Phải vào đến phòng của mình và đóng cửa lại chắc chắn rồi, Trương Lạc Lạc mới buông lỏng cảnh giác. Bà ta đứng giữa phòng, lưng đưa về hướng cửa, cũng là đang đưa về hướng người đứng bên cạnh cửa phòng vốn không dám nhúc nhích nãy giờ.
- Chuyện tôi dặn, cô làm đến đâu rồi?
Sau khi Trương Lạc Lạc dứt lời, người đứng phía sau cũng chưa trả lời ngay mà còn ngập ngừng một lúc mới dám lên tiếng, tông giọng lại nhỏ vô cùng.
- Thưa mẹ, con, con đã theo lời dặn của mẹ, đưa chiếc hộp cho Sở Nghinh rồi.
Nghe được kết quả do người kia thông báo, Trương Lạc Lạc rốt cuộc cũng cười hài lòng. Bà ta chậm rãi xoay người để nhìn trực tiếp người đối diện. Bà ta bước từng bước đến gần Tố Hân, đưa hai tay đặt lên hai bên vai đang run bần bật của Tố Hân, chưa dừng lại việc cố tình nhồi nhét thêm bao nhiêu suy nghĩ sai lệch vào đầu cô.
- Hân Hân, làm tốt lắm. Chỉ cần đứa con của Ân Viêm không thể chào đời nữa. Ta có thể yên tâm đón con của A Bá về, để A Bá trở thành người thừa kế Ân gia. Lúc đó cháu nội của ta, nhất định cũng trở thành con trai của con và A Bá. Con sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Ân gia này. Để đạt được điều đó, thì con nhất định phải nghe lời ta, con hiểu rồi chứ?
Tố Hân không dám ngẩng đầu nhìn bà ta, cho dù cô cứ cúi gằm mặt từ đầu đến cuối nhưng cô cũng đoán được gương mặt hiện tại của bà ta có bao nhiêu đáng sợ. Cô nắm chặt góc váy, cố kìm nén sự run rẩy. Vì bản thân từng mất con nên cô biết rất rõ nỗi đau đó như thế nào, vậy mà bây giờ cô lại vì lợi ích của bản thân làm hại đến đứa con vô tội của Sở Nghinh, cướp đi quyền làm mẹ của người ta.
Từ sau khi nhận được tin của Ân Điềm, Tố Hân đã biết chắc chắn chuyện Ân Bá có con riêng bên ngoài, và chuyện này cũng đã sớm đến tai của Trương Lạc Lạc, thái độ của Trương Lạc Lạc cũng rất rõ ràng, chính là muốn đón đứa con riêng này về Ân gia, đưa Ân Bá lên vị trí thừa kế, và sau đó sẽ giao đứa bé này cho cô nuôi dưỡng. Như vậy, chỗ đứng của cô ở Ân gia đã bắt đầu lung lay rồi, chính vì lợi dụng được điểm yếu này của cô nên Trương Lạc Lạc mới yêu cầu cô đem một món quà đến tặng cho Sở Nghinh, mục đích chính là để dọn đường cho Ân Bá sau này. Và cô cũng không có lựa chọn nào khác là phải làm theo lời của bà ta, món quà mà bà ta chuẩn bị cho Sở Nghinh, cô vừa ngửi qua đã biết đó là gì rồi. Trong lòng mặc dù có vô vàn nỗi sợ, có cảm giác cắn rứt, áy náy, thậm chí là tội lỗi nhưng nếu cô không làm vậy thì sớm muộn gì cô cũng mất hết tất cả, mất chỗ đứng ở Ân gia nếu Ân Bá và Trương Lạc Lạc đưa cả ả nhân tình của Ân Bá về đây, mất cả Ân Bá và cuộc hôn nhân này nếu anh ta quyết định li hôn với cô để ả tình nhân kia trở thành vợ hợp pháp, danh chính ngôn thuận bước vào cửa Ân gia. Đó mới là những điều khiến cô sợ nhất, cho nên cô chỉ có thể nợ Sở Nghinh thôi.
- Hiện giờ ở Ân gia, Ân Viêm không tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ Đường Uyển. Nhưng Sở Nghinh thì có vẻ dễ đối phó hơn, ít nhất thì ta có thể tin chắc là cô ta không đề phòng con. Cho nên con phải tranh thủ thời gian, làm sao có thể khiến cô ta sảy thai càng nhanh càng tốt. Con hiểu ý của ta rồi chứ?
Tố Hân nghe bà ta nói xong và hốt hoảng đến sợ hãi, vô thức lùi bước lại phía sau, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống rồi. Cô đã nghe theo lời dặn của bà ta, đưa đồ cần đưa cho Sở Nghinh rồi, kết quả xấu nhất chắc chắn là đúng ý muốn của Trương Lạc Lạc, nhưng không ngờ bà ta vẫn không đủ kiên nhẫn như vậy, còn muốn cô đẩy nhanh quá trình hơn nữa.
….……
Ân Viêm đã hỏi đến đây rồi, chỉ cần Sở Nghinh đáp lại thêm vài câu chặt đứt hoàn toàn tơ tưởng của hắn nữa thôi. Nhưng tại sao lời đã đến cửa miệng rồi mà cô vẫn không cách nào thốt ra được, khi nhìn vào ánh mắt ẩn chứ mấy phần cô độc của hắn, tim cô lại cứ nhói lên từng cơn liên tục, sớm không còn nghe theo ý chí của cô nữa.
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi. Cuối cùng tôi lại không thể về kịp sinh nhật của Điềm Điềm?
Ân Viêm đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe câu trả lời tuyệt tình nhất của cô rồi, nhưng không ngờ cuối cùng cô vẫn né tránh mà không trả lời. Như vậy chỉ càng khiến hắn thêm mơ hồ, không thể biết chính xác được tâm tư của cô. Nhưng nếu cô đã cố tình lãng tránh, thì hắn cũng không có quá nhiều dũng khí để tiếp tục ép hỏi nữa.
Hắn cầm tay của lên, ngón tay xoa nhẹ trên mu bàn tay còn dán băng cá nhân của cô, cất giọng trầm thấp.
- Nếu em muốn về, ngày mai anh liền đưa em về.
Từ thái độ của Sở Nghinh đối với mình bây giờ, Ân Viêm cũng phần nào đoán được là cô chưa nhớ hết những chuyện đã xảy ra trước phật đường, cô càng không biết hắn đang làm gì ở Ân Dạ. Cho dù không phải để đợi kết quả xét nghiệm thì hắn cũng phải ở lại Bắc Kinh mấy ngày nữa. Nhưng không sao, tốt nhất là cô đừng biết những chuyện này, nếu mong muốn duy nhất của cô là về Thượng Hải để đón sinh nhật cùng Ân Điềm thì hắn sẵn sàng bỏ lại tất cả những thứ ở đây, đưa cô về Thượng Hải.
- Anh nói thật chứ?
Sở Nghinh nhất thời vui mừng mà sinh ra cảm giác nghi hoặc. Dù ký ức của cô còn có chút mơ hồ nhưng cơ bản cô cũng hiểu được tình thế của mình ở Ân gia hiện tại, cho dù Ân Viêm ở Thượng Hải có thể tùy ý hô mưa gọi gió, nhưng ở Bắc Kinh, nhất là ở Ân gia thì hắn vẫn chưa phải người giữ quyền chấp sự. Cho nên mọi việc đều phải nghe theo lệnh của cha hắn là Ân Kiến Minh. Nếu không được Ân Kiến Minh đồng ý thì hắn có muốn đưa cô rời khỏi đây cũng rất khó.
Ân Viêm nghe cô hỏi vậy, sợ cô không yên tâm nên còn khẳng định lại lần nữa.
- Anh đã hứa với em thì nhất định sẽ là như vậy. Nếu em muốn về, anh sẽ đưa em về. Không cần quan tâm quá nhiều làm gì.
Thấy cô không nói gì nữa, hắn cũng chuyển đề tài một cách khéo léo.
- Muộn rồi, em ngủ trước đi.
Hắn vừa nói vừa đứng lên để đỡ cô nằm xuống. Nhưng Sở Nghinh lại có vẻ như không muốn ngủ ngay, cũng không muốn nghe lời hắn nằm xuống mà lại giữ lấy cánh tay của hắn, hỏi đến một chuyện khác.
- Bà nội có sao không? Tố Hân nói với tôi hôm nay bà nội cũng bị ngất xỉu trước phật đường. Lúc nãy tôi định đi thăm bà, nhưng lại có người ngăn cản. Rốt cuộc chuyện đang phức tạp đến mức nào rồi? Ân Viêm, anh nói thật cho tôi biết đi. Anh tự tin có thể đưa tôi đi có phải là vì ý của bà nội không?
Ân Viêm hơi bất ngờ mà hai tay đều dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích chút nào. Hắn không ngờ lại bị cô đoán được nhanh như vậy, vốn dĩ hắn cũng đang bị kẹt trong thế rất khó xử nhưng cô lại hỏi thẳng vậy rồi, hắn có nên thừa nhận hay không đây?
- Tiểu Nghinh, đừng nghĩ ngợi gì cả. Mau ngủ đi, ngày mai anh đưa em về.
Hắn vẫn lựa chọn tiếp tục che giấu cô, dứt khoát ấn cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên cho cô. Nhưng hắn vừa mới xoay người đi được mấy bước thì Sở Nghinh đã lật chăn ngồi dậy, nói lớn tiếng.
- Vậy tôi không cần về nữa, đợi kết quả xét nghiệm hay gì đó cũng được. Anh nói cho tôi biết, có phải bà nội đã nói gì không? Cho nên anh vừa nghe tôi nói muốn về Thượng Hải thì anh liền đồng ý ngay mà không cần do dự. Anh vẫn chưa phải người thừa kế chính thức của Ân gia, sao có thể có tự tin mà chắc chắn như vậy chứ.
Cô gặn hỏi đến mức như vậy, Ân Viêm biết nếu như hôm nay hắn không nói thật với cô thì cô vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn im lặng suy ngẫm một lúc rồi mới chầm chậm xoay người lại, đi tới bên giường.
- Em nói không sai, bà nội đã gọi anh đến. Bà nói nếu như em muốn rời khỏi Bắc Kinh, anh có thể tùy ý quyết định, bà sẽ lo tất cả những chuyện phía sau, bao gồm cả mệnh lệnh của cha. Bà nói, chỉ cần bảo vệ mẹ con em an toàn là đủ rồi, những chuyện khác không cần quan tâm.
- Như em vừa nói đấy, em muốn đến thăm bà nội nhưng bị ngăn cản. Hiện giờ ở Ân gia, người có thể lên tiếng bảo vệ em cũng chỉ có bà nội. Vợ chồng chú hai, cô và thím ba. Tất cả đều đang rình rập xung quanh, chỉ sợ bà nội lại giúp em rời đi.
Sở Nghinh vừa nghe hắn nói vừa nắm chặt góc chăn, cố gắng giữ hơi thở thật ổn định. Cô cắn chặt môi, thở ra một hơi dài.
- Vậy thì tôi không đi nữa. Nếu bây giờ bỏ đi, chính là chứng minh những lời vu khống của bọn họ là đúng, cũng sẽ liên lụy đến bà nội. Không cần phải vì một mình tôi mà làm cho mọi việc thêm rối tung lên nữa. Đợi có kết quả rồi, tôi muốn xem bọn họ còn có thể nói gì được nữa không.
Đây cũng chính là lí do mà Ân Viêm không muốn cho Sở Nghinh biết hết mọi chuyện, hắn không muốn cô phải cảm thấy áy náy hay có bất kỳ cảm xúc khó xử nào. Ngay từ khoảnh khắc Tô Phỉ Thúy xuất hiện và hất nước bẩn lên người cô, hắn đã hối hận vì quyết định đưa cô về đây rồi.