Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 43: Chương 43: Tự mở chân ra




Cuộc gọi vừa kết thúc, Sở Nghinh cũng vội vội vàng vàng đứng lên từ bàn làm việc, một tay vẫn đang cầm điện thoại, còn tay kia thì run rẩy với lấy túi xách trên bàn rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Cô vừa chạy vừa nhìn đồng hồ trong điện thoại, cố gắng tăng tốc độ nhanh nhất có thể.

Đúng vào trước khi phút cuối cùng kết thúc, Sở Nghinh đã đẩy cửa phòng làm việc của Ân Viêm ra rồi xông thẳng vào trong. Vì gấp gáp cản dọc đường nên cô cũng tốn không ít sinh khí, vừa mở được cánh cửa ra, hai tay của cô vẫn còn vịn chặt trên tay nắm cửa như một điểm tựa duy nhất giúp mình không bị ngã phịch xuống vì quá đuối sức, còn gập người thở hổn hển.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc còn rất thong thả cầm cây bút trên tay để đùa nghịch, đồng thời cũng là đang đợi người vừa đẩy cửa đi vào. Hắn tạm ném cây bút sang một bên, lại nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian vừa đúng lúc kết thúc mười lăm phút đã đặt từ đầu, nhoẻn miệng cười giễu cợt.

- Phu nhân đúng là rất đúng giờ.

Sở Nghinh vẫn còn thở hổn hển để lấy lại sức lực suýt bị cạn kiệt, lại giương ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người đàn ông đang từng bước đi đến gần mình, cô cảm giác được cả một luồng hơi thở lạnh lẽo mà hắn đang mang tới, bước chân cũng vô thức mà lùi về phía sau, thế nhưng Ân Viêm đã nhanh hơn cô rất nhiều. Hắn chỉ tốn thêm vài bước đã có thể vươn tay ra để tóm gọn cô lại vào trong ngực của mình, ngay sau đó liền dồn cô dán chặt lưng vào cánh cửa phía sau, giam cô trong phạm vi của riêng mình. Một tay hắn chống bên tai của cô, một tay khác thì đang từ từ vén gọn lại mái tóc hơi rối lên của cô cho gọn gàng lại.

Sở Nghinh đã sớm bị những động tác đụng chạm ám muội lạ có phần như đang đe dọa của hắn làm cho rùng mình và rợn tóc gáy, thu mình muốn né tránh nhưng đều vô ích. Cố gắng giữ vững bình tĩnh, cô ngước mắt lên nhìn hắn và hỏi.

- Tôi đã làm theo đúng yêu cầu của anh rồi. Bây giờ anh có thể thả tiểu Nhiễm chưa?

Nhìn dáng vẻ vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi của cô, Ân Viêm chỉ nhếch môi cười nhạt một cái, ngón tay thon dài còn quấn lấy từng lọn tóc của cô giống như một thú vui tiêu khiển vậy. Cũng một giây sau đó, hắn đã ghé môi thì thầm bên tai cô.

- Sở Nghinh, chắc là em vẫn còn nhớ điều cấm kỵ đầu tiên là gì nhỉ?

Mặc dù trong vài giây ngắn ngủi sau khi hắn đặt câu hỏi thì Sở Nghinh vẫn chưa thể nào nghĩ ra kịp ý tứ phía sau đó, thế nhưng dựa theo ngữ điệu đó của hắn cũng có thể mơ hồ đoán được chắc chắn là chuyện không tốt lành gì rồi. Cô cảm nhận được nhịp tim của mình đang tăng nhanh hơn rất nhiều, hai tay đặt hai bên đùi cũng vô thức mà bấu chặt vào lớp vải mỏng của chiếc váy đang mặc.

Quét mắt nhìn qua gương mặt của cô một lần thì Ân Viêm cũng không lấy gì làm lạ nữa, khóe môi mỏng nhẹ nhàng cong lên mang theo cả một luồng âm khí ngột ngạt nhất, từng câu từng chữ từ miệng hắn phun ra đều thể hiện ý tứ cảnh cáo và đe dọa rất rõ ràng.

- Tôi đã nói với em đừng bao giờ đề cập đến việc li hôn, thế nhưng hình như em đang cố tình nghe không hiểu lời tôi nói nhỉ? Không thể tìm bà nội nên em còn nhờ cả người bạn thân của em giúp em đề nghị tôi li hôn? Sở Nghinh, gan của em đúng là lớn hơn tôi tưởng đấy.

Nghe xong những lời này thì cuối cùng Sở Nghinh cũng đã hiểu được vấn đề hiện giờ rồi. Hóa ra lí do thực sự mà Ân Viêm muốn hủy hoại Mục Nhiễm không phải là vấn đề cô ấy từ chối hay ký hợp đồng với Ân Dạ, mà chính là vì Mục Nhiễm đã đưa ra yêu cầu về việc li hôn với hắn, Mục Nhiễm vì muốn giúp cô nên mới đề nghị Ân Viêm li hôn với cô, nhưng đó cũng chính là một hình thức cầm đá đập vào chân mình. Ân Viêm tức giận và bắt cóc Mục Nhiễm cũng là vì việc li hôn của hắn với Sở Nghinh.

Sau khi ngộ ra vấn đề rồi, đầu óc của Sở Nghinh cũng không tránh khỏi quay mấy vòng, theo sau đó chính là cảm giác tự trách. Mục Nhiễm là vì cô mà rơi vào nguy hiểm, đối diện với nguy cơ bị hủy hoại triệt để. Đây đều là lỗi của cô mà....

- Phải! Là tôi bảo cô ấy đặt ra điều kiện với anh. Tất cả đều là chủ ý của tôi cả, không liên quan gì đến cô ấy. Nếu anh muốn trút giận thì cứ việc nhắm vào tôi là được, thả cô ấy ra được chưa?

Nhìn cô trong dáng vẻ sợ sệt mà Ân Viêm chỉ bình thản mà bật cười, một nụ cười đó của hắn trông còn đáng sợ hơn cả loại ma quỷ nào, ngón tay thon dài lại chầm chậm lướt trên gương mặt đã chuyển sắc trắng bệch của cô.

- Cho nên là, em vẫn chưa chịu từ bỏ ý định li hôn? Sở Nghinh, em coi lời nói của tôi là gì hửm? Muốn li hôn đến vậy à?

Động tác của mấy ngón tay nhìn bên ngoài thì chỉ là đang vuốt ve trên mặt của Sở Nghinh, thế nhưng cũng chỉ có cô mới biết thực chất thì hắn đang làm gì, từng tấc da thịt của cô đều bị hắn dùng ngón tay để giày xéo đến đỏ ửng lên mới tạm thời dừng lại. Sau khi đùa đến chán rồi, hắn mới từ từ bỏ tay ra khỏi mặt của cô, thế nhưng lại chuyển sang bóp chặt lấy quai hàm của cô, dí sát mặt ngay trước mặt cô để cảnh cáo.

- Thế nào? Có phải rất muốn li hôn với tôi? Chậc, đúng là rất đáng tiếc, em lại để một người không có khả năng đấu lại tôi liên quan đến chuyện này, chắc là đang rất hối hận lắm đúng không?

Sở Nghinh rụt rè ngước mắt lên nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập cảnh giác cùng sợ hãi. Hai tay cũng đã bám chặt vào cánh tay của hắn để van xin hắn dừng lại, nước mắt liên tục chạy dọc hai bên má, vừa nói vừa ra sức lắc đầu.

- Đừng mà, Ân Viêm, tôi cầu xin anh, đừng làm hại tiểu Nhiễm mà, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh thả tiểu Nhiễm ra thôi. Ân Viêm, tôi cầu xin anh, đừng làm hại cô ấy. Tôi sai rồi, tôi không nên nghĩ đến việc li hôn, tôi sai rồi, tôi xin anh, xin anh đừng làm hại tiểu Nhiễm.

Ân Viêm đã đợi được đến lúc này rồi, thấy Sở Nghinh rốt cuộc cũng chẳng còn khả năng để phản kháng, đã buông giáp đầu hàng nên hắn cũng chính thức kết thúc một màn này, lại thấp giọng mà nói ra điều kiện tiếp theo của mình.

- Làm gì cũng được? Tốt, vậy thì cởi hết quần áo ra, tự mình an ủi cho tôi xem.

Vừa nói hắn lại vừa liếm dọc vành tai nhạy cảm của cô, sau đó thì há miệng cắn một cái, đến khi nghe thấy tiếng kêu đau của cô thì mới từ từ nhả ra, không để cô có thể nói được một câu nào phản bác lại thì hắn đã lấy điện thoại mở một đoạn phim đang phát trực tiếp cảnh tượng Mục Nhiễm bị mấy tên đàn ông quần áo xộc xệch vây kín trên giường, giống như một bầy thú hoang đang từ từ rình bắt con mồi vậy. Thực ra vừa nhìn thì Sở Nghinh đã hiểu đây là một lời cảnh cáo của Ân Viêm rồi, những người đó chỉ đang chờ có lệnh của hắn thì sẽ ngay lập tức bổ nhào vào cưỡng hiếp Mục Nhiễm ngay. Giống như một quả bom mà hắn đã đặt sẵn rồi, chỉ cần hắn nhấn kíp nổ thì sẽ nổ tan tành. Sở Nghinh sợ hãi đến mặt mày đều tái mét cả, vừa khóc vừa lắc đầu không ngừng.

- Đừng, đừng mà, Ân Viêm, tôi cầu xin anh, đừng mà, bảo bọn họ tránh ra đi! Tôi xin anh đó.

Chính thái độ cứ do dự của cô lại khiến cho Ân Viêm không hài lòng, hắn rất thản nhiên mà gỡ tay của cô ra khỏi tay của mình, không nhanh không chậm mà nhắc lại điều kiện đã nói ra lúc nãy.

- Phu nhân, chắc em cũng rõ cho dù khóc lóc van xin cũng vô ích. Tôi cho em ba giây để suy nghĩ, nếu như em không cởi thì bạn thân của em sẽ lập tức trở thành một bữa ăn cho mấy nhân viên của tôi.

Sở Nghinh nghe hắn nói xong thì nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, muốn kéo lấy tay hắn lần nữa để van xin nhưng lại phải trơ mắt mà nhìn hắn đang từ từ lùi về phía sofa trong phòng, điện thoại phát video trực tiếp vẫn còn nằm trong tay của hắn, thậm chí là hắn đang lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt của cô, mỗi bước lùi về của hắn cũng là nửa giây suy nghĩ của cô.

- Thế nào phu nhân? Thời gian của em đã hết rồi. Nếu như em không làm được thì để bạn thân của em hầu hạ vài người đàn ông cho quen trước vậy.

Vừa mới dứt lời thì hắn cũng đang chuẩn bị bắt đầu ra hiệu cho những tên đang vây quanh Mục Nhiễm có thể bắt đầu nhai nuốt con mồi trước mặt nãy giờ rồi. Nhìn thấy hắn vừa nói vào điện thoại, Sở Nghinh hốt hoảng mà cất tiếng run rẩy cắt ngang.

- Tôi làm! Tôi sẽ làm.

Quả nhiên là đã tạm thời khiến cho Ân Viêm dừng động tác lại, tạm thời chưa nói gì với những người trong video kia mà chuyển hết mọi sự quan tâm sang người Sở Nghinh, vờ như chưa nghe rõ nên bắt cô phải lặp lại và nói rõ ràng hơn.

- Em vừa nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.

Dù biết là hắn đang cố tình làm khó mình, thế nhưng để cứu được Mục Nhiễm thì cô không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải làm con rối mua vui cho tên khốn đang đứng trước mặt thôi. Hai tay cô bấu chặt vào hai bên đùi qua lớp vải mỏng của chiếc váy, hít thở thật sâu mấy lần mới tìm lại được chút bình tĩnh để nói với hắn.

- Tôi nói là tôi làm, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.

Ân Viêm cười cười nhìn cô, sau đó thì hất nhẹ cằm một cái ra hiệu.

- Tốt, bắt đầu đi.

Một câu ra hiệu bắt đầu của hắn mà tim của Sở Nghinh suýt chút nữa đã rơi ra ngoài rồi, hai tay run rẩy và luống cuống đưa ra phía sau để kéo khóa váy xuống, từ từ đến chiếc nơ vải buộc bên eo nhỏ cũng được cởi nốt. Động tác của cô rất chậm vì mang theo cả nỗi sợ hãi, cho đến khi phải kéo tuột chiếc váy xuống khỏi vai để lộ bộ ngực đầy đặn được bao bọc bên trong chiếc áo con màu đen. Cô không còn dũng khí để tiếp tục cởi nữa nên mới dừng lại một cách rụt rè, thấy vậy nên Ân Viêm lại bắt đầu mất kiên nhẫn mà thúc giục bằng hành động đe dọa.

- Nhanh lên một chút, nếu em còn do dự thì để bạn thân của em giúp em vậy.

Sở Nghinh vừa bị dọa một câu đã sợ đến mất mật, vội vàng làm theo ý của hắn, cúi mặt cắn chặt môi khi đưa tay ra phía sau cởi bỏ cài áo ngực, nhưng đồng thời cũng dùng tay đè chặt lại không cho chiếc áo rơi ra hoặc là để lộ đôi gò bồng đảo mê người trước cặp mắt lang sói của Ân Viêm. Và cũng vì hành động vô thức chống đối này của cô mà Ân Viêm cũng nhíu mày không hài lòng, hơi đổi lại thứ tự gác chân và lạnh giọng quát một tiếng.

- Bỏ tay xuống!

Nghe hắn quát một tiếng cảnh cáo, tim của Sở Nghinh tưởng chừng như đã rơi ra ngoài rồi, lực cắn môi cũng tăng lên, sau đó là từ từ bỏ tay đang che chắn ngực xuống, chiếc áo nhỏ màu đen cũng theo đó mà rơi ra, hai khối ngọc nhô cao căng tròn hoàn toàn phơi bày ra trước mắt của người đàn ông. Hắn nhếch môi cười hài lòng, lại hất cằm ra hiệu cho cô tiếp tục cởi nốt những phần còn lại.

Sở Nghinh cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như lời hắn nói, hắn bảo gì thì cô phải làm như vậy, nếu không thì cô sẽ đẩy Mục Nhiễm vào đường cùng thôi. Hai tay run run đưa tới bên lưng quần lót, dường như là cô đã nín thở rồi mới cởi nó xuống được.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng thì trên người Sở Nghinh đã không còn mảnh vải che chắn nào, hoàn toàn trần truồng đứng giữa phòng làm việc của Ân Viêm. Hình ảnh này không khác gì một kiểu sỉ nhục và châm biếm của hắn giành cho cô.

Nhìn tất cả đã theo đúng ý của mình, Ân Viêm lại ra lệnh cho cô tự ngồi lên bàn làm việc và hướng mặt về phía hắn.

Sở Nghinh lại chậm rãi bước từng bước đến chỗ bàn làm việc, dùng hết sức mà cắn chặt môi với hy vọng nước mắt sẽ không tiếp tục tuôn rơi nữa. Khi đã đứng bên cạnh bàn làm việc của Ân Viêm, cô lại đấu tranh tư tưởng rất lâu mới ngồi lên đó, làm theo đúng yêu cầu của hắn là hướng mặt về phía sofa, nơi mà hắn đang ngồi bắt chéo chân vô cùng nhàn nhã.

- Tự mở hai chân ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.