Edit: Yan
——
Trong miệng Ung Tấn có vị rượu nồng đậm, đó là hương vị cực cay cực đắng của rượu có độ cồn rất cao. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà y lại muốn uống rượu mạnh như vậy. Nụ hôn của Ung Tấn không có tính công kích như trước đây mà là nhẹ nhàng mút lên môi hắn giống như nụ hôn trong giấc mơ. Quá dịu dàng, sợ sẽ vỡ vụn.
Chu Quân đỡ Ung Tấn vào xe, hắn chưa nghĩ ra đến cùng muốn mang người đưa đi đâu. Về Ung công quán sẽ bị đốc quân Ung biết, về chung cư thì không ổn lắm. Nhỡ đâu hôm sau Ung Tấn tỉnh lại phát hiện lại dây dưa với mình sẽ tỏ thái độ thế nào còn chưa biết được. Thực tế là Chu Quân có hơi sợ, về phần đang sợ cái gì có lẽ là sợ quá nhiều chuyện. Bọn họ không thể nào trở lại như trước đây và cũng không nên bắt đầu lần nữa.
Hắn vịn tay lái nhìn về phía Ung Tấn. Ung Tấn đã nhắm mắt lại, hô hấp nhợt nhạt. Hắn thở dài, giúp người kia thắt dây an toàn. Tay hắn vừa mới kéo dây an toàn đã bị người kia bắt lấy. Động tác Chu Quân khựng lại, lòng bàn tay nắm lấy cổ tay hắn nóng rực, men theo cánh tay nhìn lại hắn thấy Ung Tấn mở bừng mắt.
Ánh mắt kia không phải một đôi mắt mờ mịt lẫn lộn mà có vài tia tỉnh táo. Nhưng chút tỉnh táo kia vào một khắc nhìn thấy hắn liền chớp mắt tản ra. Lực tay Ung Tấn nắm hắn càng mạnh, y nhìn tay mình như có gì khó hiểu mở miệng thấp giọng nói: “Quân Quân.” Chu Quân nhìn chằm chằm Ung Tấn không nói gì. Ung Tấn thấy hắn không có biểu cảm gì lại từng tí một buông tay hắn ra. Y dựa người một bên nhắm mắt lại tự mình lẩm bẩm: “Tối nay em không hề cười với tôi.”
Chu Quân đột nhiên cầm tay lái, hắn nói: “Đâu chỉ có tối nay tôi không muốn cười với ngài.” Hắn nói dối, rõ ràng vừa nãy mới không nhịn được cười lên. Cũng không biết vì sao chỉ là không muốn nhận thua. Ung Tấn lại giống như nói mớ: “Mỗi đêm, em đều cười.” Lúc này Chu Quân mới rõ ràng đây là say đến nỗi nói mê sảng, hắn cần gì phải nghiêm túc với một con ma men. Nhưng lúc này hắn lại rối rắm, nếu tối nay không phải hắn vừa vặn tìm được Ung Tấn vậy sẽ là ai nhìn thấy dáng vẻ không hề phòng vệ như thế của Ung Tấn đây.
Hắn thở dài không muốn tiếp tục đối thoại với Ung Tấn. Hắn định đưa người đến một khách sạn lớn, Chu Quân lái xe đến bên cạnh xe tiểu Phó qua cửa sổ nói với tiểu Phó: “Anh về trước đi mai lại đến nhà đón tôi.” Tiểu Phó nhìn hắn như đang suy nghĩ gì, tầm mắt thăm dò nhìn về phía sau hắn như muốn nhìn rõ dáng vẻ người phía sau.
Chu Quân theo bản năng nâng cửa sổ xe lên, cho dù là thiếu tướng đang say rượu cũng vẫn cực kỳ đẹp trai. Không cần phải để cho tiểu Phó thưởng thức làm gì, tiểu Phó có nhìn cũng không hiểu. Hắn chạy đến khách sạn, ôm thiếu tướng Ung từ trong xe ra. Gian nan đi đến lễ tân thuê phòng lại cự tuyệt sự giúp đỡ từ nhân viên khách sạn. Cũng may sau khi say Ung Tấn thật sự nghe lời, không ồn ào không náo loạn mặc người lăn lộn. Nhưng dù vậy, chờ đến lúc Chu Quân an trí xong cho Ung Tấn trên giường thì áo sơ mi của hắn cũng ướt đẫm.
Hắn cởi áo choàng kéo kéo quần áo thấy vừa ướt vừa lạnh. Lúc này Ung Tấn như lại tỉnh, y mở đôi mắt không có tiêu cự ra. Chu Quân ngồi xổm ở đầu giường nhìn y, duỗi tay vén tóc mái Ung Tấn. Ung Tấn theo tay nhìn về phía hắn. Y vẫn còn nhận ra Chu Quân, vẫn là tiếng gọi thân mật Quân Quân kia. Chu Quân cười lạnh một tiếng dạy y: “Gọi tôi là Chu tiên sinh.”
Ung Tấn lại nhắm lại mắt, quay đầu không muốn phản ứng hắn. Chu Quân tức đến bật cười, hắn mới là người không muốn để ý đây này. Nếu không phải hắn bị ma quỷ ám ảnh, mỡ heo che tâm hắn tội gì vất vả một đường. Đương nhiên cũng có chút áy náy, nhỡ đâu thật sự như hắn đoán là Ung Tấn nhắc nhở hắn để nhà họ Chu rời đi trước vậy nhà họ Chu liền thiếu Ung Tấn đại nhân một ân tình, Chu Quân cũng vậy.
Không nói chuyện tình tình ái ái thì xác thật y đã giúp mình. Chu Quân ngồi xổm trước giường có chút bực bội vò vò đầu. Có lẽ Mộc Ly Thanh sẽ báo chuyện đêm nay cho Ung Tấn, hắn cảm thấy bản thân cũng không để ý đến phản ứng của Ung Tấn lúc biết việc này nhưng hiện tại hắn lại căng thẳng muốn chết. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Quân bị mồ hôi trên lưng đông lạnh làm giật mình một cái, hắn đứng dậy vào phòng tắm định tắm một cái rồi đi.
Không ngờ rằng đợi đến khi hắn đi ra Ung Tấn đã ngồi ở mép giường tay cầm thuốc đỡ trán. Tay y cầm điện thoại của khách sạn thờ ơ ừ hai tiếng. Đến khi y lại giương mắt lên cũng đã tỉnh táo quá nửa. Tay cầm khăn lông lau tóc của Chu Quân cũng cứng lại.
Đó là một khoảng yên lặng thật dài, có lẽ cũng coi như giằng co. Nhiệt độ do tóc ướt khi tắm xong dần phát huy tác dụng, bọt nước lạnh lẽo từng giọt men theo cần cổ chảy vào trong khiến Chu Quân cảm thấy lạnh buốt. Hắn tiếp tục chuyển động, thong thả dùng khăn lông xoa tóc thản nhiên dời tầm mắt.
Ung Tấn vẫn tiếp tục nhận điện thoại, trong giọng nói còn vương chút khàn khàn của men rượu. Chu Quân lại xác nhận rằng y đang diễn kịch, khủng hoảng tràn ngập lòng hắn, rất rất nhiều hoài nghi. Có phải là một khắc từ Lê Viên đi ra Mộc Ly Thanh lập tức gọi điện thoại cho Ung Tấn. Hắn từng nghĩ, mặc dù Mộc Ly Thanh sẽ tìm cách báo thái độ của hắn cho người kia nhưng cố kỵ thân phận của hắn và tình cảm thêm cả giao dịch sau lưng với đốc quân Ung, Mộc Ly Thanh sẽ do dự rất lâu sau đó lựa chọn lấy một cách khác nói ra. Lại như nghĩ về phương diện tốt hơn thì cơ bản Mộc Ly Thanh sẽ không dám nói. Nhưng vì sao lại muốn gạt hắn, Ung Tấn không say lại để hắn cứ như vậy đưa tới khách sạn lúc này lại không tiếp tục giả vờ nữa đi.
Chu Quân cơ bản vẫn không hiểu, chẳng qua là cố ra vẻ trấn định mở tủ rượu của khách sạn khui một chai vang đỏ rồi rót cho mình một ly. Hắn đưa lưng về phía Ung Tấn không nghe thấy rốt cuộc là Ung Tấn đang gọi điện thoại với ai. Không lâu sau Ung Tấn gác điện thoại, y mở miệng hỏi Chu Quân: “Sao cậu lại ở đây.”
Rượu vang đỏ mang đến chút can đảm, Chu Quân xoay người quay đầu lại: “Ngài để tôi đưa ngài tới, ngài không nhớ rõ?” Mặt Ung Tấn vẫn còn đỏ, y hút vài hơi xong điếu thuốc trên tay rồi dụi vào gạt tàn. Thiếu tướng lúc hơi say như vứt đi phong độ thân sĩ hoàn toàn không thèm để ý dáng vẻ mình. Y tùy ý cởi cúc áo sơ mi, dựa lên gối đầu mềm mại nói với Chu Quân: “Tôi không tin.”
Chu Quân đặt ly xuống, hắn nheo mắt lại hơi bất thiện nhìn người trên đầu giường: “Không tin cái gì, cảm thấy là tôi chủ động tới tìm ngài?” Ung Tấn không trả lời, y hít sâu một hơi lại mở mắt ra. Mắt Ung Tấn dày đặc tơ máu, nhìn qua rất đỏ giống như vừa mới khóc. Tầm mắt y vẫn luôn không đặt trên người Chu Quân không biết dừng ở phương nào: “Ngại quá, cảm ơn Chu tiên sinh đã đưa tôi tới khách sạn, cậu có thể đi về trước.”
Y vừa dứt lời chợt nghe Chu Quân cười một tiếng. Chu Quân nắm ly rượu: “Phòng là tôi đặt, tiền là tôi trả. Người nên đi là ngài đó, thiếu tướng.” Ung Tấn nghe thấy lời này vậy mà đứng dậy từ trên giường. Cơ thể y còn hơi lung lay, đỡ tường ổn định một hồi mới đi về phía cửa. Ngón tay Chu Quân nắm chặt ly rượu tới mức trắng bệch, mặt hắn không có biểu cảm gì trong lòng lại hối hận không thôi. Hắn muốn quay lại nửa giờ trước cho mình mấy cái tát thật mạnh, thật là mất mặt xấu hổ, hắn nghĩ.
Lúc Ung Tấn đi qua hắn bả vai hai người chạm nhẹ, quay lưng lại với nhau, ai ngờ Ung Tấn lại ngừng lại. Mỗi bộ phận trên cơ thể Chu Quân đều căng cứng, hắn đang khống chế cảm xúc của mình không để bản thân giơ tay đập sml vị thiếu tướng Ung này. Nhưng thiếu tướng lại nói: “Cậu đừng đụng vào nha phiến, đương gia hiện tại của nhà họ Dương rất không thích thứ này.”
Chu Quân không nói lời nào, hắn dùng sức thật mạnh đặt ly rượu lên bàn. Ly rượu vỡ nát làm
rượu vang đỏ rơi tí tách, tay hắn không có cảm giác gì quá lớn, có thể là đã tê rần. Nhưng Ung Tấn lại bị chuyện bất ngờ này làm ngừng bước, y quay đầu lại nhìn hắn ánh mắt hơi giật mình. Chu Quân lắc lắc tay, hắn nhìn thẳng Ung Tấn: “Tôi nghĩ, hẳn là cái này không liên quan gì đến ngài.”
Lông mày Ung Tấn giật nảy: “Tay......” Chu Quân cười cười: “Cái này cũng không liên quan gì đến ngài.” Ung Tấn không nói, sắc mặt y có hơi vi diệu cằm cũng cứng đờ như đang nhẫn nại điều gì. Chu Quân xoay người đi về phía giường cũng không quay đầu lại mà giơ tay vẫy vẫy: “Đi cẩn thận, không tiễn.” Hắn vừa dứt lời lại cảm giác có một lực tay nắm lấy bả vai hắn ấn lên giường, Chu Quân phản ứng cực nhanh chống lên giường, hắn xoay người dùng tay bị thương hung hăng cho Ung Tấn một bạt tai.
Trên tay có máu, có lẽ còn có vụn thủy tinh. Những thứ đó cùng lúc cắt qua mặt thiếu tướng Ung làm máu theo sườn mặt y chảy một đường xuống cằm.