Sáng nay, vừa bước ra khỏi cửa tôi đã thấy Hoàng Vũ chờ mình từ lúc nào. Kèm theo là nụ cười gây sát thương cao nữa chứ. Mình phải bình tĩnh, không được để cho hắn ta biết là mình cũng.... Tôi cố thản nhiên đi về phía cậu ta:
- Đến đây làm gì?
- Anh nói rồi. Từ giờ anh sẽ theo đuổi em.
- Cậu sinh tháng mấy mà đòi làm anh?
- Tháng 2. Còn em tháng 8. Đúng chứ? - cậu ta cười đắc trí.
- Trẻ trâu vừa thôi! Ai lại đi tính tháng!
- Em nói trước mà. - cậu ta thản nhiên.
- Kệ cậu, tôi không quan tâm. - nói xong tôi quay người bước đi. Tôi thích cậu ta đấy! Thì sao nào? Vẫn phải làm giá một tí chứ.
- Em đi đâu đấy? Lên xe đi chứ! - cậu ta kéo tôi lại.
- Kệ tôi! Ai cho cậu cái quyền ra lệnh cho tôi đấy hả?
- Ừm... 7h04' đến giờ rồi. Em nhớ chứ?
Tôi bị cứng họng, ngoan ngoãn nghe theo. Nãy giờ làm giá tí thôi chứ chả thích quá đi chứ ^^. Đến trường, cậu ta dặn đủ thứ rồi mới để cho tôi vào lớp. Nào nhớ lúc về phải chờ cậu ta, nào không được nói chuyện với thằng nào khác ngoài cậu ta,...gì gì nữa tôi cũng chẳng nhớ hết. Đồ trẻ con. Tan học, tôi định chờ Hoàng Vũ thì chẳng biết từ đâu tên Khánh Lâm lù lù xuất hiện chẳng nói chẳng rằng lôi tuột tôi đi.
- Buông ra! Anh làm cái trò gì đấy? Đi đâu?
- Yên lặng đi nếu không muốn mọi người nhìn. - Nhìn xung quanh đúng là mọi người đang nhìn chằm chằm thật. Đúng là mất mặt mà.
Hắn kéo tôi ra sau trường rồi cũng buông tay ra.
- Có chuyện gì? Nói nhanh đi! Bạn tôi chờ.
- Tên sáng nay?
- ??
- Cô và hắn là thế nào?
- Thế nào là thế nào? Mà chuyện của tôi liên quan gì đến anh?
- Kệ tôi. Nói đi! Hắn là ai? - tên Lâm gằn giọng. Hắn nổi giận nhìn thật đáng sợ.
- Hay anh thích tôi rồi? - tôi cười trêu người hắn. Sắc mặt hắn bỗng thay đổi, giãn ra nhưng lại cau mày.
- Nói đi! Sao cô lại đi với hắn??
- Chẳng lẽ...anh..ghen..?
-.....
-.....
- Ừ. Tôi đang ghen đấy! Có sao không?
-.....- tôi đơ toàn tập luôn. Hắn ta hôm nay uống nhầm thuốc à? Mọi khi ghét tôi lắm cơ mà. Số mình dạo này đào hoa ghê. Ai bảo dễ thương, đáng yêu làm gì? *một phút tự sướng *
- Phạm Băng Di! Tôi thích em đấy! Thì làm sao?
-.....- vẫn shock. Mắt mở to nhìn hắn chằm chằm.
- Không cần ngắm tôi kĩ thế đâu.
- Tôi về đây. - sực tỉnh, tôi nói rồi chạy đi luôn.
Lôi điện thoại ra xem thấy có 4 cuộc gọi nhỡ và đương nhiên là from Hoàng Vũ. Chết chắc rồi! Tên Vũ giết tôi mất. Hic. Chạy vội ra cổng trường, may thật, cậu ta vẫn đợi.
- Em làm gì trong đó mà lâu vậy? - cậu ta xị mặt tỏ vẻ giận rỗi. Trẻ con.
- Xin lỗi! Tôi có chút chuyện.
- Sao không nghe điện thoại?
- Tôi để chế độ im lặng. Mà này! Đừng có kiểm soát tôi như thế.
- Anh biết rồi. Từ giờ sẽ không thế nữa. Được chưa? - xong cậu ta (lại) nở một nụ cười chết người.
- Băng Di - Tôi giật mình quay ra khi nghe tiếng ai đó gọi mình. Thì ra là tên Khánh Lâm. Không xong rồi!!! Hắn nhìn Hoàng Vũ - Đây là....?
- Bạn tôi / Người yêu cô ấy. - Tôi và tên Vũ cùng đồng thanh. Tôi quay qua lườm Vũ.
- Tôi là Hoàng Vũ. Người yêu Băng Di. - Vũ cũng giơ tay bắt.
- Còn tôi là "người thích" cô ấy.
Tình hình thật căng thẳng. Hoàng Vũ cơ mặt cứng đờ, Khánh Lâm thì nở nụ cười khiêu khích. Hai người nhìn nhau đằm đằm sát khí. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Ôi trời ơi! Dễ thương quá cũng là một cái tội. *tự sướng level max*
- Hai người đánh mắt đưa tình đủ chưa? Tôi về đây. - trong 36 kế chuồn là thượng sách.
- Đứng lại - hai bọn họ đồng thanh. Mối người kéo một bên tay tôi. Đúng là oan nghiệt mà. - Ai cho cậu bỏ đi - đồng thanh tập hai.
- Hai người ăn ý quá nhỉ?
- Ai...- lại đồng thanh tiếp kìa nhưng họ kịp nhận ra rồi im luôn quay sang nhìn à mà lườm nhau.
- Hơ hơ. Quá ăn ý luôn ý. Các cậu nghe cái này chưa? "Gửi cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi: bây giờ không cần em nữa chúng tôi tự yêu nhau" Biết đâu ...
- Cái gì cơ? - lại đồng thanh.
- Biết đâu bất ngờ... - tôi cười gian tà.
- Băng-Di! Đi về. - Hoàng Vũ gằn giọng. Chắc đang tức điên lên rồi.
Tôi định leo lên xe thì Khánh Lâm kéo tay tôi tỏ vẻ phản đối.
- Băng Di! Nhớ chứ? - thấy vậy, tên Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Bỏ tôi ra. Tôi phải về. Muộn rồi. - nói xong tôi leo lên xe cùng Hoàng Vũ. Nhìn cậu ta xa dần bỗng thấy có chút day dứt có lỗi với Khánh Lâm. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lúc đó.... Hình như tôi đã làm tổn thương cậu ấy.
- Di, em với cậu ta...? - Hoàng Vũ lên tiếng.
- Có thể coi là bạn. - tôi thở dài.
- Có thể coi...?
- Lúc trước là kẻ thù ghét nhau tự dưng hôm nay...
- Ừm. Đã hiểu. Lần sau đừng có nói chuyện với cậu ta nữa. Không được nhìn luôn.
- Tôi làm gì thì kệ tôi. Cậu quản lý tôi còn hơn cả bố tôi luôn rồi đấy.
- Đương nhiên rồi. Người yêu mà.
- Ai là người yêu cậu? Nhận vơ. - nói rồi tôi nắm tay đấm vào lưng cậu ta *nhẹ hều, không đau đâu, xót chứ*. Cậu ta chỉ cười toe toét.
Vừa về đến cổng thấy mẹ đang đứng nói chuyện với cô hàng xóm. Giời à! Sao cứ những lúc như thế này lại bị mẹ bắt gặp vậy? Không được để mẹ nói linh tinh với cậu ta, xấu hổ chết mất.
- Thôi cậu về đi.
- Chiều anh qua đón em đi chơi. Nhớ 3h chiều nhé! Đừng có ngủ nướng đấy!
- Biết rồi! Biết rồi! Về đi, nhanh lên! Xin cậu đấy! - tôi nói mắt đăm đăm coi trừng mẹ.
- Có cần phũ phàng đuổi anh về thế không?
- Ơ Vũ hả cháu? - không kịp nữa rồi! hic.
- Cháu chào cô. - Hoàng Vũ lễ phép. Hình như tôi vừa quên mất điều gì thì phải...
- Mẹ...Hai người quen nhau à...?
- À...Hôm trước...Mẹ bị cướp. May có Hoàng Vũ nó giúp mẹ lấy lại túi xách. Cũng coi như biết sơ sơ. Mà hai đứa.. - Ôi cái nụ cười đầy hàm ý của mẹ tôi. - Vũ này! Cô với cháu có duyên thật đấy. Cô rất vui khi có đứa như cháu là con rể.
- Mẹ!!! Mẹ nói cái gì vậy??? - thấy chưa? thấy chưa? tôi nói có sai bao giờ. Biết ngay là mẹ tôi sẽ lại thế mà!!
- Băng Di. Em không vần phải giấu mẹ đâu. Cứ nói thật đi! - Gì nữa? cậu ta nói cái quái gì vậy? thật giả gì ở đây? còn hùa theo mẹ tôi nữa chứ.
- Di, Sao con phải giấu mẹ? Con Di nhà cô nó hay ngại thế đấy! Mà từ giờ cứ gọi cô là mẹ cũng được. Trước sau thì hai đứa cũng lấy nhau mà nhỉ? - mẹ tôi nói cái gì thế??? đúng là..... - Gọi thử mẹ một tiếng đi xem nào.
- Mẹ - Ơ... Họ nói chuyện bơ luôn tôi cơ đấy. Tôi bị đứng hình á khẩu luôn rồi.
- Mẹ tôi chứ mẹ cậu à? - Tôi bặm môi lườm cậu ta rồi đi thẳng vào nhà. Mặc kệ cậu ta với mẹ tôi luôn.