Gặp Anh Yêu Anh Là Định Mệnh

Chương 9: Chương 9




Vất vả hai tiếng đồng hồ, Tử Tình cũng đã may xong bộ đầm dạ hội do chính tay mình thiết kế, bạn muốn hỏi tại sao lại mau như vậy? điều này thật vô lý có đúng không? nhưng đây là sự thật đấy. Sở dĩ cô may chiếc đầm này mau như vậy là vì trong chiếc tủ đó đã có sẳn một chiết váy trước rồi, việc cô cần làm là may thêm cái đuôi của chiếc váy và chọn thên phụ kiện là xong.

Lãnh Phong đã được bà Vương ôm ra ngoài lúc cô đang phát thảo đường nét của chiếc đầm rồi thì phải? Cô đứng lên, cầm bộ lễ phục đi vào trong phòng thay đồ, 10 phút sau cô mở cửa, đi đến ngồi lên chiếc bàn trang điểm màu trắng, cô nhìn vào gương. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp hiện ra, mái tóc dài, những lọn tóc xoăn kiểu sóng nước, suôn mượt như đang ngủ yên được xõa tự nhiên xuống vòng eo thon gọn của cô, với mái tóc này, cô quyết định sẽ thả xuống tự nhiên vậy, như vậy sẽ hợp với cả khuôn mặt lẫn chiếc đầm mà cô đang mặc.

loay hoay khoảng chừng 30 phút cuối cùng cô cũng đã trang điểm xong, mở học nhỏ ở dưới bàn trang điểm ra, trong đó là những đôi bông tai, dây chuyền và vòng tay. Cô chọn đôi bông tai màu trắng hình ngôi sao dài đến chiếc cằm của cô mà đeo vào. Sau đó là sợi dây chuyền kim cương màu đen huyền bí và một chiếc lắc tay cũng màu đen cùng màu với sợi dây chuyền.

Mở tủ quần áo ra, cô lấy một cái sắc cầm tay màu trắng, ở giữa là một viên ruby màu đỏ hình con thoi, chọn cho mình một đôi giày cao gót cũng màu đỏ cao khoảng năm phân, cô đeo đôi giày vào chân. làm xong tất cả cũng đã tới 6 giờ 30 phút, vậy 15 phút nữa mới có người đến đona cô, nghĩ vậy cô cũng không vội xuống nhà, ngắm mình xinh đẹp trong chiếc gương, cô mỉm cười thỏa mãn, bắt đầu dọn dẹp lại những thứ bừa bộn trong căn phòng. Cuối cùng cũng đã xong toàn bộ, cô nhìn lại tổng thể của căn phòng mà nở một nụ cười vui vẻ ở trên môi.

__ “Phu nhân, ngoài cửa có người đến đón rồi ạ” ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Lâm quản gia. Cô mở cửa

__ “tôi biết rồi, ông xuống trước đi tôi cũng sắp xong rồi.” Nói một cậu với quản gia xong cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng trong phòng soi gương thêm một lát nữa mới gật đầu, vừa ý cầm chiếc túi sách đi xuống nhà, ở ngoài cổng đã có sẳn người đợi ở đó. xem ra là người của Lãnh Mạc.

Ngồi trên chiếc xe đang trên con đường tới công ty J&R của Lãnh Mạc, tài xế nói với cô khi tới công ty của Lãnh Mạc cô sẽ trực tiếp ngồi vào xe của Lãnh Mạc mà đến buổi party.

Đến công ty, cô đã thấy một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ ở trước cổng, là xe của Lãnh Mạc. Xe dừng lại cô cũng bước xuống, đi đến bên cạnh chiếc xe của hắn, mở cửa ngồi ở ghế phụ. Xe lại tiếp tục chạy, không khí trong xe im lặng, lạnh lẽo.

__ “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãng theo bên cạnh tôi, đừng có giở trò gây rắc rối mà làm trò hề cho mọi người” giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, trong lời nói có một loại cảnh cáo, uy hiếp không nói nên lời.

__ “Tôi biết rồi” cô cũng học theo giọng nói của anh nhưng khi vang lên không phải là sự lạnh lùng mà là kiểu thờ ơ, lạnh nhạt. Lãnh Mạc nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia kinh diễm, từ lúc cô bước lên bây giờ hắn mới nhìn cô, mặc dù chỉ là nữa bên mặt nhưng cũng cho người ta thấy thật xinh đẹp, nhất là đường cong của cánh mũi kia, tiếp tục lái xe, cũng không nhìn cô nữa

__ “ Tốt nhất là như lời cô nói, nếu tới lúc đó cô lại giở trò, haha... công ty của ba cô đang nằm trong sự khống chế của tôi, cô nên nhớ điều này.” Giọng nói và tiếng cười ma quỷ của hắn lại vang lên trong tai cô. Nhìn hắn một lúc rồi quay đầu lại, cô cũng không cần quan tâm những gì mà người đàn ông đang ngồi bên cạnh nói.

Nhìn ra cửa sổ, nhìn những cái cây, ngôi nhà, dòng người, xe cộ đang không ngừng lùi về phía sau kia. “Công ty ba cô đang trong sự khống chế của tôi” câu nói đó vẫn còn đang trong suy nghĩ của cô. Lãnh Mạc hắn không biết gì về cô sao? lấy công ty của ba cô ra uy hiếp cô, hơ... thật nực cười, đối với người ba như vậy hắn có lấy tính mạng của ông ta cô cũng không thèm để ý. Trước kia đã vậy bây giờ lại càng không rảnh rỗi mà quan tâm một người dưng. Suốt đường đi, không khí tĩnh lặng, hai con người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của chính mình cho tới khi xe dừng lại ở một ngôi biệt thự to lớn, ánh đèn bên trong thật sáng. Buỗi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút, lúc cô và hắn tới nơi là vừa đúng giờ. Cả hai bước xuống xe, đi đến bên cạnh hắn đưa cánh tay của mình lên trước người cô. Nhìn một lúc, thấy ánh mắt không kiêng nhẫn kia của hắn cô mới hiểu ra, nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên cách tay to lớn kia, cả hai cùng nhau tiến vào phía cánh cửa lớn trước mắt...

Bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.