Nàng phải là người của ta.
Ánh mắt băng lãnh của hắn giờ nhiễm đầy dục vọng, hắn say đắm nhìn nàng lòng khát vọng sỡ hữu của hắn giờ đây đã trổi dậy mãnh liệt, những gì hắn thích, thì hắn làm mọi cách để có được.
Và hắn muốn có nàng ngay giờ phút này.
Tứớc Thiên đặt bàn tay lên đôi gò bồng tròn trịa, trắng mịn, xoay nhẹ, ngón tay lên trên nhụy hoa xinh đẹp của nàng, chưa thỏa mãn hắn cuối xuống ngậm lấy một bên kia gò bồng mà liếm mút, mùi hương trên người nàng làm hắn càng hưng phấn, cùng mê mẩn, hắn muốn được nhiều hơn nữa, đầu lưỡi lướt trên từng tấc da trên thân thể yêu kiều của nàng mút mạnh trên da nàng, hắn muốn để lại dấu vết của mình trên người nàng, cho nàng biết nàng là người của hẳn.
Nụ hôn hắn di chuyển xuống phía dưới bụng mềm mại, mà phẳng lì của nàng, đôi tay không ngừng vuốt ve trên thân nàng, dùng đôi bàn tay để tách mở đôi chân thon thả trắng mịn của nàng ra, hiện ra trước mắt Tứớc Thiên là nơi u cốc xinh đẹp mê hồn của người con gái, hắn không thể dừng lại được nữa, cơ thể hắn muốn bốc cháy, tiểu đệ của hắn đã sưng to khó chịu, muốn được đi vào bên trong của nàng, nhưng hắn phải nhẫn nhịn vì đây là lần đầu tiên của nàng hắn phải thật nâng niu nhẹ nhàng, hắn dùng ngón tay xoa nhẹ lên viên trân châu nhỏ của nàng, thật từ tốn, chậm rãi, rồi nhanh lên từ từ, bổng từ miệng nàng phát ra một tiếng rên nhẹ, làm Tước Thiên giật mình, hắn vội nhìn lên xem xét coi nàng có tỉnh lại hay không, nhưng may quá mắt nàng vẫn nhắm, hắn suy nghĩ vậy là cơ thể nàng có phản ứng khi hắn làm động tác này với nàng .
Tứớc Thiên như được tiếp thêm hứng thú, hắn cuối đầu xuống nơi u cốc dùng miệng lưỡi liếm láp nơi cánh hoa mềm mại, rồi lướt đi vào bên trong hoa huyệt non mềm mà khoáy đảo, hắn hút hết nước ngọt đang chảy không ngừng từ bên trong huyệt động của nàng, không bỏ sót tí gì, ngón tay vẫn chà miết lên viên trân châu mềm mại, lưỡi vẫn bên trong nàng mà tự tung tự tác, hắn đắm chìm trong u cốc mà không muốn dừng lại, tiểu đệ đã kêu gào, nhức nhối lưỡi vẫn liếm mút nơi hoa huyệt của nàng hắn thầm khen: nàng thật thơm và thật ngọt, ta yêu nàng Dạ Yến .
Tứớc Thiên cỏi bỏ y phục còn vướng trên người mình, giờ đây hai người không còn mãnh vãi, hắn cuối đầu hôn lên môi nàng để tiểu đệ trước cửa hoa huyệt của nàng, miệng khẻ nói:
_ Trương Dạ Yến Xin lỗi nàng, ta vì yêu nàng mà biến thành cầm thú mất rồi .
Nhưng ta rất sợ phải mất đi nàng, ta thề sẽ dùng tính mạng này cả đời để yêu và che chở cho nàng, xin tha lỗi cho ta, dứt lời Tứớc Thiên đưa tiểu đệ của hắn vào xâu nơi hoa huyệt của nàng.
ôi nàng thật chặt quá, mềm mại và ấm áp quá, hắn đỏ mặt vì sắp không thể chịu được nữa, hắn cố gắng kiềm chế cảm giác không để phải bắn ra trong lúc này, hắn nhất cao mông nàng lên, đẫy mạnh vào sâu tận đến cuối u cốc, trên mắt nàng lúc này chảy ra hai giọt lệ, đôi mày phượng châu lại, hắn biết chắc vì nàng quá đau, nơi giữa hai chân nàng một đường máu đỏ chảy ra theo dịch trong, đó là máu xử nử, cái quý nhất của con gái đã thuộc về hắn, miệng hắn chợt nở nụ cười thỏa mãn, nhưng trong lòng hắn cũng xót xa, vì muốn có được nàng, hắn phải làm như thế dù biết rằng nàng sẽ hận hắn.
Hắn nhẹ nhàng rút ra, rồi lại đưa vào, từ từ cho nàng quen với nam căng của hắn, tốc độ càng lúc mỗi nhanh hơn, nhưng rồi hắn không thể kiểm soát tâm trí mình được nữa, sự hưng phấn đã đưa đến đỉnh điểm, hắn luật động mạnh mẽ hơn, càng mạnh và khi vào lại đâm sâu tới cuối đáy, như muốn đem nàng phá hư, những cú ra vào cuối động lực càng nhanh hơn, mạnh hơn hắn gồng người rên rỉ..ừm..ừm Tước Thiên phóng thích tấc cả mầm mống của lần đầu tiên của mình vào bên trong người nàng.
Mồ hôi ướt đầy mặt và cả thân người hắn, Tứớc Thiên ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng nói thì thầm: ta yêu nàng Dạ Yến!
Chỉ mình nàng mà thôi bàn tay hắn vuốt nhẹ lên da nàng khen ngợi: ôi da nàng thật mềm mại trong lúc này tiểu đệ của hắn lại muốn nàng rồi.
Không thể chịu được hắn cuối đầu hôn lên khắp thân nàng và lần nữa tiến vào trong u cốc ra sức vận động kịch liệt, cuối cùng một lần nữa lên đỉnh, càng gần nàng hắn càng mê mẩn không muốn rời xa, chợt mắt nhìn thấy vết thương trên ngực của nàng có màu đỏ hiện lên, hắn chợt bừng tỉnh buông nàng ra, vội lau sạch sẽ thân nàng, mặt y phục mới vào cho nàng khi vén chăn đắp cho nàng, Tứớc Thiên thấy một mản đỏ tươi, khẻ nở nụ cười hạnh phúc vì, hắn khẻ nói:
_ Nàng từ bây giờ là người của nhị vương gia này, ta sẽ mãi yêu nàng Trương Dạ Yến, hắn tự hứa với lòng mình như thế.
Trong lòng hắn lo lắng sợ nàng phát hiện ra sẽ không nhìn mặt hắn, trước sau gì nàng cũng sẽ biết, nhưng không nên biết quá sớm, nàng tức giận sẽ ảnh hưởng đến vết thương, nghĩ vậy nên hắn vội lột bỏ khăn trải giường, đến tủ lấy một cái mới thay vào, nhìn nàng ngủ ngon Tứớc Thiên thấy hạnh phúc chờ nàng tỉnh sẽ cho nàng uống thuốc và ăn cháo, hắn lúc này cũng mệt lắm, nên nằm xuống bên nàng ôm nàng vào lòng không lâu hắn cũng ngủ mất.
Hai canh giờ trôi qua Trương Dạ Yến mở mắt nhìn chung quanh vẫn cảnh củ phòng của vương gia, mà hình như có gì lạ, nàng thắc mắc: ai đang ôm mình vậy? .
Dạ Yến ngước mặt nhìn lên, một gương mặt quen thuộc, là hắn, nhị vương gia, mà sao hắn lại ôm mình ngủ vậy chứ?.
Dạ Yến muốn cử động để ngồi dậy, nhưng một cảm giác đau đớn từ dưới truyền lên, đau như bị xe nghiền qua vậy.
_ Sao lại như vậy chứ Dạ Yến tự hỏi?.
Nàng suy nghĩ: mình là bị thương ở ngực cơ mà, nhưng sao lại ảnh hưởng đến dưới ấy vậy chứ?.
Tước Thiên cảm nhận người trong lòng đã tỉnh, hắn liền mở mắt nhìn xuống Dạ Yến đang nằm trong lòng hắn lên tiếng:
_ Nàng đở đau không?
Dạ Yến gật đầu liền đáp: ta đở hơn rồi đa tạ vương gia hắn nhìn nàng ngón tay khẻ vuốt tóc nàng, xoa nhẹ mặt nàng, cử chỉ hắn thật ôn nhu, làm cho gương mặt Dạ Yến đỏ lên, nhìn càng thật đẹp, hắn lại hỏi:
_ Nàng đói chưa?.
Dạ Yến lại gật đầu, hắn cười nhẹ nói: để ta đi gọi người mang thuốc và buổi tối vào cho nàng, ta và nàng cùng dùng nha? .
Dạ Yến lại gật đầu lần nữa, hắn bước xuống giường rời khỏi phòng, dặn dò gia nhân xong liền rồi trở vào lại sương phòng.
Bước đến bên giường hai tay hắn đở nàng ngồi dậy, vì hắn biết lúc sáng hắn làm khá nhiều lần và hơi mạnh mẽ, nên chắc chắn giờ nàng sẽ đau lắm.
Nhìn nàng miệng hắn cười nhẹ nói: mau ta đở nàng ngồi dậy dùng bữa rồi uống thuốc nhé .