Thẩm Hạo chợt giật mình, sau đó nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Thang máy chạy vọt tới lầu 19, ông Tom và Simon đã chờ sẵn ở cửa thang máy từ lâu.
Thiên Thiên tự biết không nên để ông chủ đợi lâu nên nói với ông: “Sorry.”
Ông Tom dễ chịu cười cười, chỉ tay ra hiệu Thẩm Hạo đi trước.
Thẩm Hạo nhướng mi, nghiêng thân mình nói với tiếp tân.
Tiểu mỹ nữ có gương mặt xinh đẹp lập tức ửng đỏ, “Hướng tổng và giám đốc Phương đang chờ, mời theo tôi.”
Thân hình anh tuấn của Thẩm Hạo cộng với một đôi mắt đào hoa cười như không cười làm cho nhiều cô gái nhịn không được muốn bắt chuyện với
anh.
“Họa thủy.” lời nói thoát ra từ kẽ răng của Thiên Thiên làm “tai
nhọn” của Simon nghe thấy, anh nhỏ giọng an ủi: “Giám đốc Thẩm luôn luôn giữ mình trong sạch, em không cần phải lo lắng, nếu là giám đốc Bùi thì em mới thảm.”
Thiên Thiên cảm thấy mình nên im miệng vẫn tốt hơn, chỉ cần vừa nói ra là bọn họ có thể gán ghép cô với Thẩm Hạo.
Lúc mắt Thẩm Hạo phát sáng nhìn qua Thiên Thiên, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Tiếp tân mỹ nữ đưa họ vào phòng họp, ân cần hỏi mỗi người muốn uống gì.
Rõ ràng là nhờ phúc của Thẩm Hạo mới được đãi ngộ như vậy, Thiên Thiên buồn bực nghĩ.
Ông Tom chọn cà phê, vì thế ba người còn lại cũng vậy.
Thiên Thiên lấy tư liệu trong cặp văn kiện ra đặt lên bàn họp, tư thế chuẩn mực, vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Hạo vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười: “Nhất định sẽ thành công, anh tin em.”
Thiên Thiên chẳng thèm trả lời, khóe môi thoáng hiện ý cười. ( e hèm, phòng họp mà, hai người kì quá nha, làm người cô đơn như em tuổi thân
>”
Phương Nhiên và một anh chàng cao lớn, anh tuấn song song đi vào.
Mặt Phương Nhiên không lộ cảm xúc ngồi đối diện Thiên Thiên, bĩu môi một cái, ít nhiều tiết lộ nội tâm bất mãn và khinh thường.
Thẩm Hạo đứng lên, bắt tay lịch sự với người đàn ông, “Hướng tổng, vị này là tổng tài của chúng tôi, ông Tom, hai vị này là đồng nghiệp của
tôi.”
“Hello Tom, nice to meet you.”
“Xin chào.”
“Xin chào.” Hướng tổng bắt tay từng người.
Thiên Thiên quả nhiên run run hai bàn tay, Hướng tổng người ta rõ
ràng là ôn hòa tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, cô sao lại nghĩ thành một
ông già bụng phệ, hoặc là một bà cô già khó chịu chứ, hên là anh ta
không biết ý nghĩ này, nếu không cô đành phải tìm cái lỗ chui xuống.
“Vị này là giám đốc Phương Nhiên, nghiệp vụ lần này chủ yếu là do cô
ấy phụ trách, tôi chỉ tới tham dự.” Hướng tổng thản nhiên cười một cái,
làm người khác như tắm trong gió xuân.
Thiên Thiên nghe xong, trong lòng hết sức kinh hoàng. (chết tỷ chưa )
Thẩm Hạo từng lấy cô làm bia đỡ đạn khiến cho Phương Nhiên tức giận,
cô không thể biết Phương Nhiên có vứt bỏ ân oán cá nhân, lấy việc công
làm trọng hay không.
Cô không hề chắc chắn.
Mà trong mắt Phương Nhiên chợt lóe sáng, tươi cười làm người ta không thể xác định.
Thẩm Hạo cúi đầu đùa nghịch di động, hình như không phát hiện đối diện có một đôi mắt hàm chứa địch ý.
Thiên Thiên cảm thấy di động trong túi hình như đang run, trong lòng
xúc động, ngẩng đầu, “bốn mắt nhìn nhau đắm đuối” với Thẩm Hạo. Anh cẩn
thận nháy nháy mắt, không nhìn kĩ thì không hề phát hiện.
Thiên Thiên lấy di động ra, giấu dưới bàn lén lút xem.
Tin nhắn quả thật là do Thẩm Hạo gửi: Đừng nghĩ nhiều, đem nội dung
muốn biểu đạt trong bản kế hoạch nói hết là được, chuyện khác giao anh. ( anh dễ thương quá, *chụt chụt*)
Thiên Thiên cảm thấy bình tâm.
Tiếng nói trầm thấp không vui truyền vào tai cô, “Cô Diêu, cô có thể bắt đầu.”
Thiên Thiên nhếch khóe miệng, lòng tin tràn đầy mở máy chiếu, bắt đầu thuyết trình kế hoạch của mình với mọi người.
Mỗi điều đều là nhu cầu cơ bản nhất, nhìn thì cảm thấy không có gì
thay đổi, nhưng lại bảo đảm hệ số an toàn cho công nhân thao tác máy
móc, cùng một số bảo hành thiết bị.
Sau khi trình bày xong, có người nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh, “Rất tốt.”
Thiên Thiên tươi cười đáp lại, phát hiện người vỗ tay là Hướng tổng, ý cười càng thêm sâu, nổi lên một lúm đồng tiền, “Cám ơn Hướng tổng.”
Biểu cảm hết sức thẹn thùng bị Thẩm Hạo bắt quả tang. Anh lành lạnh nói: “Không kiêu, không ngạo.”
Thiên Thiên không thèm chọn lúc này mà gây với anh.
Hướng tổng cười cười, “Giám đốc Phương, cô có ý kiến gì sao?”
Sắc mặt Phương Nhiên rất khó coi, dĩ nhiên là vì sự tán thưở
ng vừa rồi của Hướng tổng kích thích cô. Ngữ khí của cô đông cứng: “Cô
Diêu, xin hỏi cô làm ở Hồng Kì bao lâu? Cô chẳng qua là một người mới,
có thể bảo đảm chu đáo cho cái mà cô gọi là phương án đó chứ? Cô chắc
rằng cô có thể đảm đương kế hoạch trọng yếu như vậy sao?’
Thiên Thiên còn chưa kịp phản bác, Thẩm Hạo đã mở miệng cướp lời, “Cô Phương, Thiên Thiên và tôi, còn có Simon, chúng tôi là một đoàn thể, kế hoạch của cô ấy đã trải qua nhiều lần thảo luận mới nhận được sự đồng
ý, cô không tin tưởng cô ấy, cũng là không tin tưởng thành ý cùng thực
lực của công ty chúng tôi. Hai bên nếu ngay cả một phần tín nhiệm cũng
không có, sợ rằng rất khó hợp tác.” (quá chuẩn :”> )
Mặt Phương Nhiên lúc đỏ lúc trắng bệch, lời này của Thẩm Hạo có thể
nói là một chút mặt mũi cũng không để lại cho cô, hơn nữa cách xưng hô
phân biệt rõ ràng như vậy, cô chỉ biết âm thầm nhận tổn thương.
Lời nói này cũng không lưu lại một đường sống, nếu Phương Nhiên trở mặt, phi vụ làm ăn này có thể thất bại.
Thiên Thiên liếc nhìn ông Tom một chút, ánh mắt của ông hết sức bình
tĩnh, giống như chuyện xảy ra vừa rồi căn bản không liên quan đến ông.
Phi vụ này trị giá mấy ngàn vạn a, lúc này còn có thể duy trì vân đạm
phong khinh, không thẹn với phong phạm của người cầm quyền.
Tròng mắt sâu thẳm của Hướng tổng đạm đạm đảo qua Phương Nhiên, ý
cười trên môi khó dò. Rõ ràng là nụ cười vô hại, lại gây cho cô áp lực
rất lớn.
Phương Nhiên hạ giọng nói: “Giám đốc Thẩm hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.” Cô đã ý thức được mình quá xúc động, nhanh nhẹn sửa lại. bởi vì
Hướng tổng đã ngầm đồng ý, nếu cưỡng ép phủ nhận phương án của Thiên
Thiên rõ ràng làm vậy là đối nghịch với anh. Chỉ tự trách mình bị cái
gọi là ghen tị làm hôn mê đầu óc.
Thẩm Hạo lại nhàn nhã như không.
Khóe miệng Hướng tổng khẽ nhếch một độ cung thật đẹo, Thiên Thiên chỉ lo nhìn anh ta đến phát si, chỉ còn thiếu không chảy nước miếng xuống.
(Viv: hết biết bà này… có soái ca kế bên rồi mà còn ham hố, Pil: có thì
sao chớ ai cấm mình thưởng thức với soái ca khác chứ )
Thẩm Hạo hận không thể dúi đầu cô xuống dưới bàn, muốn nhìn cũng chỉ
có thể nhìn một người. (có mùi dấm thoang thoảng trong không khí à :-” )
Phương Nhiên thờ ơ lạnh nhạt, một mình ai thán, trong mắt anh chỉ có
Thiên Thiên, không chú ý đến ai khác, cô thật sự không còn hy vọng. lúc
trước vụt mất anh nhất định là cả đời tiếc nuối. (đúng a, đúng a.)
Hướng tổng mang theo ý cười trong mắt, “Giám đốc Phương còn có đề nghị nào khác sao?”
Phương Nhiên sao dám tiếp tục nhiều chuyện, vội nói: “Không có.”
“Đã như thế, “Hướng tổng tao nhã duỗi tay ra, “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ông Tom cũng duỗi một tay ra, tay kia thì vỗ vai Thẩm Hạo, bí hiểm cười một cái.
Lúc rời khỏi tập đoàn Hiển Dịch, Thiên Thiên còn lưu luyến quay đầu lại nhìn.
Thẩm Hạo nói nhỏ vào tai cô: “Đừng si tâm vọng tưởng, Hướng tổng là hoa đã có chủ.”
Thiên Thiên than thở một phen, ra vẻ đáng thương, “Quá đáng tiếc,
người đàn ông độc thân hoàng kim ưu tú như vậy lại bị người khác nhanh
chân đến trước.” (Viv: bà này cũng tự tin ghê, Pil: sao lại không đừng
quên ex của Thiên tỷ trước đây là ai nhá :-” Mễ tổng đấy…)
“Người nhanh chân đến trước đó em cũng quen biết.” Simon ở một bên nói leo.
Thiên Thiên hỏi: “Ai?”
Thẩm Hạo nói hết sức rập khuôn, “Diệp Tử.”
Thiên Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, biểu tình cực kì đặc sắc.