Cái tên Khánh Lâm gì gì đó cứ như mới trốn trại ra ý. Ngày quái nào cũng kiếm chuyện với tôi. Nhiều lúc muốn đập cho hắn chết luôn đi cho bõ ghét.
- Ê! Sao nhìn mặt cô lúc nào trông cũng ngu ngu thế nhỉ? - tên Lâm cười khoái trá.
- Tôi bắt anh nhìn mặt tôi hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi có tên đàng hoàng Phạm Băng Di. NGHE RÕ CHƯA?
- Thì khác gì nhau? Gọi thế nào là quyền của tôi. - hắn hếch mặt.
- Anh bị điên à? Sao suốt ngày kiếm chuyện với tôi thế? Hay là...anh thích tôi? Nhưng mà anh không phải mẫu người của tôi đâu. - tôi nhếch mép cười.
- Cái...cái...cái gì? Cô bị hoang tưởng à????
- Không cần phải như thế đâu! Đừng có cố gây sự chú ý của tôi làm gì. - tôi trưng ra bộ mặt thông cảm.
- CÔ ĐIÊN À? Nghĩ sao người như tôi lại thèm để mắt đến cô?
- Ai mà biết được. Haiz...anh không cần phải ngại đâu. Thích một người cũng đâu phải cái tội. - tôi đắc trí cười đi vào lớp.
Thế đấy! Lúc nào cũng thế. Anh ta có bao giờ nói lại tôi đâu mà ngày nào cũng kiếm chuyện. Cả tháng nay rồi. Anh ta không thấy chán à? Còn tôi thì cảm thấy rất chi là chán. Cãi nhau với một người không cùng đẳng cấp với mình cứ thắng mãi ngại lắmmmm. Nhàm.
Lấy điện thoại ra xem 6h59'...7h00' New Message: "Ngày mới tốt lành. Good luck :)". Tôi khẽ mỉm cười. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn quan tâm từ một người mà tôi cũng không biết là ai. Nhưng tôi cảm thấy rất vui khi nhận được chúng.
- Nè! Làm gì mà cười một mình vậy? - Thanh Vy đập vào vai tôi từ đằng sau.
- Có gì đâu. Tớ đang vui vì hôm nay trời đẹp ý mà.
- Lý do lạ vậy? Mà thôi, bỏ qua vụ đấy đi. Chiều nay qua nhà tớ chơi nhé!
- Chi vậy?
- Đến chơi thôi. Hôm nay bố mẹ tớ không có nhà. Ở nhà một mình chán lắm! Nhá?
- Ok. Chiều tớ qua. Nhớ chuẩn bị nhiều đồ ăn vào. Tớ không khách sáo đâu.
- Chuyện nhỏ. Thế nhá! - xong Vy hớn hở vào lớp.
- Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt. - tôi cũng vào lớp, đặt cặp lên bàn.
- Có chút chuyện vui. À không, phải là rất vui mới đúng.
- Chuyện gì vậy? Tò mò quá đi mất.
- Chuyện là thế này. Phương Vy, cái con nhỏ cứ suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh Vũ ý. Cô ta đi du học.
- Tớ tưởng cậu ghét cô ta chứ! Sao lại mừng?
- Thì cô ta sẽ không bám theo anh Vũ nữa. Nhìn chướng mắttt.
- Thế anh họ cậu, cậu ta không buồn à?
- Vui còn không hết nữa là. Anh Vũ hẹn hò với cô ta có mấy hôm thôi. Yêu đương gì đâu. Nhưng mà cô ta cứ bám theo mãi. Khổ thân cho anh ý.
- Không yêu mà hẹn hò với con nhà người ta. Anh cậu thật là...
- Đừng nghĩ xấu về anh ý. Thấy cô ta bám dai quá nên anh Vũ cho cô ta một cơ hội thôi. Mà này! Tớ rất vui nếu cậu có thể trở thành chị dâu tớ. - Vy nháy mắt tinh nghịch.
- Cậu có anh trai à? Tớ phải xem xét đã.
- Không. Ý tớ là cậu và anh Vũ cơ.
- Sao tự dưng cậu nói chuyện gì mà kỳ vậy? Cậu có thấy đau ở đâu không? Tớ đưa cậu xuống phòng tế nhé!
- Tớ nói thật đấy! Không đùa đâu!!!
- Tớ và cậu ta? Sao có thể?
- Không có gì là không thể cả.
- Thôi nào! Đừng có nói mấy chuyện đó nữa. Thầy vào lớp rồi kìa.
Thú thật là ngay lần đầu gặp tên đó tôi đã có cảm giác rất lạ. Có cái gì đó rất quen và gàn gũi. Nhưng mà cái tên đó tôi chẳng thấy ưa hắn tẹo nào.
Buổi chiều, tôi đến nhà Vy theo lời hẹn. Cậu ấy nói muốn làm bánh nên đi mua bột và kem tươi và tôi phải ở nhà (cậu ấy) để...trông nhà?! Bật TV chẳng thấy có kênh nào hay. Tôi lôi điện thoại ra nghịch. Cũng may là nhà Thanh Vy có wifi nên lên mạng thoải mái mà không sợ tốn dung lượng data. Bỗng có tiếng chuông cửa. Ai vậy nhỉ? Vy thì đã không cần làm vậy. Đúng là không phải Vy nhưng tôi không ngờ lại là Hoàng Vũ. Như đã nói, tôi không ưa cậu ta. Tên đó cạnh khóe cũng phải ngang ngửa tôi. Và đương nhiên...tôi không thích điều này. Hừ.
- Cậu có vẻ không vui khi gặp tôi - cậu ta cười chọc tức tôi.
- Đương nhiên rồi. Cũng may tôi không cần phải tự nói ra điều đó. - tôi cũng cười lại.
- Thanh Vy đâu rồi? Nó nói muốn mời tôi đến ăn tác phẩm đầu tay của nó - cậu ta vừa nói vừa đi vào nhà.
- Cậu ấy đi mua bột và kem. Sẽ lâu đấy! Cậu có thể về nếu muốn. - tôi đóng cổng rồi quay lại nhún vai.
- Cậu muốn tôi về thế cơ à? Thế tôi lại càng phải ở lại.
- Nếu cậu muốn. Tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi với cậu ta mỗi người một góc. Tôi ngồi onl face còn cậu ta thì chắc...nhắn tin với gái.
Kẹo béo: 2!!
Băng Di: 3!!
Kẹo béo: Bạn đang làm gì thế?
BăngDi: Đang ở gần một tên dở hơi > Kẹobéo: Uầy. Ai lại dám làm bạn Di nổi giận thế. Gọi hội ngay và luôn.
BăngDi: Tên đó là đồ đáng ghét. Nhưng mà gọi hội gì cơ???
Kẹobéo: Hội phụ nữ ^_~
BăngDi: Tớ cũng thích xem vlog của Jv.
Kẹobéo: À mà sao cậu lại ghét anh bạn kia?
BăngDi: Một người sang choảnh, hay chọc ngoáy. Nói chung tên đó rất đáng ghét.
Kẹobéo: Cậu ta phải có ưu điểm gì chứ!?
BăngDi: Thì cũng có. Như là cậu ta trông cũng tạm được. Nói thẳng ra thì là đẹp trai đi. Thỉnh thoảng uống nhầm thuốc cũng tốt bụng phết.
Kẹobéo: Nói vậy thì cậu ta cũng tốt đấy chứ.
BăngDi: Chút chút. P/s: mặc dù không muốn nhưng tớ cũng phải công nhận.
Kẹobéo: Vậy sao cậu vẫn ghét cậu ta??
BăngDi: Tại cậu ta trước chứ! Lúc mới gặp cậu ta còn tỏ thái độ với tớ cơ. Chẳng qua chỉ là nhận nhầm người thôi mà.
Kẹobéo: Chỉ vì do nhận nhầm người thôi?!
BăngDi: Thực ra thì tớ đã hỏi cậu ta là ""
Kẹobéo: hehe...sao cậu lại hỏi một câu rất ba chấm thế?
BăngDi: Tạ tớ thấy cậu ta rất quen. Giống...
Kẹobéo: Giống ai cơ??
BăngDi: Ừm... Giống người trong giấc mơ mà thỉnh thoảng tớ mơ thấy... Nghe hơi kỳ đúng không?
Kẹobéo: Ý cậu là người tình trong mộng?? =))
BăngDi: Đừng có suy diễn linh tinh. Tớ cũng không chắc. Trong giấc mơ hình ảnh cứ mờ ảo thế nào ý.
Kẹobéo: Biết đâu là định mệnh?
BăngDi: Mà sao tự dưng nói về hắn làm gì? Tớ out đây. Byee!!
Kẹobéo: Bye.
Tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Quay qua thấy hắn ta cũng mới cất điện thoại. Cười một mình trông như tên thần kinh chốn trại. Quái lạ, sao Thanh Vy chưa về nhỉ? Cậu ấy vừa đi vừa ngủ à? Trời đổ mưa. New message: "Tớ gặp bạn cũ mải nói chuyện quên mất. Trời mưa rồi, tớ chưa về được. Chúc hai người vui vẻ :>" from Thanh Vy. Vui được mới lạ đấy! Mà cậu ấy đang cố gán ghép mình với cái tên dở hơi kia hay sao ý nhỉ? Haizzz.... Nghĩ sao mà mình có thể thích hắn ta được cơ chứ. Mai mối lần này thất bại là cái chắc.
- Caro không?
- ... - tôi hơi bất ngờ, tên này bị lên cơn trẻ trâu à?
- Chơi không? Sợ thua à?
- Thì tôi sợ cậu thua. Xong lại khóc.
- Tôi sẽ thắng. Chắc chắn.
- Tự tin thái quá rồi đấy bạn ạ. Để xem... Chơi luôn.
- Ai thua sẽ bị người kia sai bảo trong một tuần. Phải có mặt khi người kia gọi mọi lúc. OK?
- Nhỡ...
- Biết rồi. Thời gian hiệu lực từ 7h sáng đến 5h chiều.
Tôi chưa kịp nói thì đã bị cậu ta nhảy vào họng ngồi rồi. Nhưng mà sao cậu ta biết tôi định nói gì nhỉ? Nói xong cậu ta bỗng mỉm cười. Không phải nụ cười thường ngày. Mà nó có chút gì đó rất...khó nói. Tôi cảm giác như mình bị giam trong đôi mắt ấy. Tim tôi như hẫng một nhịp. Rất quen...chuyện này cứ như từng xảy ra rồi vậy.
- Thế nào? Được không? - cậu ta đã lôi hồn tôi về nhập vào xác.
- Ừm...Nhưng còn...
- Đây là cá cược. Đừng có thắc mắc nhiều. - lại là cái kiểu nhảy vào họng vô duyên ấy của cậu ta.
- Thôi kệ. Đằng nào tôi cũng thắng. Quan tâm mấy cái đấy làm gì. - tôi tự tin.
Tin được không? Tôi đã thua cậu ta. Không thể chấp nhận được. Ahhhh! Nhà ngươi đợi đấy! Thù này ta nhất định phải trả. Băng Di ta xưa nay trò này không có đối thủ mà lại để bại dưới tay hắn sao? Nằm mơ đi!!! Ăn may thôi!!! Đợi đấy!!! Tên đáng ghét!!!!