Tôi tỉnh dậy trong phòng của mình. Với điện thoại, hôm nay là ngày cưới của tôi mà? Đã 8h rồi. Tôi sẽ muộn mất! Sao mẹ không gọi tôi nhỉ? Tôi bật dậy sửa soạn thật nhanh. Xuống dưới nhà không thấy ai. Chẳng lẽ mọi người đã đến khách sạn trước? Sao không ai gọi mình nhỉ? Vào phòng mẹ, tôi bất ngờ thấy mẹ vẫn nằm trên giường.
- Ơ. Mẹ không chuẩn bị đi! Muộn rồi! Nhà trai lại chờ. Mà bố với Gia Bảo đến lễ cưới trước rồi ạ? Thằng Bảo mặc váy chắc buồn cười lắm hả mẹ? - tôi cười.
- Con không nhớ gì hả Di - mẹ tôi ứa nước mắt.
- Sao mẹ lại khóc? Có chuyện gì ạ?
- Thằng Vũ...nó mất rồi.
- Mẹ...mẹ...nói gì....chuyện này không đùa được đâu....
- tôi hoang mang.
- Di, con phải bình tĩnh. Đây là sự thật! Nó mất rồi...hôm nay...là đám tang của nó...- mẹ tôi khóc.
Không thể nào! Đây không phải sự thật! Chẳng phải đó chỉ là giấc mơ thôi sao?? Tôi hoảng loạn thật sự. Tôi chạy lên phòng thay bộ váy cưới. Tôi mặc váy cưới nhìn mình trong gương. "Ang Vũ! Hôm nay là ngày cưới của chúng ta cơ mà? Em mặc váy cô dâu nhìn rất đẹp phải không?". Tôi xuống nhà, mẹ hoảng hốt nhìn tôi.
- Di! Đừng như vậy. Thay váy ra đi! Nó mất rồi mà.
- Không! Mẹ nói dối! Mẹ lừa con! - tôi chạy đi bỏ mặc mẹ gọi.
Tôi đến nhà Hoàng Vũ. Ở đây rất đông người. Thay cho màu đỏ của chữ hỷ là những chiếc cờ và vòng hoa tang tóc. Tôi bước vào nhà,tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi. Thương hại có, xót xa có. Mẹ anh đang khóc nấc bên cỗ quan tài. Tôi tuyệt vọng thật sự. Anh đã bỏ tôi mà đi! Anh ác lắm. À không, tôi mới là người ác. Chẳng phải tôi chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh sao? Đáng ra người chết phải là tôi mới đúng.
- Anh à! Hôm nay là ngày cưới của chúng mình đấy! Anh quên rồi sao? - tôi quì bên cỗ quan tài nói trong nước mắt.
Mọi người ai cũng thương hại tôi. Hình ảnh một cô gái mặc váy cưới khóc với theo quan tài người yêu ở nghĩa trang khiến mọi người không khỏi trạnh lòng.
- Không! Anh ấy chưa chết! Đừng chôn anh ấy! Ở đó lạnh lắm! Anh ấy sẽ buồn đấy! Đừng mà!! - tôi khóc nức nở.
Bốp. Mẹ Hoàng Vũ tát tôi một cái.
- Cái chết của nó chỉ đổi lại được như thế này thôi sao? Cô thôi ngay đi!! Hãy để nó được yên nghỉ.
Tôi nhìn thấy anh từ xa. Anh đang cười vẫy tay với tôi. Anh vụt biến mất tan vào không khí.
- Anh Vũ...- tôi ngất đi.
Tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Một cánh đồng hoa vắng lặng. Tôi thấy anh từ xa bước đến. Tôi chạy thật nhanh đến ôm chặt lấy anh.
- Anh đây rồi! Đừng đi nữa! Em sợ lắm!!
- Đồ ngốc! Đừng buồn nữa! Rồi em sẽ quên được anh. - anh xoa đầu tôi.
- Sao em phải quên anh? Em không muốn!! Không muốn...- tôi khóc trên vai anh.
- Em khóc nhìn xấu lắm! Đừng khóc nữa nhé! Hãy sống tốt khi không có anh. Em buồn thì anh cũng sẽ buồn đấy!
Anh lại vụt biến mất.
- Đừng đi! Anh đừng đi mà!!! Hoàng Vũ!! Em không cho phép anh đi!! - tôi khóc thét.
Tôi tỉnh dậy với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
- Băng Di! Con không sao chứ? - Mẹ tôi lo lắng.
- Con không sao. Con ổn mà mẹ. Con muốn yên tĩnh một lát. Mọi người ra ngoài đi.
Mẹ hơi do dự nhưng rồi cũng ra ngoài cùng bố và thằng Bảo. Họ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi biết, mẹ đã khóc rất nhiều. Hoàng Vũ không muốn tôi khóc. Anh muốn tôi phải sống vui vẻ. Làm sao tôi có thể vui vẻ khi chính mình đã cướp đi cuộc sống của anh??
- Thơm quá! Hôm nay toàn đồ ăn ngon. - tôi hít hà, nở một nụ cười thật tươi.
- Đúng đấy! Hôm nay mẹ toàn nấu món con thích. Lại đây vào bàn ngồi đi. Để mẹ gọi bố với Gia Bảo.
Tôi đã cố gắng cười nói vui vẻ. Tôi đã tạo cho bề ngoài một con người hồn nhiên hay cười đùa như trước. Nhưng con người đó đã chết rồi. Đã chết kể từ khi anh rời bỏ tôi.
Hằng ngày, tôi trở về cuộc sống bình thường. Tôi đã đi làm, cố tỏ ra bình thường như trước, như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến chiều tôi lại ra mộ anh ngồi kể cho anh về ngày hôm nay như thế nào, nhắc lại chuyện lúc trước. Tôi sợ anh sẽ buồn, anh cô đơn.
Hôm nay vẫn như thường lệ, nhưng khi đang định quay về thì tôi bỗng nghe thấy một tiếng nói, giọng nói mà từ lâu đã không nghe thấy...
- Ngày nào cô cũng ra đây mà không sợ à?
Là anh. Anh đang đứng dựa ở gốc cây. Tôi chạy đến ôm anh nhưng anh lại tan biến trong vòng tay tôi.
- Dẫu biến tôi đẹp trai nhưng cô cũng không nên chủ động như vậy. - anh xuất hiện gần đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Hoàng Vũ...anh...
- Hoàng Vũ? Tôi??
- Anh không phải Hoàng Vũ?? Vậy anh là ai?
- Tôi là thiên thần hộ mệnh của cô.
- Gì cơ?? Ý anh là sao? Tôi không hiểu?
- Mỗi người đều có một thiên thần hộ mệnh của mình, chỉ xuất hiện trước khi họ chết. Nhưng mấy hôm nay đi theo thấy ngày nào cô cũng đến đây. Đằng nào mấy ngày nữa đây cũng là nhà cô....
- Khoan! Ý anh là mấy ngày nữa tôi sẽ chết?
- Ừm. Đáng ra tôi chỉ xuất hiện trước khi cô chết nhưng mà tò mò quá nên tôi hiện hình ra hỏi cô đó.
- Giống như trong phim "Nhắm mắt lại anh thấy ai" á?
- Đến mình là ai tôi còn chẳng biết nữa là phim đó. Tôi sẽ lấy lại trí nhớ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Rồi thành thiên thần?
- Sao cô biết??
- Trong phim là vậy mà. Đúng rồi! Vậy anh...chính là Hoàng Vũ!
- Cũng có thể....
- Chắc chắn luôn ý. - tôi lấy từ ví ra một tấm ảnh cưới của chúng tôi đưa cho anh.
- Vậy tôi là chồng cô à? - tôi gật gật- Thế kia là mộ của tôi? - tôi lại gật. - Tại sao tôi chết?
- Anh đã cứu em.
- Lúc còn sống tôi cao thượng thật.
Lúc còn sống??...hay thật. Vậy là tôi chỉ còn sống mấy ngày nữa thôi. Rồi tôi sẽ bỏ cả thế giới để đi theo anh.