Edit: Yan
——
Chu Quân theo bản năng định phủ nhận nhưng ngữ điệu của Ung Tấn quá chắc chắn, ghét bỏ trong mắt cũng quá mức rõ ràng. Hắn chỉ có thể bày ra một nụ cười tự hắn cũng cảm thấy giả tạo: "Chỉ giải trí một chút thôi mà, lúc ở nước ngoài mọi người đều......" Hắn còn chưa nói xong ngón tay trên mặt đã rời đi, vẫn mang chút lực như chạm vào đồ vật dơ dáy vứt mặt hắn ra.
Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, cắn chặt răng. Hắn cảm thấy Ung Tấn hoàn toàn đang nhục nhã hắn, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, hắn thật là kẻ ti tiện nịnh nọt khiến người ta chán ghét. Hiệu dụng của cần sa vẫn chưa hết hoàn toàn, lúc này hắn đang ở trạng thái vô cùng kích động. Vì thế lời nói buột miệng thốt ra: "Ung Tấn, ngài giả vờ cái gì chứ."
"Thế sự lúc này, ngài cho rằng mình có thể làm gì. Có phải ngài muốn tạo ra thời đại mới? Ngài có lý tưởng chủ nghĩa như vậy cuối cùng là vì sao lên làm thiếu tướng được. Đừng nói rằng ngài không biết mấy chuyện bẩn thỉu với thủ đoạn của quân đội và chính phủ nhé." Lời càng nói càng quá mức, Chu Quân cũng cảm thấy tự ghét bỏ nhưng hắn không khống chế được, bởi vậy lời nói càng khiến người ta ghét hơn cũng nói ra. Hắn ý vị thâm trường à một tiếng nhếch miệng cười: "Đúng rồi, tôi quên mất ngài chính là thái tử gia con trai của đô đốc Ung, ai dám làm khó dễ ngài."
Hắn cho rằng Ung Tấn sẽ giận tím mặt, thậm chí có lẽ sẽ đánh hắn. Nhưng Ung Tấn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, như mới quen biết mà tung ra một vấn đề: "Sao em biết những việc bẩn thỉu của quân đội và chính phủ." Chu Quân cảm thấy vấn đề của y thật là buồn cười: " Thiếu tướng Ung, trong vòng xã giao không có gì là bí mật cả."
Ung Tấn tựa bừng tỉnh gật gật đầu, Chu thiếu gia trước mắt giống như gà chọi, mặt đỏ lên lông cả người dựng đứng, dáng vẻ rất không tỉnh táo như bất kể lúc nào cũng có thể xông tới. Những lời Chu Quân nói lúc y nhờ ô dù vào quân đội, lúc thăng chức nắm trong tay quân binh hủ bại nhất cũng từng nghe rất nhiều.
Quyền lợi trong tay bị phân chia cũng không phải không có, thậm chí Ung công quán cũng đều có nhãn tuyến của thế lực khắp nơi đưa tới, động một chút có thể kéo theo muôn vàn thứ khác nên y chỉ có thể nhẫn nhịn. Sẽ không có chuyện đô đốc Ung giúp y, theo như lời ba y nói. Ngay cả thiếu tướng cũng không đảm đương nổi vậy y chỉ có thể coi là phế vật không đỡ nổi một bức tường.
Ung Tấn nặng nề thở dài y cong khóe môi dịu dàng cười với Chu Quân: "Là tôi quá phận, Chu tiên sinh. Lúc này em không quá tỉnh táo, chờ lần gặp mặt sau lại bàn lại đi." Chu Quân ngơ ngác nhìn Ung Tấn như người vừa nãy nói những lời này không phải hắn. Hắn thực sự mơ mơ màng màng như đang nằm mơ.
Nhưng dù có nằm mơ hắn cũng không thích Ung Tấn lại gọi hắn là Chu tiên sinh. Rõ ràng gọi Quân Quân cũng là việc xảy ra không lâu trước đây, nhưng chính là cả người hắn đều khó chịu. Hắn chơi xấu duỗi tay ôm eo Ung Tấn nhẹ nhàng lay lay nhỏ giọng thủ thỉ: "Em sai rồi, em không hút nữa." Ung Tấn bẻ tay hắn ra: "Chu tiên sinh, bỏ tay ra trước đã."
Chu Quân nhíu mày, tay càng dùng sức ấn Ung Tấn lên người mình. Đều là thân thể lạnh lẽo cứng rắn của đàn ông hắn lại cảm thấy quá thích hợp. Cằm hắn dán lên đầu vai Ung Tấn dùng sức chơi xấu cọ cọ: "Không buông, không buông, ngài đừng giận. Vừa nãy em quá tức giận, không phải như thế..." Lời cũng nói không rõ mà Chu thiếu gia còn liều chết không sợ hi sinh treo lên người thiếu tướng, lực của hắn giống như muốn trồng luôn người ở chỗ này.
Thế nhưng vẫn không giữ được người ở lại, hắn bị vứt lại một góc như cánh bướm lẻ loi đêm thu hiu quạnh, vô cùng đau thương buồn bã. Chu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, trang giấy bị đốt thành tro nơi góc tường chỉ còn lại một góc trắng tinh nằm bên cạnh tro tàn đen nhánh. Chu Quân nhìn góc giấy kia một lúc lâu mới khẽ cười nói: "Đốt cũng thật sạch sẽ, ngay cả phía trên là cái gì cũng không thể phục hồi như cũ." Dứt lời móc ra một chiếc khăn tay nhặt hết tro bụ từ tờ giấy kia bỏ vào trong khăn, dọn dẹp sạch sẽ không chừa lại chút nào.
Lúc trở lại phòng khiêu vũ, Văn tiểu thư cầm ly rượu chào đón hờn dỗi nói: "Steison, anh đi đâu thế, vừa nãy cứ thế ném em ở sàn khiêu vũ." Chu Quân áy náy cười: "Chắc là lâu quá không hút, vừa nãy anh hơi choáng." Văn tiểu thư nhìn sắc mặt hắn không tốt lập tức tin. Ai ngờ Chu Quân lại hỏi thăm người phụ nữ vừa khiêu vũ với Ung Tấn là ai.
Văn tiểu thư không vui trừng đôi mắt đẹp: "Sao thế, anh cũng cảm thấy cô ta đẹp?" Chu Quân ôm lấy eo cô: "Chỉ là tò mò thôi nếu em không nói anh đành tự mình..." Lời còn chưa dứt bên hông lập tức truyền đến đau nhức. Văn tiểu thư nắm thịt mềm trên eo hắn véo một vòng, đau đến độ mặt Chu Quân nhăn cả lại.
Tất nhiên cô sẽ không đồng ý để Chu Quân đi, để Chu Quân đi sợ là bạn nhảy đêm nay của cô sẽ đi về nhà với người khác mất. Mặc dù không tình nguyện nhưng Văn tiểu thư vẫn nhấp một ngụm rượu đi vào đám chị em hỏi thăm. Âm nhạc trong đại sảnh đã đổi thanh nhẹ nhàng, ngay cả ánh đèn cũng chuyển sang màu vàng óng ánh. Là vũ khúc mà hắn thích, "Chỉ thiếu một bước".
Tay cầm ly rượu, hắn đi về phía thiếu tướng Ung đang đứng cách mình rất xa, hắn cho rằng Ung Tấn đã đi rồi y lại chưa đi. Ung Tấn thẳng lưng như cầm lợi kiếm cắm giữa thân sĩ và mỹ nữ, hoàn toàn xa lạ cả người quý khí. Lúc Chu Quân cách y còn mười bước người nọ mới chậm rãi nâng mắt nhìn hắn. Trong đám người, trong giai điệu dương cầm và violon Chu Quân vươn tay ra.
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng, là kẻ hoang đàng bừa bãi, là kẻ hoàn toàn tương phản với thiếu tướng Ung nghiêm ngặt cẩn trọng. Cho nên Chu Quân có thể ở trước mắt bao người làm một thủ thế mời khiêu vũ với thiếu tướng Ung, hắn chọn Tango. Đây là thành thị với lối sống phóng khoáng, cũng là niên đại sáng nay có rượu sáng nay say. Đàn ông khiêu vũ với đàn ông không có gì lạ quan trọng là ai nhảy với ai.
Hai người với quan hệ bắn đại bác cũng không tới đứng cùng một chỗ tất nhiên là gây ra một ít chú ý. Vẻ mặt tươi cười của Văn tiểu thư suýt nữa không giữ nổi, vô cùng kinh ngạc nhìn hai vị nam sĩ cách đó không xa. Nhóm tiểu thư đang đứng nói chuyện với cô cũng không ngừng miệng sôi nổi nhìn về phía kia. Thiếu tướng Ung đứng tại nơi khiến rất nhiều người chú ý nhưng dường như không nhìn thấy sắc mặt mọi người, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi không nhảy bước nữ."
Chu Quân thẳng eo vẫn giơ tay ra: "Em nhảy, ngài đồng ý chứ?" Thiếu tướng Ung không đáp lời Văn tiểu thư lại lo lắng muốn chết: "Đêm nay Steison lại phát điên cái gì, anh ấy chọc ai không chọc lại..." Câu tiếp theo bị cô nuốt lại, bởi vì thiếu tướng Ung đáp lại hai người bước vào sàn khiêu vũ.
Khoác tay nhau từng bước đi vào. Chu Quân thong dong lắc hông bắt đầu khúc nhạc dạo, hắn nhảy bước nữ nên động tác trong nhu có cương. Âm nhạc càng nhanh, xoay tròn càng nhanh, hai người họ mặt kề mặt anh tới em lui. Gót giày đập lên sàn nhà, Ung Tấn duỗi tay buông hắn ra, Chu Quân xoay tròn tại chỗ lui vài bước lại bị dắt tay kéo về.
Lực kéo rất mạnh, lồng ngực hai người va vào nhau khiến Chu Quân hừ nhẹ một tiếng. Lúc ngửa ra sau, Ung Tấn cũng theo đó cúi người xuống như muốn hôn hắn, lại chớp mắt lui về phía sau. Ánh mắt Chu Quân chuyên chú, ánh mắt Ung Tấn lại là tìm tòi nghiên cứu tỉ mỉ nhìn hắn. Trong một giây bọn họ dán sát như muốn hôn tại chỗ ngay sau đó lại song song buông tay, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Khiêu vũ càng nhanh, càng giống như có lực đánh mạnh vào một chỗ như vô cùng ghét bỏ đối phương, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mãnh liệt.
Chu Quân ngồi xổm xuống duỗi mở châ tựa lần đó hắn quỳ gối giữa hai chân người nọ lấy lòng, khác biệt là lần này hắn không cần ngậm cái thứ kia vào miệng mà là ngước mắt oán giận nhìn Ung Tấn.
Hắn bị người kia bóp mặt kéo lên, động tác của Ung Tấn không hề cường thế chỉ như dỗ hắn, làm chậm tiết tấu phối hợp với kháng cự và lui về của hắn, lấn tới và mạo phạm. Lúc ôm nhau lần nữa hắn nghe thấy Ung Tấn thì thầm: "Ghét tôi ư?" Chu Quân không tỏ ý kiến ừ một tiếng lại nghe người kia hỏi: "Thích tôi à?"
Ngữ khí như đường mật mê người nhảy ra, Chu Quân rất không biết cố gắng đưa ra đáp án, chẳng giãy giụa chút nào, mặc kệ phía dưới nghênh đón hắn là dao nhọn hay là mộng đẹp. Hắn nói thích, không phải hừ nhẹ mà là nhẹ nhàng mềm mại, lời nói ngọt như đường tuôn ra từ đầu lưỡi, thanh âm tản ra trong không khí tràn đầy mùi hương ngọt ngào.
Đối với Chu Quân mà nói vấn đề này là dụ dỗ. Nhưng đối với thiếu tướng Ung mà nói, đáp án này không hề là dụ dỗ. Vì thế nhịp tim Ung Tấn chợt đập mất trật tự, đồng tử phóng đại, mạch đập nhanh hơn. Ung thiếu tướng lần đầu tiên đỏ mặt, lại không để Chu Quân nhìn thấy.