Hôm nay vì vẫn tức cái tên kia nên tôi đi xe bus để hắn leo cây cho bõ ghét. Đang ngồi trên xe bus thấy tên kia gọi điện tôi cũng chẳng thèm nghe luôn. Trống vào lớp mà vẫn chưa thấy hắn đến lớp. Chắc lại đi học muộn. Hay là tại chờ tôi? Có chút day dứt lương tâm. Hôm nay Hoàng Vũ nghỉ học. Thấy lớp trưởng bảo cậu ta xin nghỉ ốm. Tan học, tôi gọi điện cho cậu ta:
- Alo.
- Vẫn chưa chết à?
- Tôi mà chết thì cũng kéo cậu chết chung. - nghe giọng hắn thì còn khỏe chán, có khi giả ốm để nghỉ học cũng nên.
- Có cần tôi đến thăm không?
- Khỏi cần. Cũng nhờ phúc của cậu mà tôi mới bị thế này. Nhìn thấy cậu có khi tôi ốm nặng hơn cũng nên.
- Đừng có ngậm máu phun người. Ta đâu có làm gì nhà ngươi.
- Không phải vì mang ô cho cậu thì tôi đâu có dính mưa?
- Tôi đâu cố ý đâu. Tôi đến thăm cậu nhá!
- Thăm tôi hay thăm anh tôi?
- Người ta đã có lòng tốt rồi mà còn...hic hic...
- Thôi đi. Không cần phải giở trò. Anh trai tôi chiều mới có ở nhà.
- Vậy chiều tôi qua. Nhá! nhá!
- Tùy cậu. Lát tôi nhắn địa chỉ cho.
Hà hà... Tên này hôm nay cũng tốt bụng ghê ý. Chiều, tôi đến nhà hắn. Nhà hắn cách nhà tôi cũng không xa lắm. Tôi bấm chuông, một chị ra mở cửa:
- Em là bạn Hoàng Vũ. Cậu ấy có nhà chứ ạ?
- Cậu ấy ở trong nhà. Em vào đi.
Tôi vào nhà thấy Hoàng Dương và hai người trung tuổi, chắc là bố mẹ anh. Tôi lễ phép:
- Cháu chào hai bác. Em chào anh.
- Chào cháu. - Hai bác có vẻ thân thiện.
- Băng Di! Em đến thăm Vũ à? - nói rồi anh quay sang hai bác - Bố mẹ, đây là bạn cùng lớp với Vũ nhà mình.
- Vũ ở lớp thế nào cháu? - bác gái hỏi.
Nhận thấy đây là một cơ hội trả thù tốt nên tôi đâu thể bỏ lỡ.
- Vũ hay đi học muộn lắm ạ. Cô Kim...ưm...- tôi chưa nói xong đã bị hắn bịt miệng. Xuất quỉ nhập thần vừa thôi chứ, làm người khác hết hồn.
- Bố mẹ đừng để ý. Băng Di là người thích đùa mà, phải không anh Dương? - Hắn lôi tôi lên phòng mà mọi người cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Chẳng ai cứu tôi là sao??? Nhỡ hắn giết người bịt đầu mối rồi phi tang xác thì sao???? Hoàng tử của tôi!! Tôi muốn ở với hoàng tử cơ.
- Buông ra!!!
- Cậu nói linh tinh cái quái gì thế? - hắn có vẻ tức giận.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Có gì sai? - tôi vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
- Biết ngay là cậu đến để hại tôi rồi mà.
- Là một người bạn của cậu, tôi không thể để cậu ngày một sa ngã vào cạm bẫy của xã hội. Lương tâm của tôi sẽ bị cắn dứt nói cứ bỏ mặc cậu như vậy. - tôi giả vờ sụt sịt đưa tay chấm nước mắt.
- Lại gì nữa? Thôi đi hộ tôi cái. Mỗi mấy vụ đi học muộn, mất trật tự,...gì gì đó mà cậu cứ làm như tôi chích hút ma túy không bằng.
- Ồ. Cậu tự khai nhá!! Chết! Chết! Tôi không ngờ cậu lại là con người như thế! Tôi thật thất vọng về cậu - tôi tiếp tục vở kịch "người bạn tốt".
- Thôi. Đừng có đùa nữa. Cậu hợp với vai mụ gì ghẻ hơn là Tấm đấy.
- Shi!!! Ô này, trả. Vở này, chép bài xong mai mang trả tôi. Còn cái này. - Đưa vở cho hắn xong tôi đưa cho hắn một hộp quà.
- Định tỏ tình à? Hơ..
Tôi đập vào đầu hắn một nhát cho hắn bớt mơ tưởng hão huyền.
- A! Đau.
- Cho cậu bớt ảo đi! Của một bạn nam chuyên Trung bị hâm mộ nhan sắc cậu quá ý mà.
- Cái gì cơ??? - nhìn hắn có vẻ bị sốc.
- Bạn ý còn hỏi tôi địa chỉ nhà cậu để đến thăm nhưng mà lúc đấy tôi không biết nên may cho cậu đấy. - cuối cùng tôi cũng trả đũa được tên này. Haha..
- Cho cậu luôn đấy - tôi có thể tưởng tượng được cảm xúc của hắn lúc này. Tội nghiệp. Chẹp chẹp.
- Thật?
- ... - hắn gật đầu chắc nịch.
- Thank youuu - tôi đi về không quên ngoái lại cửa - Thực ra là của 1 bạn nữ đấy - nói xong tôi chạy biến. Ngu gì ở lại bị "đòi quà". Tôi vẫn kịp nghe tiếng hét từ phòng hắn. Tức lắm hả? Làm gì được chị nào? Bóc quà, ôi chocolate!!! Chị yêu em nhiều lắm. Phải ăn hết trước khi về nhà mới được, không thằng Gia Bảo lại xí xớn ăn hôi.
Thằng em tôi có vẻ vẫn bất mãn vụ rửa bát một tháng. Nhìn cái mặt hằm hằm của nó là nuốt không trôi cơm rồi.
- Mẹ ơi! Dạo này con thấy có anh nào hay đưa đón chị Di nhà mình ý. - tôi suýt mắc nghẹn. Biết ngay mà, thằng quỷ đấy đâu dễ dàng để tôi yên.
- Vậy à? Cuối cùng Di nhà mình cũng hết ế rồi hả? - mẹ nhìn tôi cười cười. Tôi cảm giác cứ như là mẹ cười đểu tôi vậy ý.
- Đâu ạ! Ôsin của con đấy!
- Lại còn có chàng nguyện làm ô sin của con cơ à? - mẹ vẫn không buông tha cho tôi.
- Cái anh đấy nhìn trông cũng được, gần đẹp trai bằng con. Cơ mà thích chị Di nhà mình thì chắc là thần kinh có vấn đề mẹ ạ. - thằng Bảo vênh mặt nhìn tôi. Nhìn mặt nó là tôi chỉ muốn tát cho nó vài nhát. Vênh váo với chị mày á? Có ngày húp cháo nha em. Đã đến lúc tôi sử dụng chiêu bài bí mật:
- Em trai à! Bớt nhảm đi! Chị thấy cưng mới lớp 7 mà đã bùng học rồi hẹn hò yêu đương vớ vẩn rồi. Học hành thì... Haiz...Buồn lắm... Thấy bảo em mới chính thức quen bạn gái thứ 12?? - biết sự lợi hại của chị chưa em? Lần sau hết nhờn nhá! Mình phục mình quá đi thôi. Haha.
- Sao chị nghe lén em nói chuyện điện thoại? - thằng này giận quá mất khôn hay sao ý. Ngu thật, có cần phải nhận tội luôn thế không?
- Em nói gì vậy? Sao lại có thể nghĩ chị là người như thế? Chẳng qua là hôm qua đi qua phòng em thì nghe thấy em đang khoe chiến tích với bằng hữu. Em nói hơi to nên chị vô tình nghe thấy thôi mà! - cái giọng điệu giả tạo của tôi khiến tôi còn phải nổi da gà.
- Gia Bảo. Bạn gái thứ 12 là sao đây? Tình sử vẻ vang quá nhỉ? Học không lo suốt ngày yêu đương nhăng nhít thế hả? - mẹ nghiêm giọng mắng nó mà tôi thấy hả hê quá đi.
- Sao chị Di thì mẹ không nói. - thằng này vẫn còn cố cãi.
- Mới có lớp 7 mà yêu đương cái gì? Con học giỏi như chị Di đi rồi muốn làm gì thì làm. - haha mẹ quả là chí lý. Tôi và nó sao có thể cùng đẳng cấp?
Đáng đời con cáo gian ác. Băng Di này đâu thể để thằng oắt kia chơi xỏ chứ.