Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 53: Chương 53: Lo cho anh




Thời gian lại như ngừng trôi ngay sau câu hỏi cuối cùng trong lời nói của Mục Nhiễm. Trần Hy hoàn toàn bị ánh mắt vừa kiên cường lại vừa có chút bi thương của cô làm cho chột dạ và lo lắng.

- Cô Mục, tôi không hiểu, rốt cuộc là giữa cô và A Viêm đã có ân oán gì?

Đã nói được đến đây rồi thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để vượt qua những rào cản về cảm xúc cá nhân.

- Bác sĩ Trần, hoàn cảnh của hai chúng ta bây giờ so với những câu chuyện cẩu huyết trên phim cũng không có gì khác biệt mấy. Trước khi anh gặp tôi, tôi vẫn luôn là điểm yếu mà Ân Viêm dùng để uy hiếp Sở Nghinh bất cứ lúc nào hắn muốn cô ấy nghe lời. Vì để ép Sở Nghinh từ bỏ ý định ly hôn, trừng phạt cô ấy vì ngăn cản anh ta ký hợp đồng với tôi mà anh ta, anh ta cho vài tên tay chân bắt nhốt tôi, hạ nhục tôi.

Thân là bạn của Ân Viêm hơn hai mươi năm, Trần Hy sớm đã hiểu được phần lớn phong cách làm việc của hắn, những việc mà hắn làm với Sở Nghinh, anh ta lại là người nắm rõ được tình hình hơn ai hết. Thế nhưng khi nghe được câu chuyện từ miệng của Mục Nhiễm, tố cáo việc tốt mà người bạn thân của hắn làm ra, còn là làm tổn hại đến người trong lòng anh ta đây, anh ta hoàn toàn không thể nào thờ ơ coi như một điều hiển nhiên như trước giờ nữa.

- Cô Mục, cô nói, A Viêm, cậu ta....?

Mục Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, cũng biết là anh ta đang muốn hỏi gì, cô không trả lời thẳng, cũng không lặp lại lời đã nói ra trước đó, cô chỉ tiếp tục nói những điều còn lại.

- Để có thể đạt được mục đích của bản thân, anh ta không tiếc bất cứ giá nào cả. Bây giờ anh đột nhiên xuất hiện giữa đường, chính là đang gây trở ngại cho kế hoạch của anh ta, đương nhiên anh ta không thể nào để yên cho việc mất đi một cái bàn đạp then chốt nhất từ trước đến nay rồi, anh ta không muốn anh và tôi ở cùng nhau, bởi vì như vậy tôi sẽ có người bảo vệ, bảo vệ khỏi sự uy hiếp từ anh ta. Không còn tôi để uy hiếp Sở Nghinh nữa, sao anh ta có thể để yên được? Anh và tôi nếu cứ tiếp tục gặp nhau thế này, nhất định Ân Viêm sẽ lại gây khó dễ cho Sở Nghinh để cô ấy tác động đến tôi. Cho nên, bác sĩ Trần....

- Cho nên đây là tất cả những điều mà cô muốn nói với tôi ngày hôm nay?

Câu cuối cùng mà lẽ ra phải của Mục Nhiễm, thế nhưng Trần Hy đã sớm cướp lời trước. Thanh âm đã bình nhiên đến mức vô lực, có lẽ không còn khả năng tự mình phủ nhận sự thật ngay trước mắt khi chính tai nghe rõ rành mạch từng câu chữ, ý tứ của đối phương.

Mục Nhiễm cắn cắn môi né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông ngồi đối diện, sau khi đã gom được thêm dũng khí thì mới lại nhìn thẳng vào anh ta rồi gật đầu khẳng định quyết định sau cùng của mình.

Trần Hy bất giác bật cười một cái, giống như đem hết một cỗi bất lực từ tận đáy lòng bộc lộ ra hết bên ngoài. Yên lặng rất lâu mới có thể nói tiếp được.

- Cô Mục, tôi đã hiểu ý của cô rồi. Nhưng mà, tôi vẫn giữ vững thành ý từ đầu của mình, tôi muốn làm bạn với cô hoàn toàn không liên quan gì đến A Viêm hay Sở Nghinh cả. Cô yên tâm, những chuyện mà cô đang lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, cho cô một lời giải thích. Hy vọng trước đó cô đừng tránh mặt tôi.

.......

Trên bàn làm việc của Ân Viêm một đống văn kiện đang đợi hắn phê duyệt vẫn đang chất thành đống, mà hắn cũng không rảnh rỗi gì với những bản vẽ trên màn hình máy tính, cặp mắt sắc lạnh không ngừng theo dõi những dữ liệu thống kê đính kèm bên cạnh.

Bên tai thì lại nghe báo cáo từ trợ lý Châu Vũ, cũng là người giúp hắn chất đầy đống văn kiện trên bàn kia.

- Ân tiên sinh, quả nhiên giống như dự tính của ngài, hôm nay Kiều Thanh Thanh đã đến tìm phu nhân. Rất nhiều nhân viên bên ngoài đều nghe được hai mẹ con họ cãi nhau trong phòng làm việc.

Ngoại trừ công việc trong chức trách của mình ở Ân Dạ thì sau đó Châu Vũ vẫn thường xuyên thông báo lại tình hình của Sở Nghinh cho Ân Viêm nghe. Vừa mới báo cáo xong, cậu ta có vẻ cũng đang có thắc mắc nên mới thử hỏi.

- Ân tiên sinh, tôi không hiểu, tại sao ngài lại sắp xếp để Kiều Thanh Thanh đến tìm phu nhân, nhưng lại giúp cô ấy đối phó với vợ chồng Phùng Nhược Anh?

Mười ngón tay thon dài của người đàn ông đang gõ rất nhanh trên bàn phím sau khi nghe được câu hỏi của trợ lý thì bất chợt khựng lại một lúc, đồng thời khóe môi cũng dần cong lên, lộ ra một ý cười châm biếm.

- Bởi vì Phùng Nhược Anh vốn là kẻ địch mà cô ta phải đánh bại. Nhưng Kiều Thanh Thanh là người sinh ra cô ta, là người thân của cô ta trên đời này. Tôi giúp cô ta loại bỏ kẻ địch, cũng có thể biến người thân của cô ta thành kẻ địch lớn nhất.

Điều mà hắn đang mong muốn chính là Sở Nghinh sống không nỗi, mỗi ngày đều bị từng người một dồn ép đến đường cùng, đâu đâu cũng là những con người muốn hút máu ăn thịt cô, trở thành bộ dạng người không ra người ma không phải ma, cuối cùng mà phát điên đi. Xung quanh cô sẽ chẳng còn ai có thể dựa vào nữa cả, chỉ có thể làm con rối quỳ dưới chân của hắn.

- Ân tiên sinh, vậy ngài định làm thế nào với bác sĩ Trần và cô Mục. Nếu như bác sĩ Trần rút lui thì bí mật mà ngài dấu phu nhân e là....

Ân Viêm lại lắc đầu cười cười, ánh mắt toát lên một ngoan độc như thứ vũ khí đáng sợ nhất.

- Không đâu, với cậu ta, tôi biết phải làm gì.

Nghe hắn nói vậy thì Châu Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đúng lúc này thì không khí vốn yên tĩnh trong phòng lại bị phá vỡ vì tiếng ồn ào đôi co qua lại bên ngoài cửa, nghe qua một lượt thì một trong số đó là thư ký của Ân Viêm, Thư Kỳ. Không biết là đang cố ngăn cản ai đến tìm Ân Viêm nữa....

- Thưa cô, cô không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch được đâu. Mời cô về cho, nếu cô còn cố gắng xông vào thì tôi buộc phải gọi bảo vệ đấy.

- Tôi nói rồi, tôi là người nhà của anh ấy, còn cần phải hẹn trước nữa sao? Tôi thấy cô đang cố tình gây sự thì có.

Nét mặt của Ân Viêm vừa xẹt qua một tia lạnh khốc, thờ ơ nói với trợ lý Châu Vũ.

- Ra ngoài xem chuyện gì.

Châu Vũ gật đầu một cái, bước nhanh ra mở cửa. Cửa vừa mới được mở ra thì hai người phụ nữ ồn ào nãy giờ cũng đã xông thẳng vào trong, đẩy cả Châu Vũ đứng qua một bên, hai người đó, một người đi trước một người thì theo sát phía sau để lôi kéo, ngăn cản,

- Tiểu thư này, cô đang làm gì vậy? Tôi đã nói cô không vào được rồi mà.

- Viêm, là em đây.....

Mặc kệ Thư Kỳ đang cố gắng kéo mình lại thì Tô Phỉ Thúy cũng kiên quyết đi đến bàn làm việc của Ân Viêm, vẻ mặt mừng rỡ hạnh phúc khi đã nhìn thấy người đàn ông mà mình nhung nhớ bấy lâu nay.

Còn Thư Kỳ ở phía sau đương nhiên cũng nhìn ra được điểm này, thực ra thì là ngay từ đầu cô ta đã đoán được người phụ nữ này cũng là một trong những người phụ nữ vây quanh Ân Viêm, khi tự nhận là người nhà của Ân Viêm thì nhất định là thân phận cũng có chút khác biệt, Cho dù đó có là ai đi nữa thì chỉ có một điểm chung chính là đối thủ của cô ta, chưa tiễn được Sở Nghinh đi thì nay lại xuất hiện thêm một người nữa, đúng là không thể ăn ngon ngủ yên mà.

- Chủ tịch, vị tiểu thư này....

Cặp mắt chim ưng sắc lạnh của người đàn ông mang theo một tầng băng lạnh quét qua hai người vừa làm loạn kia, cuối cùng chỉ nhàn nhạt cất lời nói một câu.

- Để cô ấy lại, hai người ra ngoài trước đi.

Nghe lệnh của hắn, Châu Vũ đứng bên cạnh cửa kia đương nhiên chẳng có ý kiến gì và gật đầu làm theo ngay lập tức, chỉ có Thư Kỳ là có vẻ như không cam lòng một chút nào. Cô ta cắn chặt răng cố nén cơn phẫn nộ trong người, trừng mắt như lửa đang muốn thiêu rụi tất cả hướng vào Tô Phỉ Thúy, dù vậy cũng chẳng thể nào chống lại lệnh của Ân Viêm được, đành phải cắn răng chịu đựng rồi quay lưng đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên hừ lạnh một tiếng bên tai Tô Phỉ Thúy trước khi đi khỏi.

Cánh cửa phòng làm việc của Ân Viêm đóng lại cùng một bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạt, có thể nghe rõ cả âm thanh một chiếc lá rơi xuống đất. Tô Phỉ Thúy vẫn đứng yên tại chỗ từ đầu đến giờ, mặc dù hôm nay cô ta được Lý Huệ Tử nạp cho một chút dũng khí để đến đây tìm Ân Viêm, thế nhưng cô ta cũng biết rõ bản thân trước giờ luôn dè chừng lo sợ khi đứng đối diện với người đàn ông cường thế cao ngạo này. Vừa rồi có người ở đây thì cô ta còn có chút dũng khí nào đó, thế nhưng hiện giờ chỉ trong căn phòng có cô ta và Ân Viêm thì cô ta thậm chí là suýt không đứng vững nữa nói gì đến việc chủ động mở miệng nói chuyện.

Và cũng không cần cô ta phải cất lời trước vì Ân Viêm sau khi đợi một lúc không nghe thấy bất kỳ câu nào thì đã nhàn nhạt hỏi thẳng.

- Sao em lại đến đây? Là ý của em hay của mẹ anh?

Nghe hắn hỏi, Tô Phỉ Thúy lại không bình tĩnh được mà giật mình thót tim, luống cuống đến mất bình tĩnh, câu từ cũng rối hết cả lên.

- Không, à không, không phải vậy đâu. Em, em đi theo bác cả đến Thượng Hải để dự tiệc đính hôn của một người bạn cũ của bác, cho nên em, em mới mạo mụi đến đây thăm anh.

Ân Viêm vẫn nghe cô ta nói, chỉ là lại chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nhìn đến một cái, vẫn chăm chú xử lý công việc của mình, trông khá bận rộn nhưng lại toát lên một sự hấp dẫn trí mạng của một người đàn ông thành đạt, đây chính là ví dụ điển hình cho câu ví von của người khác, đàn ông khi tập trung làm việc chính là lúc đẹp nhất. Mười ngón tay thon dài gõ mấy dòng chữ trên bàn phím vừa xong, hắn dừng lại một lúc, lại cất giọng lạnh nhạt.

- Hết rồi?

Câu hỏi rất kiệm từ, cũng giống như thái độ vừa vạch rõ giới hạn lại vừa hờ hững với Tô Phỉ Thúy của hắn. Câu hỏi lọt vào tai của Tô Phỉ Thúy, dường như đang rút cạn dần chút khí lực còn sót lại của cô ta, hai tay nắm chặt quai túi xách cho đến khi tìm lại thêm được một chút bình tĩnh mới dám nói tiếp.

- Thực ra là, bác gái rất lo cho anh. Về chuyện, Ân Bá sắp đến trụ sở tại Thượng Hải....

Nói được đến đây, Tô Phỉ Thúy đã dùng hết dũng khí của mình rồi, cô ta cũng muốn nói tiếp nữa nhưng lại chẳng biết phải nói tiếp như thế nào nên đành phải im lặng cúi mặt xuống, một phần là vì không đủ dũng khí để nhìn người đàn ông đối diện kia, cảm giác chỉ cần nhìn hắn dù hắn không nhìn lại thì cũng giống như có một bàn tay vô hình nào đó sẵn sàng bóp chết đối phương bất cứ lúc nào khiến hắn không hài lòng.

Ân Viêm nghe cô ta nói xong, chỉ bật cười một cái chế giễu, đáy mắt ánh lên một tia ngoan độc, nham hiểm. Từ lúc hắn nhận được tin Ân Bá sẽ đến Thượng Hải thì những câu từ giống như cơm bữa đối với hắn rồi, nghe nhiều thì cũng phát ngán thôi, chẳng qua chỉ là một con chó thích sủa lớn thì có gì phải khẩn trương chứ.

- Em đang sợ gì? Sợ anh? Hay là Ân Bá? Hay là sợ Ân Bá sẽ qua mặt được anh?

Tô Phỉ Thúy cắn chặt môi lắc đầu, cố gắng gom hết dũng khí để nhìn về phía người đàn ông vừa mới ngước mắt lên nhìn mình sau cả một buổi trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.