Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ

Chương 17: Chương 17




Má Diêu bưng chén trà bưởi, tự mình đem vào phòng cho con gái, ho khan vài tiếng, cố gắng làm cô chú ý.

Thiên Thiên buông con chuột, hơi kinh ngạc hỏi: “Mami, có chuyện muốn nói với con sao?”

Má Diêu vui mừng vỗ đầu Thiên Thiên một cái, “Không hổ là con của má sinh.”

Khóe miệng Thiên Thiên nhẹ nhếch một cái, điều này không khó đoán, bình thường bưng trà vào là việc của ba ba, mami không việc gì phải ân cần như thế, hiển nhiên là có âm mưu.

Má Diêu kề sát tai cô, thần bí nói: “Khai mau, anh chàng Volvo là ai?” (ách =)) sao biết hay thế =)) )

Thiên Thiên nhất thời cảnh giác, “Mami nói gì vậy?”

Má Diêu cũng không ngại, bà chỉ tin vào những chuyện đã thấy, “Con gái của má ưu tú như vậy, có người theo đuổi là chuyện không ngạc nhiên a.”

Thiên Thiên nóng lòng giải thích: “Mami hiểu lầm rồi, tụi con chỉ là đồng nghiệp, không, là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

“A, thì ra là vậy.” má Diêu hiếm thấy đồng tình.

Thiên Thiên mới vừa yên lòng nhưng má Diêu nói một câu làm cô cứng đờ, “Buổi tối ngày Lễ tình nhân, ở bên cạnh cấp trên, ừ, thật là ý hay ha.” ( phục bác này =)) )

Thiên Thiên hết hồn, nghe được gì đó trong lời của mami, “Mami, con giải thích nha, má có từng thấy qua thỏ trắng với sói xám yêu nhau chưa?”

Má Diêu cái hiểu cái không lắc đầu.

“Cho nên con với anh ta là quan hệ nam nữ hết sức thuần khiết.” Thiên Thiên vì đã lấy được một cái ví dụ kinh điển mà tự hào không ngớt.

“Quan hệ nam nữ mà có thuần khiết sao?” má Diêu thì thầm. ( bọn ta cũng muốn hỏi tỷ câu này á….=’= )

Thiên Thiên buồn nản gãi gãi đầu.

“Ồ, má hiểu rồi, bé thỏ trắng và sói xám là không có khả năng yêu nhau.” Má Diêu đột nhiên lớn tiếng nói.

Thiên Thiên lau mồ hôi, không dễ dàng mới hiểu a.

“Nhưng trong một trường hợp nào đó, bé thỏ trắng sẽ biến thành sói xám, mà sói xám sẽ biến thành bé thỏ trắng, cho nên lời nói của con cũng không phải tuyệt đối.” má Diêu đắc ý hả hê nói. ( ách tập 2, nội công thật thâm hậu mà =)) )

“…”

“Chỉ cần lửa gần rơm, không có cái gì là không thể xảy ra.”

“…” cái gì mẹ già cũng biết hết, Thiên Thiên cơ hồ vì cái dốt nát của mình cảm thấy xấu hổ.

Má Diêu giải hoạt cười một cái, “Ai là bé thỏ trắng, ai là sói xám vẫn chưa biết nha, con gái, má sẽ chờ coi.”

Thiên Thiên đẩy bà ra cửa, “Ba ba gọi má đó, mau đi.”

Má Diêu còn quay đầu nói, “Câu cuối cùng, nói xong đi liền.”

“Nói!”

“Thật ra anh chàng đó cũng khá đẹp trai.” Má Diêu nháy mắt cười nói. (nam chính mà cô =P~ không đẹp sao độc giả bọn con chịu bỏ thời gian ra mà ngóng truyện chớ >”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.