Cơm nước xong, đưa em họ và dì ra xe, Thiên Thiên trở về phòng mở máy tính. Tối hôm qua cô không chờ được Trường Kiếm Tận Thiên, vốn mang áy
náy trong lòng, rất muốn gặp mặt anh nói một tiếng mới yên tâm.
Trường Kiếm Tận Thiên như cũ không online.
Thiên Thiên lười đánh quái, đi dạo trong trò chơi tùy ý cảnh xung quanh xoay chuyển.
Cô dạo đến chỗ thường xuyên đánh quái, cô gặp Doanh Doanh Nhất Tiếu đang đánh boss Đinh Xuân Thu, liền đi lên giúp cô một tay.
Có Thiên Thiên hỗ trợ dĩ nhiên dễ dang hơn nhiều, cô thấy mức máu của Đinh Xuân Thu sắp cạn liền lui xuống.
Doanh Doanh Nhất Tiếu được điểm kinh nghiệm và vũ khí trang bị văng
ra lúc boss chết, do dự một chút gửi một tin cho Thiên Thiên: “Cám ơn
a.”
Thiên Thiên nghênh ngang trả lời: “Không cần khách khí như thế.” Cô
còn muốn nói mấy câu với Doanh Doanh Nhất Tiếu thì vèo một cái đã không
thấy cô ta đâu.
Thái độ cô ấy có chút kì quái nha, Th
iên Thiên và Doanh Doanh Nhất Tiếu tuy không thể xưng là bạn tốt chuyện
gì cũng kể nhau nghe nhưng quan hệ cũng không tệ, mỗi khi Doanh Doanh
Nhất Tiếu nhờ gì là cô đều tận lực trợ giúp, nhưng hôm nay cảm thấy thật kì quái.
Cô lại tiến lên trước vài bước, tình cờ gặp bổn môn sư huynh Giận Đỏ
Mặt Vì Hồng Nhan. Từ việc lần trước cô chưa từng gặp qua hắn.
Thiên Thiên do dự có nên chủ động chào hỏi hay không thì Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không nói không rằng giơ kiếm chém tới.
Người chơi Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan ác ý công kích bạn, Thiên Thiên
nhìn thấy Hệ thống thông báo, cô lờ mờ rồi rất nhanh phản ứng kịp, rút
kiếm ngăn cản.
Giận Đỏ Mạt Vì Hồng Nhan là Đệ Nhất Cao Thủ, xem như không đánh lại Trường Kiếm Tận Thiên nhưng dư sức giết gọn Thiên Thiên.
Công lực của Thiên Thiên kém hơn hắn rất nhiều, lại không chuẩn bị
trước, bị Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan chiếm ưu thế, tính cô lại cực kì quật cường, biết rõ không phải là đối thủ của hắn nhưng cô cũng không muốn
trốn chạy.
Vừa qua 10 chiêu, vết thương nhẹ chồng chất vết thương nặng, sau đó
là trọng thương, tính mạng như đèn treo trước gió, bị tống về Tân Thủ
Thôn chỉ trong vài giây.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan giết chết cô, Thiên Thiên không hề rớt điểm
kinh nghiệm, trang bị trên người cô cũng không quan tâm, nhưng chỉ nghĩ
không thông hắn vì sao phải đánh lén cô, phải biết rằng họ là sư huynh
muội a.
Thiên Thiên giận dữ, cô liền đứng ở quảng trường Tân Thủ Thôn gửi tin cho Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Ngươi vì chuyện lần trước mà giận lây
ta?”
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan cũng không trốn tránh, sảng khoái nói: “Nhân yêu, ai thấy cũng ghét.” (Nhân yêu: nam lấy nick là nhân vật nữ, cái
này trong YETCNDT có nhắc tới.)
Thiên Thiên thiếu chút nữa phun ngụm nước mới uống, “Cái gì Nhân yêu, ngươi nói rõ ràng đi.”
“Nhân yêu, ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa, nếu không ta gặp một lần giết một lần.”
Thiên Thiên không hiểu ra sao, hỏi lại, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không trả lời nữa, “Chuyện lạ hiếm thấy.” Thiên Thiên chọc tức.
Cô tiếp tục đi dạo trong trò chơi, ven đường gặp vài bạn tốt trước
đây cung kề vai chiến đấu, người không phải xa cách cô thì cũng nhào vào đánh đấm, lần này Thiên Thiên đã có kinh nghiệm, hảo hán không đâm đầu
vào chịu chết, đánh không lại thì cô bỏ chạy.
Cô hỏi thăm ai cũng nhận được đáp án y chang như của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan.
Nhất định đã có việc gì đó xảy ra, Thiên Thiên vừa động não, chạy
ngay đến diễn đàn của game tìm hiểu, lục lọi một hồi khiến cô trừng mắt
đến con ngươi muốn rớt ra ngoài.
Trong danh sách thi đấu hiệp nữ có người dán hình của Tâm Hữu Thiên
Thiên Kết, tấm hình này là dùng camera của máy tính chụp trực tiếp,
người trong hình Thiên Thiên không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc, chính là em họ của cô – Tùng Tùng. Mà danh tính của tấm hình lại là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết. (há há… ta đã nghi từ lúc cho nó xài máy ) )
Thiên Thiên lập tức hoàn toàn hiểu rõ, chẳng trách đám người Giận Đỏ
Mặt Vì Hồng Nhan gọi cô là Nhân yêu, thì ra là thế. Tài khoản trong game của cô là tự động đăng nhập có ghi nhớ, em họ thừa cơ đùa dai một hồi.
Cô dò tìm số điện thoại nhà của dì, giống như hung thần gọi qua bên
đó, chuẩn bị đem Tùng Tùng mắng cho sứt đầu mẻ trán. Đã lâu chưa ai nhận điện thoại, nghĩ lại thì gia đình dì ở ngoại thành, lúc này có lẽ còn
chưa về tới nhà.
Vẻ mặt Thiên Thiên đau khổ, mới mấy tiếng thôi mà vị trí trên bảng
xếp hạng xuống dốc không phanh, từ được ủng hộ nhất lại tuột xuống hạng
5.
Cô buồn bực ôm đầu, lần này bị tiểu đệ hại thảm thiết rồi.
“Đinh.” Trường Kiếm Tận Thiên online.
Thiên Thiên giống như người chết chìm với được phao, gửi tin nhắn cầu cứu anh giúp đỡ.
Trường Kiếm Tận Thiên thật lâu sau vẫn chưa có trả lời lại.
Thiên Thiên nóng đầu muốn bốc khói, đánh bùm bùm một hàng chữ: “Chẳng lẽ ngay cả anh cũng nghĩ em là Nhân yêu?”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Trước giờ anh chưa từng hoài nghi em.” Anh lại bổ sung một câu: “Vừa rồi anh đi pha trà.”
Thiên Thiên cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm dâng lên, “Cám ơn anh đã tin tưởng em.”
“Em không cần lo lắng, anh sẽ giúp em.”
Thiên Thiên thở dài: “Muốn xoay chuyển lòng dạ người khác nói thì dễ nhưng làm lại khó.”
Trường Kiếm Tận Thiên cười một cái: “Kì thật rất dễ.”
“Anh có cách gì hay à?” Thiên Thiên tươi cười nịnh hót, mặt sắp sửa dán lên màn hình.
“Anh lấy em.” Trường Kiếm Tận Thiên lời ít mà ý nhiều, ngay cả một chữ cũng không thừa.
“…” Thiên Thiên ngây người hoàn toàn.
“Em nghĩ đi, chỉ cần anh lấy em, lời đồn chưa đánh đã tan.” Trường Kiếm Tận Thiên phân tích rõ ràng.
“Hình như cũng có lý.”
“Em gả cho anh, danh tiếng nhất định cũng tăng lên.” Giọng điệu của anh mang thêm một chút mê hoặc.
“Ừ.” Thiên Thiên chỉ biết lo lắng gật đầu.
“Huynh đệ của anh cũng sẽ giúp em bỏ phiếu, em muốn đứng đầu không
phải dễ như trở bàn tay sao?” Trường Kiếm Tận Thiên bày ra chiêu lừa gạt cộng thêm dụ hoặc.
Thiên Thiên gần như bị thuyết phục, cô chờ Trường Kiếm Tận Thiên cầu
hôn lần nữa chắc sẽ xuôi dòng đẩy thuyền mà nhận lời, ai ngờ Trường Kiếm Tận Thiên nói: “Em suy nghĩ một chút đi.”
Thiên Thiên lập tức mất phương hướng, “Thật không có thành ý.” Cô thì thầm trong miệng, nghĩ một lát lại hỏi: “Anh có nhận được tin nhắn tối
hôm qua của em không?”
“Ừ.” Trường Kiếm Tận Thiên không nhắc tới chuyện cưới vợ nữa, “Không sao, chúng ta có thể hẹn lần sau.”
“Được, đến lúc đó nói tiếp.” Thiên Thiên có chút chần chừ.
Trường Kiếm Tận Thiên yên lặng vài giây mới nói: “Trong người không khỏe thì đi ngủ sớm chút đi.”
“Được rồi, vậy em off, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trường Kiếm Tận Thiên dịu dàng nói.
Thiên Thiên trong giấc mơ lại mơ thấy Thẩm Hạo cùng Trường Kiếm Tận
Thiên, cô buồn bực dùng gối che kín đầu, xoay người ngủ tiếp.