Một ngày mới rộn ràng tại thôn nhỏ, hôm nay quán ăn Ký Ức chính thức khai trương Trương Dạ Yến cùng hai mẹ con Thẩm Như Mai ai cũng mặc bộ y phục đỏ, màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn và chiến thắng, ba người vui vẻ đứng trước cửa hàng cắt vãi khai trương quán, đùng....đùng......đùng, tiếng pháo nổ mừng sự làm ăn phát đạt của quán Ký Ức.
Tiếng pháo vừa ngưng Thẩm Như Mai vui vẻ nhìn bà con đang đứng trước quán liền lên tiếng: hôm nay quán khai trương giảm nữa giá cho tất cả các món ăn, xin mời bà con ủng hộ, xin mời bà con vào ngồi ạ.
Lời Thẩm Như Mai vừa xong bà con lần lượt bước vào bên trong quán, ở trong bếp lúc này Dạ Yến nấu liền tay, nàng đã chuẩn bị các thứ từ lúc khuya rồi, nên giờ đây đở phải mất thời gian chế biến.
Khách vào quán liên tục đông đến nỗi không có ghế ngồi, phải chờ bên ngoài quán, ai ăn xong cũng phải khen nức nở, vì món lạ và cách nấu nêm gia vị cũng rất vừa ăn, họ ăn rồi truyền tai nhau nên bán từ lúc sáng sớm đến gần hết giờ dậu mà vẫn còn khách đợi, gia vị và thịt cũng đã sắp hết rồi, nên Dạ Yến lúc này nhìn Thúy Nhi nói:
_Em ra thông báo chúng ta chỉ còn mười phần là hết, hẹn khách sáng ngày mai giữa giờ mão quán mở cửa lại.
Thúy Nhi nghe tỷ tỷ nói cô bé gật đầu, liền quay lưng đi ra bên ngoài quán mà thông báo, chỉ còn lại mười người khách kế tiếp theo thứ tự xếp hàng ở lại chờ có khách bên trong đi ra về thì mới có chỗ ngồi.
Cuối cùng rồi mười vị khách ăn cuối họ cũng đã ăn xong, Thẩm Như Mai cùng con gái vui vẻ cuối đầu chào cùng cảm ơn khách hàng, bà mừng rỡ nhìn Dạ Yến cùng con gái bà thở nhẹ nhàng nói:
_Thật là mừng khi ngày đầu tiên khai trương mà đông khách như vậy phải không các con? Cả hai vui vẻ cùng nhìn bà gật đầu, Thúy Nhi đi ra đóng cửa quán rồi quay vào liền bắt tay vào dọn dẹp, Dạ Yến ngồi tính lại tiền bán được ngày hôm nay, trừ ra tiền mua hàng, số tiền dư ra rất khá trong lòng nàng cảm giác được sự vui vẻ vì thành quả mình làm được chính bằng đôi tay của mình, nàng chia số tiền ra làm ba phần.
Dạ Yến cung kính hai bàn tay cầm bạc đưa đến tay Thẩm Như Mai, lúc này bà vừa dọn rửa chén bát xong, bà xúc động nhận số bạc vì từ trước giờ làm cực khổ cả tháng trời cũng không có được số tiền như vậy, bà cảm động rơi nước mắt nhìn đến Dạ Yến liền nói:
_Ta cảm ơn con nhiều lắm Dạ Yến à, nhờ có con cuộc sống sao này sẽ cải thiện tốt hơn, Dạ Yến nhìn bà nàng cười nhẹ, hai cánh tay ôm lấy người bà, bàn tay nàng nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn trên mắt bà, nàng khẻ nói nhỏ bên tai bà:
_Không có gì mà người phải cảm ơn con cả, người đã cho con ở lại đây là con cảm ơn người không hết, người xem con như người thân trong gia đình con hạnh phúc biết bao, con làm như vậy cho gia đình của mình là điều nên làm mà thôi, người đừng cảm ơn con nữa nha, thôi con xin phép vào trong nghỉ ngơi, lát họ có giao thực phẩm tới người gọi con dậy dùm nhé.
Thẩm Như Mai cười tươi và gật đầu với Dạ Yến bà liền nói: con vào nghỉ ngơi đi Dạ Yến gật đầu rồi liền quay lưng đi vào bên trong giường nằm xuống nhắm mắt liền ngủ.