng có thực sự cô tức giận với Trương Lạc Lạc là chỉ vì chuyện bà ta ép Ân Điềm gả cho Phong Dực không? Mà lí do thực sự khiến cô tức giận như vậy là vì bà ta đang ăn nói lung tung, cố tình chia cắt quan hệ vợ chồng của cô với Ân Viêm, gán ghép chồng cô với một kẻ đã ba lần bốn lượt bôi nhọ danh tiết của cô.

- Thím hai, tôi không biết thím định gán ghép lung tung thế nào. Nhưng hiện tại tôi vẫn là vợ hợp pháp của Ân Viêm, nên thím vẫn phải gọi tôi một tiếng đại thiếu phu nhân. Tôi cũng nói rõ luôn đây, là Ân Viêm cưới tôi vào Ân gia, đại phu nhân đón tôi vào cửa Ân gia. Vị trí đại thiếu phu nhân này không phải loại chó loại mèo nào muốn ngồi là ngồi. Nếu muốn đuổi tôi đi thì cũng không đến lượt thím chỉ tay múa chân.

Nếu không phải còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Sở Nghinh còn nằm gọn trong bàn tay của mình thì Ân Viêm đã không thể tin được vào tai của mình. Hắn ngẩn người ra mấy giây chỉ để nhìn cô không chớp mắt. Không phải cô vẫn luôn muốn li hôn với hắn sao? Nếu đã như vậy thì những điều mà Trương Lạc Lạc vừa nói không phải rất đúng ý muốn của cô sao, thế tại sao cô lại còn tức giận như vậy, lại còn tự khẳng định vị trí đại thiếu phu nhân của mình nữa. Hắn lại cứ tưởng rằng cô sớm đã muốn thoát khỏi cái danh đại thiếu phu nhân này rồi.

Lúc nghe cô tuyên bố với Trương Lạc Lạc như vậy, trong lòng hắn cũng từ từ dâng lên những hy vọng mơ hồ. Nếu như những điều cô vừa nói không phải chỉ vì nhất thời tức giận nên muốn hơn thua với Trương Lạc Lạc, thì có phải hắn đã có thể hy vọng là cô đang bắt đầu thay đổi quyết định rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.