Edit: Yan
——
Bờ môi người kia còn sót lại chút ngòn ngọt của rượu nho, không ngừng môi dán môi ma sát còn cực kỳ làm càn đẩy đầu lưỡi vào, dường như Ung Tấn bị choáng, hai mắt mở to cả người cứng đờ không nhúc nhích. Tiểu Trần đã thức thời quay người về phía trước không dám tiếp tục nhìn, hắn chỉ nghe thấy người say rượu kia kêu thiếu tướng há miệng, lời nói ngả ngớn, thỉnh thoảng còn cười khẽ.
Sau khi Ung Tấn hoàng hồn mới cảm giác được lực hút trên môi lúc bị người kia mút vào. Y bèn giơ tay đẩy mạnh một cái người nọ lập tức mềm như bông ngã về phía sau, thế mà ngủ mất. Ung Tấn lấy khăn tay ra che miệng, sắc mặt cực kỳ kỳ quái. Một lúc lâu sau y mới trầm giọng phân phó: "tiểu Trần, ném hắn xuống xe."
Tiểu Trần lĩnh mệnh xuống xe kéo người từ ghế sau ra, thực ra cũng không thật sự ném xuống đất mà chỉ nhìn xung quanh rồi để người đó trên bậc thang dựa lưng vào tường. Thiếu tướng Ung cũng xuống xe, không thèm liếc mắt một cái về phía người nọ chỉ bảo tiểu Trần lấy thuốc rồi đứng trong bóng tối nhả khói. Chỉ là hương vị thuốc lá dù rằng nồng đậm nhưng vị rượu nho trên môi vẫn chậm chạp không tan.
Người bạn kia vội vã tới, bước đi vội vàng khiến tóc tai được vuốt chỉnh tề rơi ra mấy sợi còn đổ một tầng mồ hôi mỏng. Trong lòng Ung Tấn không vui nhưng nhìn gã như vậy cũng không muốn tức giận với gã, chỉ nói việc chính rồi để người trở về. Người bạn kia quay đi, người đang dựa vào góc tường lại phát ra chút động tĩnh. Người nọ lăn từ bậc thang xuống, chắc là ngã đau nên quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng kêu.
Người bạn kia là người tổ chức bữa tiệc, người nọ lại là khách mời. Vì thế bình tĩnh lại nhìn thấy lập tức ai nha một tiếng: "Kia không phải Chu thiếu gia sao!" Mặt Ung Tấn lạnh lùng, thấy người bạn kia định đi tìm người đỡ Chu thiếu gia về mới khó có khi lên tiếng can thiệp: "Đợi một lát tôi sẽ đưa hắn về." Người bạn mặc dù không biết Ung Tấn quen biết Chu thiếu gia khi nào nhưng cũng không hỏi quá nhiều đã vội vã phải đi.
Đương nhiên Ung Tấn sẽ không đưa người về, y lạnh mặt lên xe bảo tiểu Trần lái xe đi nhìn cũng không thèm nhìn người trên mặt đất một cái. Xe lái được vài phút tiểu trần lại nghe thiếu tướng ngồi phía sau mở miệng nói: "Quay lại." Hắn theo thiếu tướng nhiều năm đương nhiên hiểu rõ quay lại đâu vì vậy lái xe về chỗ cũ, vị Chu tiểu thiếu gia kia vẫn còn nằm bò trên mặt đất.
Không có lệnh, tiểu Trần cũng không dám tùy tiện xuống xe đỡ người dậy. Chỉ thấy Ung Tấn thong thả mở cửa sổ xe lại hút thêm một điếu thuốc, sau đó thế mà tự mình mở cửa xuống xe. Không ai biết y đang nghĩ gì, tiểu Trần cũng chỉ có thể biết được từ những gì mình nhìn thấy.
Thiếu tướng chậm rãi đi về phía người nọ. Không biết Chu thiếu gia kia có tỉnh hay không mà thiếu tướng một chốc một lát vẫn chưa quay về xe. Tiểu Trần lại nhìn ra, giật mình thấy hai người kia đứng ở đó lôi kéo một hồi rồi lại tiếp tục hôn nhau. Lúc này hình như thiếu tướng vẫn bị bắt ép bởi vì một tay thiếu tướng đỡ eo Chu thiếu gia, nhưng tay Chu thiếu gia lại ôm chặt lấy cổ thiếu tướng.
Tiểu Trần không dám tiếp tục nhìn, chỉ dám nhìn thẳng phía trước đợi thiếu tướng Ung mang người về xe, hắn cũng không dám quay đầu lại. Chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh mút vào không ngừng, phần lớn đều là thiếu tướng Ung nói đừng tới đây, đừng nhúc nhích, nhưng nghe một hồi âm thanh quần áo sột soạt rồi lại lần nữa nghe thấy âm thanh hôn mút truyền đến. Trên đường đi thiếu tướng nói đến biệt thự không về công quán.
Làm một phó quan luôn làm tròn bổn phận, tiểu Trần tai nhìn mũi mũi nhìn tim đưa thiếu tướng và Chu thiếu gia đến biệt thự. Sau khi bị cự tuyệt yêu cầu muốn giúp thiếu tướng đỡ người, tiểu Trần đành ngồi trong xe nhìn thiếu tướng mang người vào nhà. Thiếu tướng không đỡ chỉ hơi thô bạo kéo vạt áo người nọ. Nhưng không đi nổi hai bước đã bị tay Chu thiếu gia ôm lấy eo còn không ngừng động tay động chân với thiếu tướng. Tiểu Trần ngồi trong xe mà tâm tình phức tạp nhìn gương mặt vui vẻ của Chu thiếu gia nghĩ thầm: vị Chu thiếu gia này... thật là cực kỳ không biết xấu hổ.
Đợi đến khi vị Chu thiếu gia kia lại lần nữa xuất hiện chính là một năm sau. Phó quan Trần cũng không rõ buổi tối ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó hai người không liên lạc gì. Sau này, số lượng những bữa tiệc như vậy thiếu tướng Ung phải tham gia cũng nhiều lên, mỗi lần quay về sắc mặt đều không hề tốt. Dần dà lại biến về dáng vẻ lãnh đạm trước đây nhưng không cách nào không dự tiệc.
Gút mắt giữa Ung Tấn và Chu quân sợ là tiểu Trần còn biết nhiều hơn cả vị đương sự là Chu Quân đây. Sau khi Ung Tấn bỏ xuống câu nói một năm trước kia xong liền thô bạo nắm lấy tóc hắn, chà đap khoang miệng hắn đến độ đau đớn. Cuối cùng lúc y bắn ra, Chu Quân ngậm một miệng đầy tinh dịch cùng với khuôn mặt đỏ bừng ngồi về phía sau.
Khóe miệng của hắn đã tê rần, qua loa tìm một chiếc khăn tay phun thứ trong miệng ra. Ung thiếu gia lại mặt không cảm xúc mặc quần áo, ưu nhã cài cúc cổ tay. Chu Quân nâng đôi mắt ửng đỏ, hắn muốn giải thích muốn nói rằng hắn không biết chuyện bữa tiệc một năm trước là sao, tiệc tùng hắn từng tham gia một năm trước quá nhiều.
Phần lớn đều là say đến bất tỉnh nhân sự, còn có lần tỉnh lại ở công viên, tiền trên người cũng bị trộm không còn gì. Thiếu tướng Ung bây giờ mới trả đũa nói là hắn trêu chọc người ta trước, điều này làm Chu Quân lập tức cảm thấy uất ức lại có chút hoảng hốt. Hắn sẽ không thật sự làm gì với thiếu tướng Ung đi, nhưng dù hắn có say cũng sẽ không nhận nhầm đàn ông thành phụ nữ.
Huống chi là một người đàn ông như Ung Tấn, nghĩ vậy hắn nhìn Ung Tấn từ sau khi mở miệng nói câu kia đến giờ không nói lời nào. Khóe miệng người kia căng chặt, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo. Ánh trăng cũng không khiến khuôn mặt kia nhu hòa đi phần nào, Ung Tấn đứng ngược sáng nghiêng mặt như không muốn nhìn thấy mặt hắn. Giày da nghiền lên thảm trên mặt đất, Ung Tấn bước qua hắn không để lại nửa câu giải thích đã bỏ đi.
Chu Quân còn ngồi dưới đất, càng nghĩ càng giận càng giận càng buồn bực. Lửa giận đốt đến độ khiến hắn miệng khô lưỡi khô, trong miệng còn toàn là hương vị người kia lưu lại. Hắn cắn răng lấy từ tủ đầu giường ra một chai vang đỏ ừng ựng uống hết nửa chai. Buông chai rượu, hắn lau miệng xong rồi thật sự không muốn đứng dậy, chuyện một năm trước là sao chứ.
Hơn nữa, mặc dù hắn cảm thấy mình sẽ không nhận nhầm đàn ông thành phụ nữ nhưng đối với thiếu tướng Ung lại chưa chắc. Hắn biết rõ lực hấp dẫn của người này đối với mình. Lúc đó chật vật như vậy, yêu đương vụng trộm bị người đó bắt được. Ung Tấn tức giận cùng với đôi mắt như bốc cháy đứng trước cửa sổ. Nếu không phải mạng nhỏ quan trọng, nếu không phải hắn biết rõ không thể bị bắt được. Chỉ sợ thật sự hắn sẽ bất động sẽ bởi vì thiếu tướng Ung mà ngốc tại chỗ.
Một chai rượu vang bị hắn uống không còn một giọt, ợ một cái, lúc này Chu Quân mới đỡ tường đứng dậy lảo đảo chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Mặc dù trong lòng hắn biết Ung Tấn đã sớm đi rồi, lại vẫn nhịn không được chạy vội về phía cửa sổ, mắng to một tiếng khốn kiếp, ai hiếm lạ nhà mi chứ.
Lời vừa ra hắn lập tức khựng lại. Đôi mắt say lờ đờ trừng lớn, cảm thấy lửa giận và cảm giác say cũng bị dọa bay màu. Ung Tấn còn chưa đi chỉ dựa vào cửa xe hút rất nhiều thuốc. Thiếu tướng Ung ngẩng đầu nhìn lên vừa đúng lúc Chu Quân thò đầu ra. Chu Quân chỉ cảm thấy cả mặt nóng bỏng, gió đêm khẽ thổi cũng không thể làm nhiệt độ kia giảm xuống.
Hắn há miệng thở dốc, kinh ngạc không biết nói gì. Hắn cảm thấy mình đáng lẽ không nhìn thấy nhưng lại không hiểu sao cảm nhận được lửa giận trên người Ung Tấn giảm dần xuống. Như bỏ lỡ một thứ không nên bỏ lỡ, Chu Quân lại không biết rốt cuộc đó là gì. Vì bắt không được sờ không rõ khiến hắn cực kỳ bực bội bất an.
Hắn còn định nói gì đó lại thấy người nọ không quay đầu lại chui vào trong xe, như này là thật sự đi rồi, xe đi dọc theo đường phố rồi rẽ vào, cuối cùng như một thứ gì đó không bắt được hoàn toàn biến mất.