Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 136: Chương 136: Không phải lỗi của em




Xe mới rời khỏi Sở gia một lúc, Sở Nghinh ngồi ở ghế lái phụ đã lén nhìn Ân Viêm mấy lần rồi, hình như cô muốn nói gì với hắn nhưng vẫn cứ lưỡng lự chưa nói được. Cho nên người đàn ông mới chủ động hỏi cô trước.

- Em có gì muốn nói à?

Sở Nghinh giật mình vì câu hỏi của hắn, cảm giác chính xác là đã bị hắn đọc được suy nghĩ. Cô hơi chột dạ, lúng túng nhìn hắn rồi lại vội nhìn sang hướng khác, ngập ngừng một lúc lâu mới quyết định nói thẳng với hắn.

- À thì, chuyện hôm nay, cảm ơn anh.

Nói đến ba chữ cuối cùng, thái độ của cô mới kiên định và rõ ràng hơn, cũng không còn rụt rè khi nhìn thẳng vào mắt của hắn nữa.

- Em là vợ anh, đương nhiên anh sẽ không để em chịu bất kỳ uất ức nào.

Sở Nghinh ngẩn người ra vì câu trả lời của người đàn ông, trong phút chốc, hình như cô cảm giác được nhịp tim của mình nhanh hơn lúc bình thường, hơi thở cũng vì vậy mà chậm hơn mấy lần.

Thấy cô ngơ ngác như vậy, Ân Viêm cũng có chút khó tin, một chút ý niệm ảo tưởng vừa xẹt qua trong đầu rất nhanh đã bị gạt bỏ hết.

Mà Sở Nghinh hình như cũng nhận ra mình thất thần nãy giờ rồi nên mới vội vàng xốc lại tinh thần.

- Nhưng tại sao anh lại biết chuyện lúc nhỏ của tôi vậy? Chẳng lẽ....

Sở dĩ Ân Viêm biết được những chuyện lúc nhỏ của Sở Nghinh và mối quan hệ giữa cô với Kiều Thanh Thanh trong hai mươi năm qua là vì lần trước cô phát bệnh, và nghe Mục Nhiễm kể lại nữa.

- Anh hỏi Mục Nhiễm.

Chuyện cô phát bệnh sau lần suýt gặp tai nạn đó, hắn đã quyết định sẽ không cho cô biết, nên đương nhiên bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Hắn không nói ra lúc cô tưởng hắn là Kiều Thanh Thanh và tự nhắc lại những chuyện từ nhỏ đến lớn, mà chỉ nói cho cô biết chuyện Mục Nhiễm kể với hắn. Và còn nói thêm để cô tin vào câu trả lời của mình.

- Em rút tiền rất nhiều lần, mỗi lần đều gửi vào tài khoản của mẹ em. Anh đã thấy khó hiểu rất lâu rồi, cho nên mới thử tìm hiểu xem.

Nghe hắn nói vậy thì Sở Nghinh cũng không thể phản biện được nữa. Cũng đúng thôi, chưa nói đến là Ân Viêm, dù ai biết cô liên tục gửi tiền vào tải khoản của mẹ ruột như vậy cũng sẽ sinh nghi thôi. Sở gia dù nói thế nào cũng thuộc gia đình thượng lưu, lại chỉ có một đứa con gái duy nhất là Sở Nghinh, sao có thể có tình trạng mẹ ruột còn phải sống nhờ tiền của con gái chứ.

Sở Nghinh chỉ gật gật đầu một cái coi như đã hiểu.

- Dù thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn anh.

Giọng cô trở nên chậm rãi hơn, biểu cảm cũng trầm tư không ít khi nhắc đến chuyện lúc nhỏ của mình.

- Tôi đã sống hơn hai mươi năm nghĩ rằng vì mình mà bà ấy không thể có con trai, cho nên tôi luôn ép mình phải thật xuất sắc, hoàn hảo về mọi mặt. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần tôi làm thật tốt, để bà ấy tự hào một chút thì sẽ có ngày bà ấy chịu quay lại nhìn tôi một lần.

- Có những lúc tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi. Khi tôi nhìn thấy những đứa trẻ khác được nắm tay mẹ đi dạo, được mẹ ôm vào lòng mỗi lần tan học. Tôi rất muốn có mẹ dù một ngày thôi cũng được. Tôi cũng từng ghét bà ấy, thậm chí là hận bà.

- Khi tôi nghe được lí do mà bà lạnh nhạt với tôi hai mươi mấy năm qua, tôi lại càng không biết nên đối diện như thế nào. Nên trách hay nên thương bà đây. Thì ra suốt hơn hai mươi năm qua, không phải chỉ mình tôi tủi thân, chỉ mình tôi chịu đựng, mà bà cũng khổ sở không ít. Nhưng vì sao chứ? Vì sao đến cuối cùng bà vẫn chọn cách hèn nhát lùi lại, che giấu tất cả một mình như vậy? Vì sao bà thà tin những lời suy đoán vô căn cứ của một thầy bói mà không tin vào chính mình như vậy?

Cô càng nói càng kích động, không thể ngăn bản thân ngừng bật khóc được. Có lẽ hai mươi năm chịu đựng đã vượt quá giới hạn của cô rồi, cho nên khi những uất ức trong lòng có cơ hội được bộc phát thì sẽ không dừng lại được nữa.

Ân Viêm lo lắng tâm trạng của cô sẽ lại ảnh hưởng đến quá trình hồi phục tâm lí nên mới vội vàng dừng xe lại bên lề đường, để dồn hết toàn bộ sự chú ý cho cô.

Hắn tháo dây an toàn của mình ra, nhướn người sang ghế bên cạnh, đưa tay lau nước mắt cho cô, cẩn thận ôm cô vào ngực, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi an ủi.

- Không phải lỗi của em, cho dù bà ấy thực sự chỉ muốn có con trai, cũng không phải lỗi của em.

- Tiểu Nghinh, em đã làm rất tốt rồi. Dù muộn hơn hai mươi năm, nhưng không phải em đã đợi được rồi sao? Từ giờ em không cần phải buồn vì không có mẹ nữa.

Dường như chỉ đợi một vòng tay chịu ôm lấy mình thôi, Sở Nghinh ngay lập tức bật khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc vậy. Hai tay cô bấu chặt vạt áo của người đàn ông, mặt áp vào bắp tay săn chắc của hắn, nước mắt cũng thấm ướt cả chiếc áo hắn đang mặc.

Ân Viêm để mặc cô trút giận lên người mình, vẫn ôm chặt cô không buông lỏng giây nào, bàn tay vẫn xoa đầu cô đều đặn không dừng. Hắn không nói gì mà cứ im lặng như vậy ôm chặt cô, để cô khóc một trận cho nhẹ lòng. Vì hôm nay cô đã nghe hết cuộc nói chuyện của hắn và Kiều Thanh nên hăn cũng không biết liệu cô có giận vì việc hắn định sẽ không nói cho cô biết sự thật không, nhưng cho dù cô có giận thì hắn cũng không có lời nào để biện minh được, bởi vì đó là suy nghĩ và quyết định của một mình hắn, mà cô có quyền được biết tất cả những gì mình từng trải qua….

Sở Nghinh trong mắt tất cả những người xung quanh là một đại tiểu thư vô cùng kiêu ngạo vì đứng được ở một vị trí mà bất kỳ cô gái nào cũng đều ao ước. Ân Viêm cũng từng nghĩ rằng vì cô kiêu ngạo nên mới lấy việc trêu đùa tình cảm của người khác ra làm trò vui. Nhưng hắn chưa từng biết cô kiêu ngạo như vậy vì chẳng có ai để cho cô dựa vào, một mình chịu đựng cảm giác đơn độc khi có mẹ mà như không suốt hơn hai mươi năm, nếu cô không tự tách mình ra khỏi thế giới xung quanh mình, bọn họ đều sẽ chỉ nhìn cô với ánh mắt thương hại, chế giễu. Vậy mà từ lúc hắn xuất hiện trong cuộc đời cô, lại một lần nữa khiến cô không thể nào vùng vẫy được trong số phận của mình…..

“Tiểu Nghinh, con của chúng ta, dù nó là trai hay gái, nó đều sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này”

.......

Lúc về đến Đế Cư thì cũng nhá nhem tối rồi. Sở Nghinh sau khi khóc một trận thì đã ngủ say trên xe suốt dọc đường về. Khi xe đã vào cổng và dừng lại rồi, Ân Viêm vẫn không đánh thức cô mà cẩn thận tháo dây an toàn cho cô, sau đó bế cô từ trên xe xuống, đi ngang qua thấy dì Hoa và người làm định cúi đầu chào thì hắn vội ra hiệu im lặng.

Đưa Sở Nghinh về phòng, vừa đặt cô xuống giường thì điện thoại trong túi áo đột nhiên đổ chuông, khiến hắn phải vội vàng lấy điện thoại tắt âm thanh trước, đợi đắp chăn và điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Sở Nghinh xong xuôi hết rồi, hắn mới đi đến bên cửa sổ nhận cuộc gọi.

- Vâng, mẹ. Con nghe đây.

Đầu dây bên kia nghe được người trả lời, giọng hình như có chút sốt ruột mà hỏi.

- Hai đứa về đến nhà rồi chứ? Tiểu Nghinh thế nào rồi?

Người gọi đến chính là Kiều Thanh Thanh. Hôm nay sau khi hóa giải mọi khúc mắc và hiểu lầm hơn hai mươi năm với Sở Nghinh, hai mẹ con cũng chưa nói được gì nhiều với nhau, nên từ lúc Sở Nghinh và Ân Viêm đi về, bà vẫn rất lo lắng cho con gái.

Ân Viêm cầm điện thoại để bên tai kia, hơi ngoảnh đầu nhìn lại phía giường, nhìn Sở Nghinh đang ngủ say và thông báo cho Kiều Thanh Thanh.

- Lúc chiều đã khóc một trận đến mệt rồi, bây giờ cô ấy đang ngủ.

Kiều Thanh Thanh nghe Ân Viêm nói vậy, không phải đã đỡ lo lắng, chỉ là thêm tự trách bản thân hơn.

- Chắc là nó cần có nhiều thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, nó tạm thời chưa chấp nhận nổi cũng là lẽ đương nhiên. A Viêm, tiểu Nghinh, nhờ cả vào con vậy.

- Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.

Kiều Thanh Thanh nhắn nhủ thêm mấy câu rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Ân Viêm nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, mệt mỏi để điện thoại lên bàn rồi quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Sở Nghinh. Hắn cầm một tay của cô lên, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng ngọc, một tay khác thì nhẹ nhàng vén gọn lại mấy sợi tóc vướng trên mi mắt cho cô. Ánh mắt hắn nhìn cô muốn có bao nhiêu trìu mến liền có bấy nhiêu.

Hắn ngồi như vậy một lúc mới đứng lên và đi ra ngoài, đặc biệt dặn dì Hoa chuẩn bị bữa tối cho Sở Nghinh. Hôm nay cô mệt mỏi cả ngày rồi, còn không có tâm trạng ăn uống tử tế nữa.

….…

Đón tận nơi, về tận chỗ, sau khi ăn cơm xong, Ân Pháp còn đưa Mục Nhiễm đi dạo một vòng để mua sắm nữa. Đến lúc về nhà thì đã tới tối muộn rồi.

- Cảm ơn anh vì buổi hẹn hôm nay, cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.

Sau khi xuống xe, Mục Nhiễm cố tình đứng lại để cảm ơn Ân Pháp, thực ra cũng là để kéo dài thêm thời gian để ở cùng anh.

Ân Pháp lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe cô nói cảm ơn, anh cũng trả lời theo phép lịch sự thôi. Hai tay vẫn xách đầy mấy túi đồ hôm nay cô đã mua, anh hơi hất cằm vào trong nhà lại hỏi thêm.

- Cô định tự mang vào nhà sao?

Nếu nói đây là một cơ hội tốt cho Mục Nhiễm để kéo Ân Pháp vào nhà mình thì không hề sai, nhưng vì còn phải giải quyết chuyện bị tên tay săn ảnh chụp lén hôm nay nên cô cũng không tiện thực hiện ý định này.

Cô vươn tay đón lấy từng túi đồ, cười cười nói.

- Tôi tự cầm được mà. Cũng muộn rồi, anh tranh thủ về đi. . Hã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.