Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại (Phần 1)

Chương 37: Chương 37




_Tước Thiên cùng các thị vệ đi khắp trong thành tìm mãi một lúc mà vẫn không thấy, hắn không dám làm ầm ĩ vì sợ kinh động bá tánh, nên chỉ đành hỏi thăm ít người, trong lòng lo lắng hắn muốn ra khỏi thành để tìm, lúc xe ngựa đi ngang con hẻm một thị vệ kịp nhìn thấy Thanh Uy từ đằng xa hắn bước vào một tửu quán.

Thị vệ vội vàng bẫm báo chủ nhân, Tước Thiên biết chắc phu nhân của mình đang ở đấy, hắn vội vàng thi triển khinh công đến trước quán rồi ung dung bước vào bên trong, vừa vào trong hắn tận mắt nhìn thấy một cảnh mà tức muốn ói máu.

Phu nhân của hắn uống rượu say, cả người nàng còn bị tên nam nhân kia ôm vào lòng nữa chứ.

Tước Thiên nét mặt lạnh lùng giọng trầm ấm vang lên:

_Tên kia buông phu nhân của ta ra mau! tiếng gào vừa dứt, thì cả người của Trương Dạ Yến đã nằm gọn trong lòng của Tước Thiên.

Trương Dạ Yến ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, nàng liền ngước lên nhìn người đang ôm mình.

“ Oa sao lại là chàng nàng thầm suy nghĩ “.

Dạ Yến nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn giọng ngọt ngào khẻ nói:

_ Phu quân chàng đã về rồi, thấy hắn không nói gì, nàng bất ngờ nhón chân hôn lên môi hắn một nụ hôn, nàng bạo gan dùng lưỡi liếm lên đôi môi gợi cảm của hắn, hôn xong nàng nhìn hắn nói:

_ Phu quân thiếp nhớ chàng.

_Tước Thiên vốn dĩ tính sẽ hỏi tội nàng, nhưng tình cảnh này thì hắn buông gươm đầu hàng trước nàng rồi, hắn nhìn nàng liền nói, trong giọng nói đầy sự yêu thương:

_ Ta cũng nhớ nàng nương tử của ta, hắn liền cuối xuống hôn lên môi nàng, lưỡi hắn lần mò vào trong khoang miệng của nàng mút lấy vị thơm tho chỉ của riêng nàng, nụ hôn sâu, mạnh mẽ cắn mút, làm cho Dạ Yến hô hấp không thông.

Thấy nàng khó thở, giờ hắn mới chịu buông tha cho môi nàng, nhưng cánh tay thì vẫn ôm cứng cả người nàng, hắn sợ nếu buôn lõng nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất.

Tước Thiên nhìn sang kẻ ôm nương tử của mình, ánh mắt như muốn giết người trước mặt ngay lúc này.

Triều Đang vẫn ôn nhu ôm quyền thi lễ trước hắn:

_ Chào huynh tôi là Triều Đang, tôi làm nghề buôn bán vãi lụa hôm nay thật vinh dự được làm bằng hửu với tiểu thư đây, xin lỗi huynh vì đã để nàng quá chén, tại hạ xin phép cáo từ, hẹn ngày gặp lại mọi người.

Dứt lời hắn liền rời đi ra cửa mất, Tước Thiên cuối nhìn người trong lòng, vì say mà hai má của nàng đã đỏ như mặt trời mọc, bốn người hắc y vệ lúc vừa thấy chủ nhân bước vào, cả bốn hốt hoảng tỉnh táo hẳn, Khắc Trí lúc này đang ôm Tiểu Thúy say khướt trong lòng hắn, ba người còn lại vội vàng đứng sang bên để bảo vệ hai chủ nhân.

Tước Thiên liếc mắt nhìn bọn họ liền nói:

_ Tính tiền đi, rồi hồi phủ, cả ba y vệ vội vàng y lệnh, Tước Thiên lúc này ôn nhu đở nương tử ra xe ngựa, hắn cứ nghĩ nàng vẫn đi được nên chỉ diều từ phía sau, có ai ngờ đâu, mới đi hai bước Dạ Yến ngất xỉu, nhanh tay hắn ôm bế lấy nàng vào trong lòng, nét mặt đầy lo lắng hắn gọi lớn:

_ Nương tử... nương tử! Nàng bị làm sao vậy?

Tước Thiên gào lớn:

_ Gọi thái y kỳ Lôi vào phủ gấp cho ta mau, nói xong hắn liền bế nàng lên xe ngựa rồi vội vàng hồi phủ.

Ở một góc đường có một đôi mắt nhìn hướng xe ngựa chạy mà lòng chua xót vì lần đầu thật sự yêu thương một người nữ nhân, ấy vậy mà nàng đã là hoa có chủ mất rồi.

Ở sương phòng tướng phủ thái y Kỳ Lôi đã có mặt, hắn đang bắt mạch cho Dạ Yến, một khắc trôi qua kỳ lôi nhìn Tước Thiên cười nói:

_ Nàng ấy không sao, chỉ tại uống nhiều nên say thôi, huynh nấu canh giải rựơu cho nàng uống là sẽ tốt hơn thôi.

_ Ừ ta cảm ơn biểu đệ nhiều.

_ Huynh đệ với nhau mà sao huynh lại khách sáo như vậy kia chứ.

_ Mà đệ hỏi huynh việc này? Sao huynh lại để nàng ấy uống nhiều như vậy, nàng ấy mới lành vết thương mà thôi đó vương huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.